Hoàng Anh quay lại bếp.
Cả người cô nhẹ bẫng như trong một giấc chiêm bao, hai tay phải bịt chặt lấy miệng để ngăn không cho tiếng nấc phát ra ngoài.
Cô ngồi trên ghế một lúc để nước mắt khô hẳn và ổn định lại hơi thở rồi lấy điện thoại ra gọi cho Hải Đăng.
“Hình như đang bị mất nước.”
Một phút sau, bà Loan đã có mặt ở dưới bếp.
“Cái phao tự động mới hỏng, không tự động ngắt nên mẹ phải rút máy bơm ra. Để mẹ cắm lại.” Vừa nói bà vừa đi lại góc phòng.
Tiếng máy bơm bắt đầu chạy ù ù. Sau vài phút nước cũng bắt đầu chảy dưới vòi.
Hoàng Anh rửa bát xong thì lên nhà trên ăn hoa quả tráng miệng với bà Loan và Hải Đăng. Cô cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng trong lòng không tránh khỏi từng cơn rét lạnh.
Lấy cớ không khỏe trong người nên Hoàng Anh xin phép được về sớm.
Lúc ngồi trên xe, não cô cứ tự động phát đi phát lại những lời Hải Đăng đã nói.
“Chờ tới lúc tống cô ta vào tù, con sẽ mang đứa bé về cho mẹ… Người như cô ta không xứng...”
Đi được nửa đường, bỗng Hải Đăng có điện thoại.
Mới chỉ ở cùng nhau một thời gian ngắn, thế nhưng cô biết hắn là người nguyên tắc, không bao giờ nhận điện thoại lúc lái xe. Thế mà lần này lại là ngoại lệ.
Cuộc điện thoại rất nhanh. Không biết người ở đầu bên kia đã nói gì, nhưng Hải Đăng bỗng quay đầu xe rồi tăng tốc, nhanh và đột ngột tới nỗi Hoàng Anh cảm thấy chóng mặt.
“Có chuyện gì vậy?”
“Đây đâu phải đường về nhà?”
“Vừa rồi là đèn đỏ mà.”
Hoàng Anh lo lắng hỏi liên tiếp mấy câu, nhưng dường như hắn không nghe thấy lời cô mà chỉ tập trung để làm sao có thể đi càng nhanh càng tốt. Cô cảm thấy, thân xác hắn còn ở đây, nhưng tâm trí hắn thì đã bay tới tận phương trời nào rồi.
Cô hiểu chuyện, ngồi yên không hỏi nữa.
Chừng mười phút sau thì xe đi vào trong một khu đô thị mới rồi dừng trước cửa một bệnh viện tư. Hải Đăng chỉ kịp ném lại cho cô một câu nói “Ngồi đây đợi anh”, rồi cứ thế mở cửa xe mà đi mất.
Hoàng Anh kiên nhẫn ngồi đợi. Thế nhưng một tiếng, rồi hai tiếng trôi qua, vẫn không thấy bóng dáng Hải Đăng đâu.
Trong xe quá ngột ngạt, dù cô đã mở hé cửa nhưng vẫn cảm thấy thiếu dưỡng khí. Hơn nữa, cô đang ở giai đoạn đầu của thai kỳ, cô rất buồn đi vệ sinh.
Thật may là ngay trước cửa bệnh viện có một quán cà phê.
Hoàng Anh mở cửa xe đi vào quán, tới quầy gọi một cốc nước hoa quả rồi đi vào nhà vệ sinh. Lúc đi từ trong nhà vệ sinh ra, cô nghe thấy tiếng xì xào.
“Có đúng là trà xanh đấy không?”
“Chứ còn gì nữa. Cái mặt đấy không phải cô ta thì là ai?”
“Nhìn cũng xinh thật đấy, nhưng vẫn thua xa Hạnh An.”
“Nhìn cái mặt kênh kênh ghét thế không biết!”
“Vẫn dám xuất hiện công khai thế này chứng tỏ không sợ miệng đời đâu. Đang thách thức dư luận đấy.”
“Cũng chả hiểu mắt mũi Hải Đăng bị làm sao nữa.”
Thấy Hoàng Anh đi tới, tiếng nói chuyện ngưng bặt, thế nhưng cô biết, tất cả những ánh mắt trong quán cà phê này đang đổ dồn về mình.
Đây là lần đầu tiên cô được nhiều người chú ý như vậy.
Điều này đồng nghĩa với việc, cô đã trở nên nổi tiếng rồi. Những người xa lạ mà cô không hề quen biết đã nhận ra cô.
Chắc là, cũng chẳng ai muốn nổi tiếng theo cách này. Hoàng Anh chua chát nghĩ.
Cô cảm thấy không thoải mái một chút nào. Bước chân cảm giác như không vững nữa. Cô định đi thẳng ra xe nhưng lúc đi ngang quầy pha chế thì nhân viên đã gọi lại.
“Chị ơi, chị quên nước này.”
Bất đắc dĩ, Hoàng Anh phải tiến tới quầy nhận cốc nước của mình.
“Vừa rồi, có người gửi cho chị cái này nữa ạ.” Nhân viên pha chế đưa cho Hoàng Anh một mảnh giấy được gấp làm tư.
“Cảm ơn em.” Cô vội cầm lấy mảnh giấy cho vào túi áo rồi cầm cốc nước đi ra ngoài.
Cạnh chỗ đỗ xe có một thùng rác, Hoàng Anh ném thẳng cốc nước chưa uống ngụm nào vào trong đó. Với sự ghét bỏ mà cô đang nhận được từ những người xa lạ, cô không chắc cốc nước này được pha chế một cách tử tế.
Cô mở cửa xe, mệt mỏi thả người xuống ghế. Sực nhớ ra tờ giấy mà nhân viên pha chế đưa cho ở trong quán, cô sờ tay vào túi áo rồi lấy mở ra đọc.
Trên tờ giấy chỉ ghi vỏn vẹn ba chữ: “Đồ tiểu tam!”