Tôi Không Làm Nũng Đâu!

Chương 23: Ôm




Editor: Chương này dui lắm:>

-

Thực chất Trì Diễn chỉ uống cùng Giang Chu có hai ly rượu, nhưng đến cuối cùng Giang Chu lại phải dìu anh về ký túc xá, tửu lượng người này kém đến mức kinh ngạc.

Có điều, tuy Trì Diễn mơ mơ màng màng, nhưng lại rất chịu khó hợp tác, Giang Chu bảo anh bước đi thì anh sẽ bước đi, bảo anh nằm lên giường anh liền nằm lên giường.

Chỉ có một vấn đề, đó là anh vẫn luôn nắm tay Giang Chu không chịu buông.

Giang Chu kéo kéo vài lần nhưng vẫn không thể rút lại bàn tay phải từ tay Trì Diễn, đành phải cúi đầu nói với anh: "Anh buông tôi ra trước đã, tôi đi lấy cốc nước cho anh."

Trì Diễn vừa nằm lên giường, lắc đầu nguầy nguậy, "Không uống nước đâu."

Giang Chu liếc nhìn bàn tay đang bị Trì Diễn siết chặt, "Không uống nước thì cũng phải thả tôi ra nào, anh cần phải nghỉ ngơi."

Trì Diễn vẫn lắc đầu, mặc dù trên mặt không có biểu cảm gì nhưng Giang Chu vẫn nhìn ra được một chút tủi thân.

Cứ như thể việc cậu không cho anh nắm tay là một tội ác tày trời.

Giang Chu đành tiếp tục khuyên nhủ: "Anh uống nhiều rượu rồi, giờ phải ngủ một giấc thật ngon."

"Được." Trì Diễn trả lời rất dứt khoát, nhưng tay vẫn không chịu buông ra.

Giang Chu đang suy nghĩ làm thế nào để con ma men này buông tay mình ra rồi ngoan ngoãn đi ngủ, bất chợt cánh tay bị kéo mạnh. Trời đất quay cuồng một trận, cậu bị Trì Diễn kéo lên giường.

Không chờ cho Giang Chu kịp phản ứng, Trì Diễn đã đỡ một tay sau lưng kéo cậu vào lòng, xong còn dụi vào cổ cậu cọ cọ, hành động giống hệt như thường ngày ôm quả dâu tây nhồi bông.

"Ừm, ngủ cùng nhau đi."

Nghe giọng nói mềm mại của Trì Diễn, Giang Chu có cảm giác anh coi cậu là thú nhồi bông của mình rồi.

Giang Chu cố đẩy anh ra, "Trì Diễn anh buông tôi ra trước đã, tôi không phải thú nhồi bông đâu."

Trì Diễn lại hệt như không nghe thấy Giang Chu đang nói gì, tiếp tục ôm siết lấy cậu, "Không buông đâu, tôi không muốn buông."

"Không, anh nhầm rồi!"

Giang Chu muốn chui ra khỏi vòng tay của Trì Diễn, nhưng cho dù anh có say rượu đến đâu thì sức lực vẫn còn nguyên trên người, cộng thêm chênh lệnh hình thể của hai người, Giang Chu giãy giụa một hồi đã hơi mệt mỏi, Trì Diễn vẫn không chịu nhúc nhích.

Anh vùi đầu vào vai Giang Chu, nhỏ giọng thầm thì: "Mềm mại..... rất dễ thương, rất thích."

"Hở? Anh nói gì cơ?"

Bởi vì anh nói quá nhỏ, hơn nữa Trì Diễn say rượu lời nói cũng không rõ ràng, Giang Chu không tài nào nghe được rõ.

Thế nhưng khi Trì Diễn nói chuyện, hơi thở của anh phả vào bên tai Giang Chu có hơi ngứa.

Sau khi nói xong, hô hấp của Trì Diễn dần dần ổn định, có vẻ cuối cùng cũng đã ngủ thiếp đi.

