Tôi Không Phải Là Người Thứ Ba

Chương 15: H.a




“Sao cái đàn này là của Hạnh An được?” Hoàng Anh nêu rõ thắc mắc trong lòng mình, không nỡ buông cây đàn ra.

“Cái gì là của cô ấy thì chính là của cô ấy.” Hải Đăng nói rồi giật mạnh. Chiếc đàn cứ thế rời khỏi tay Hoàng Anh trong sự hoang mang không lời giải đáp.

Rõ ràng là có sự hiểu nhầm ở đây!

Cô bối rối mất một lúc rồi mới chạy theo sau Hải Đăng.

“Khoan đã, cái đàn này vốn là của tôi mà.”

Nhưng Hải Đăng không nghe thấy, hắn đã vào phòng và đóng sầm cửa lại trước mặt cô.

Hoàng Anh muốn gõ cửa, muốn nói hắn giải thích cho cô tại sao, nhưng bàn tay giờ lên rồi lại rụt lại.

Cô chẳng có bằng chứng gì cả, ngoài việc ở trên thùng đàn có khắc hai chữ cái H.A in hoa cách điệu. Nhưng H.A cũng có thể là Hạnh An mà. Hắn sẽ không tin cô đâu.

Hoàng Anh đứng trước cửa một lúc rồi quyết định trở về phòng mình.

Điện thoại của cô hiển thị tin nhắn mới từ Trần Mỹ Hạnh. Tin nhắn đã được gửi từ nửa tiếng trước.

[Tớ cũng học cấp 3 cùng trường với cậu và Hoàng Anh đó. Lúc nào có chuyện gì hay ho thì lại nhắn tin nhé.]

Hoàng Anh định không trả lời, nhưng nghĩ thế nào, cô lại nhắn lại.

[Không ngờ lại được gặp bạn cùng trường ở đây. Trái đất đúng là tròn ghê. Thế cậu có nhớ vụ Hải Đăng bị kỷ luật không?]

Đợi một lúc mới thấy bên kia nhắn lại.

[Có chứ! Vụ đó ầm ĩ cả trường, ai mà không biết! Cũng may không ảnh hưởng gì tới hiện tại.]

Nói dối. Hoàng Anh vứt điện thoại xuống giường.

Hải Đăng chỉ suýt bị kỷ luật thôi, và vụ đó, ngoài cô ra thì không có ai biết cả.

Người này rõ ràng không học cùng trường cấp ba của cô.

Vậy thì, cô ta tiếp cận “người bạn học cùng lớp với Hoàng Anh” này và nói dối với mục đích gì?

Hoàng Anh gửi đi một tin nhắn.

[Vậy hôm nào gặp mặt đi.] Nhất định cô phải tìm hiểu được ai đứng sau cái tài khoản này mà lại có thể biết được chuyện Hạnh An tới đây để lấy đồ. [Thật ra tớ còn nhiều chuyện về Hoàng Anh, nhưng không dám kể cho người ngoài đâu. Tớ sợ bị chụp màn hình lại lắm.]

Ngừng một lúc, bên kia nhắn lại.

[Vậy hôm nào gặp nhé.]

Hoàng Anh gửi đi biểu tượng chào tạm biệt rồi đánh răng rửa mặt lên giường đi ngủ.

Sáng hôm sau, khi cô còn say giấc thì chuông điện thoại vang lên.

Là Mộc Bách. Cái tên này khiến cô tỉnh ngủ ngay lập tức.

“Anh đã xin được file ghi hình camera hôm đó cho em rồi. Cũng may là trước đó Hải Đăng đã tới gặp quản lý yêu cầu xem lại, nên họ đã cẩn thận lưu trữ toàn bộ file ghi hình hôm đó đề phòng sau này có chuyện rắc rối xảy ra. Anh đã gửi link Drive cho em rồi đấy.”

Hoàng Anh cảm ơn Mộc Bách rồi vội vàng mở máy tính kiểm tra tin nhắn.

Trong thư mục Drive mà Mộc Bách chia sẻ với cô, có tất cả hơn 200 video từ camera quay lại tất cả các góc của resort buổi tối hôm 26 tháng 12 năm ngoái. Cô thở dài. Không biết lúc nào mới xem được hết cái đống video này đây. Cô biết cái resort này rộng rồi, nhưng không ngờ lại lắm góc quay như vậy. Vừa tua vừa xem hết đống này chắc cũng phải mất đến một tuần.

Nhưng không còn cách nào khác, hiện giờ đây là cách duy nhất mà cô có thể tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra ngày hôm đó. Mấy ngày sau đó Hoàng Anh đành kiên nhẫn ngồi xem từng cái một.

Trong video quay một góc hành lang, cô thấy Hải Đăng đứng một mình. Có lẽ hắn đã có hơi men, hai tay khẽ day nhẹ hai bên thái dương. Sau đó, có một người phục vụ đi tới, nói với hắn điều gì đó.

Người phục vụ này chính là người đàn ông trẻ đã xuất hiện trong video mà Hải Đăng đã cho cô xem kia.

Không biết hắn ta đã nói gì với Hải Đăng nhưng liền ngay sau đó đã dìu Hải Đăng tới trước phòng 307. Đây chính là phòng của Hoàng Anh.

Như vậy thì mấu chốt vấn đề vẫn là phải gặp được hai người đàn ông kia. Chắc chắn họ đã nhận tiền của một ai đó để hãm hại cô như vậy.

Nhưng có một vấn đề mà Hoàng Anh vẫn luôn thắc mắc, là tại sao lại phải hãm hại cô theo cách như vậy? Chẳng phải là nếu làm vậy thì Hoàng Anh quá được lợi hay sao? Có biết bao nhiêu cô gái sẵn sàng muốn leo lên giường với Hải Đăng cơ chứ!

Hoàng Anh lấy điện thoại, quyết định gọi cho một người.

“Chị dạo này ổn không?” Giọng nói bên kia có một chút ngần ngại và e dè, nhưng Hoàng Anh thầm cảm ơn người ấy vì không hỏi tới chuyện trên mạng. Mà có lẽ, cô ấy cũng thừa biết tất cả mọi chuyện rồi.

“Chị ổn.” Hoàng Anh nhẹ nhàng đáp. “Mình có thể gặp nhau một chút được không?”

Im lặng một lúc mới nghe thấy tiếng người bên kia đáp lại.

“Chị muốn gặp ở đâu?”