Tôi Không Phải Là Người Thứ Ba

Chương 18: Nhờ vả




Hoàng Anh vốn sinh ra và lớn lên ở thành phố H. Bố mẹ cô từ vùng nông thôn lên đây lập nghiệp, gặp nhau, kết hôn rồi sinh Hoàng Anh và em trai Tuấn Anh của cô ở đây.

Em trai kém cô 4 tuổi. Khi Hoàng Anh vừa tốt nghiệp Đại học thì Tuấn Anh cũng học xong cấp Ba. Để có tiền cho em trai cô đi du học, bố mẹ Hoàng Anh đã bán căn nhà đang ở lúc đó và chuyển về quê sinh sống trong ngôi nhà cũ mà ông bà nội cô để lại.

Không ngờ, thằng em trai cô sang bên nước ngoài học thì ít mà chơi thì nhiều, được một năm thì bị trường đuổi học, thế nhưng nó vẫn ở bên đó chơi bời, đều đặn xin tiền bố mẹ cô. Tới hơn một năm sau thì chuyện mới vỡ lở.

Lúc đó, Hoàng Anh vẫn còn nhớ bố mẹ cô đã sốc tới mức đau tim suýt chết như thế nào, thế mà chỉ vì không muốn mất mặt với họ hàng và làng xóm, ông bà vẫn nhất quyết giấu chuyện này với tất cả mọi người, năm sau lại tìm cho thằng em cô một trường đại học tư trên thành phố H, cố sống cố chết để nó có cái bằng đại học.

Cuối cùng sau 9981 kiếp nạn tự gây ra, em trai cô cũng có thể cầm được tấm bằng đại học như bố mẹ cô khao khát. Vì lỡ khoe với hàng xóm là Tuấn Anh tốt nghiệp đại học nước ngoài, đi làm lương tính bằng nghìn đô, nên bố mẹ Hoàng Anh lại mua cho em trai cô một chiếc xe hơi để mỗi lần về quê sẽ khiến ông bà nở mày nở mặt.

Ai ngờ, Tuấn Anh lại chạy xe gây tai nạn cho người ta, phải đền một số tiền lớn, khiến bố mẹ phải dốc hết những đồng tiền tiết kiệm cuối cùng.

Điều khiến Hoàng Anh bực mình nhất không phải là vì toàn bộ số tiền tiết kiệm của cô cũng bị lấy ra để lo cho thằng em cô trong vụ đó, mà là vì sau khi làm khổ bố mẹ cô như vậy thì thằng em của cô vẫn chứng nào tật nấy. Nó không muốn đi làm nhân viên cho người ta, vì vậy tiếp tục xin bố mẹ cô tiền để đầu tư tiền ảo và chứng khoán.

Thế nhưng, dù là tiền ảo hay chứng khoán, tất cả đều lỗ nặng. Sau một năm, thằng em cô trắng tay.

Mấy tháng trước, mẹ cô còn gọi điện lên vay tiền cô để thằng em cô mở nhà hàng. Không hiểu ngon ngọt thế nào, bố mẹ cô cũng đi cắm sổ đỏ để lấy tiền cho nó làm ăn.

Nghĩ tới việc suốt 4 năm Đại học cô vẫn phải đi lại bằng chiếc xe đạp cũ, từ năm nhất đã phải tự làm thêm để có tiền tiêu vặt, điện thoại cũ bị hỏng cũng phải chờ nhận lương làm thêm mới dám đổi, Hoàng Anh thực sự cảm thấy rất tủi thân và có chút bất bình, thế nhưng dưới áp lực của mẹ, cô vẫn phải bất đắc dĩ cho thằng em trai mình một ít.

Nghe nói, hiện tại tình hình kinh doanh của nhà hàng đó cũng không sáng sủa gì.

Hoàng Anh thở dài khi nghĩ tới hoàn cảnh của gia đình mình. Dù biết rằng nói ra có thể bị cho là bất hiếu, nhưng đôi lúc cô nghĩ rằng thà mình là trẻ mồ côi còn hơn. Ngoài việc đẻ cô ra và cho cô cái ăn, cái mặc, bố mẹ cô không cho cô một chút tình thương nào.

Ít ra, nếu làm trẻ mồ côi, cô cũng không phải chịu áp lực phải đưa Hải Đăng về nhà ra mắt trong lúc này.

Nhưng mà, dù sao cô cũng không phải là trẻ mồ côi, thế nên Hoàng Anh đành đứng dậy, đi tới trước phòng Hải Đăng mà gõ cửa.

Hải Đăng vừa tắm xong, đầu tóc vẫn còn ướt, vài lọn rủ xuống trán khiến khuôn mặt của hắn lúc này mang một vẻ đẹp vừa sạch sẽ vừa lười biếng, trông thật sự mê người. Hắn chỉ kịp khoác một chiếc áo choàng tắm rồi ra mở cửa cho Hoàng Anh. Mùi hương nam tính tỏa ra từ người hắn khiến cô mất tập trung trong giây lát, quên mất mình tới đây để làm gì.

Nhìn thấy đôi mắt của hắn đang nheo lại nhìn mình với vẻ không mấy thân thiện, Hoàng Anh như sực tỉnh, vội lắp bắp.

“Tôi… muốn nhờ anh một việc.” Cô cúi đầu, hai bàn tay đan chặt vào nhau, cảm thấy xấu hổ tới nỗi không dám nhìn thẳng vào mặt hắn.

“Việc gì?” Hải Đăng nhìn cô đầy cảnh giác.

“Tôi…” Hoàng Anh ấp úng, không dám đề cập tới việc mà mình muốn nhờ vả. Hắn không thích cô, hắn có thể viện ra đủ cớ để không về. Ví dụ như vì nhà cô ở quá xa thành phố H, ví dụ như hắn rất bận việc ở công ty…

Hải Đăng nhìn xuống hai bàn tay cô đang siết vào nhau đến đỏ ửng, sự ghét bỏ trong lòng cảm thấy dịu đi đôi chút. Là cô đang diễn kịch tỏ vẻ ngây thơ nhút nhát, hay là vì thực sự cô vốn nhút nhát và vô tội như vậy? Không hiểu sao, lúc này hắn thấy cô gái ở trước mặt lại nhỏ bé tới mức đáng thương.

“Có chuyện gì thì cứ nói đi, chỉ cần không quá đáng thì tôi sẽ giúp.” Giọng hắn rất dịu dàng, chưa bao giờ Hoàng Anh thấy hắn lại dịu dàng như vậy.

Cô hít một hơi rồi lấy hết can đảm. Mặc kệ hắn có đồng ý hay không, cứ nói ra trước đã.

“Không biết anh có thể cùng tôi về quê gặp bố mẹ tôi được không?”

Nói xong. Cô nín thở chờ đợi.

Tưởng như cả thế kỷ trôi qua rồi Hoàng Anh mới nghe thấy câu trả lời từ hắn.