Giang Chu thử cử động một chút, nhận ra Trì Diễn vẫn đang ôm chặt mình, không còn cách nào khác cậu đành phải đợi Trì Diễn ngủ thật say rồi mới tìm cách bò ra ngoài được.

Hơi thở cứ phả vào bên tai, cổ Giang Chu cũng càng lúc càng nóng, cậu hơi lúng túng nghiêng nghiêng đầu, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác kì lạ.

Rõ ràng hai người họ đều là nam, thế mà tình huống hiện tại lại có chút mờ ám.

Chắc hẳn là vì cậu hiếm khi tiếp xúc thân mật với ai nên mới cảm thấy kì cục.

Giang Chu chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Trì Diễn mau chóng buông tay để cậu có thể thoát khỏi tình cảnh quẫn bách này.



Chỉ có điều Giang Chu đã mệt mỏi suốt cả đêm và cũng rất buồn ngủ, nằm đợi được một lúc, cậu cũng vô tình ngủ thiếp đi.

Buổi sáng ngày hôm sau, Giang Chu bị một loạt tiếng tim đập như trống dồn đánh thức.

"Đừng ồn nào, để tôi ngủ thêm một tí." Giang Chu kéo kéo chăn đắp lên người, xoay người định đi ngủ tiếp.

Nguồn nhiệt phía sau lưng chợt rời đi, tiếng tim đập biến mất, nhưng ngay sau đó là một tiếng thở hổn hển hoảng loạn, tiếp sau đó, Giang Chu nghe được giọng nói luống cuống của Trì Diễn: "Tôi...... Cậu, chúng ta tại sao lại ngủ chung một giường?"

"Hở? Làm sao thế?" Bị làm ồn nên Giang Chu không thể ngủ tiếp được, bèn dụi dụi mắt, quay đầu nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Trì Diễn.

"Tôi, tôi đêm qua, không làm cái gì.... quá mức chứ, cậu..... cậu không sao chứ?" Nhìn tình cảnh trước mắt, Trì Diễn ù ù cạc cạc, hỏi một câu thôi mà từ ngữ cũng lộn xộn.

Thật ra Trì Diễn cũng có nhớ một chút, anh nhớ hình như mình đã kéo tay Giang Chu, xong còn kéo Giang Chu lên giường, sau đó..... sau đó không nhớ gì nữa.

Buổi sáng vừa tỉnh dậy đã thấy Giang Chu nằm trong lòng mình, sao anh có thể không sốc, không sợ hãi, không hoảng loạn?

Chẳng lẽ lúc say rượu anh đã làm chuyện gì đó không thể miêu tả nổi với Giang Chu rồi!

So với vẻ mặt hồn bay phách tán của Trì Diễn, Giang Chu lại trông khá thờ ơ.

Tuy rằng tình huống đêm qua có hơi xấu hổ, nhưng Giang Chu thực sự không hề để trong lòng. Dù sao thì uống say xong hành xử kì quặc cũng là chuyện thường, hơn nữa tửu lượng của Trì Diễn có vẻ không tốt, phát sinh loại chuyện như này Giang Chu cũng có thể hiểu được.

Vì vậy, cậu nói với Trì Diễn: "Thì cũng không có chuyện gì gọi là quá mức, chỉ là anh không chịu buông tay tôi ra thôi."

Chuyện này Trì Diễn có nhớ, yết hầu của anh trượt lên xuống một chút, tiếp tục hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó anh kéo tôi lên giường, còn ôm tôi không chịu thả tôi đi."

"Thế, thế sau đó thì sao nữa?"

"Sau đó à....." Giang Chu ngáp một cái, "Thì ngủ chứ sao."

"Ngủ, ngủ?!" Trì Diễn cứng đờ, chẳng lẽ anh thực sự đã làm Giang Chu......

Giang Chu không hiểu phản ứng của Trì Diễn lắm, "Anh kinh ngạc làm gì vậy, cũng đâu phải chuyện gì to tát lắm."

Trì Diễn trợn tròn mắt, "Cậu, cậu nghĩ vậy hả?"

"Đúng rồi, không phải chúng ta là anh em tốt sao? Ngủ cùng nhau một giấc cũng có mất gì đâu." Giang Chu lại ngáp thêm cái nữa, "Cơ mà nếu anh dậy rồi thì tôi cũng nên về giường mình ngủ tiếp thôi."

Nói xong, Giang Chu chuẩn bị bước xuống giường.

Trì Diễn lại níu tay cậu lại, "Từ từ, chúng ta phải nói chuyện rõ ràng trước đã."

Giang Chu khó hiểu quay đầu lại nhìn, "Còn có chuyện gì nữa hả? Cả đêm tôi chưa thay quần áo nên thấy hơi khó chịu á, muốn đi tắm một cái xong đi ngủ tiếp."

Lúc này Trì Diễn mới thoát khỏi cơn hoảng loạn và nhìn xuống người Giang Chu, thấy cậu còn mặc nguyên bộ đồng phục đội ngày hôm qua, cuối cùng mới nhận ra mình nghĩ vớ vẩn rồi.

Cho nên là họ thực sự chỉ là ngủ chung một giường suốt cả đêm.

Trì Diễn hít sâu một hơi, cố bình tĩnh lại, "Không có gì đâu, chỉ là muốn xin lỗi cậu một câu thôi, tối qua chắc là cậu ngủ không được ngon."

"Thật ra thì giường anh ngủ thoải mái ghê á, chỉ là bị ôm không cử động được thôi, cũng không phải chuyện gì lớn." Giang Chu đứng lên, vặn vẹo cái cổ đau nhức, nói tiếp: "Nhưng lần sau anh vẫn nên uống ít rượu thôi, một lần thế này nữa cổ tôi không chịu nổi đâu."

"Cổ, cổ?" Giang Chu nhìn xuống cổ Giang Chu, ở vị trí vai và cổ cậu đúng là có hơi ửng đỏ.

Nói tới đây, Giang Chu cũng cảm thấy hơi ngại, "Đúng rồi, anh cứ dụi vào cổ tôi, còn ôm rất chặt, chắc là tại thói quen ôm quả dâu nhồi bông của anh nhỉ."

Nghĩ tới cảnh tượng đó, mặt Trì Diễn lập tức nóng bừng, anh không biết nên nói gì, chỉ có thể xin lỗi Giang Chu một lần nữa: "Thật sự xin lỗi."



Anh không thể nào nói cho Giang Chu biết rằng, thực ra đêm qua anh còn mơ một giấc. Anh mơ thấy mình đang ôm một con gấu hồng, sau đó con gấu biến thành Giang Chu, anh thích đến không chịu nổi, không hề muốn buông ra.

Kết quả sáng sớm tỉnh lại, Giang Chu thật sự nằm trong lồng ngực anh, lúc đó anh còn tưởng mình vẫn còn đang mơ chưa tỉnh.

Giang Chu không biết lòng Trì Diễn đang rối bời thế nào, cậu rất sảng khoái xua xua tay: "Yên tâm đi tôi không để bụng gì đâu, anh cũng đừng nghĩ nhiều là được."

"Được rồi." Trì Diễn miệng thì bảo đồng ý, nhưng trong lòng lại không thể nào buông bỏ được, nói kiểu gì đi nữa thì anh cũng đã ngủ cùng Giang Chu một đêm, ôm Giang Chu suốt một đêm. Trì Diễn cảm thấy anh sẽ không cách nào bình tĩnh nổi trong một khoảng thời gian.

Trong lúc trái tim Trì Diễn vẫn còn đang nhảy lambada, Giang Chu lại gọi anh một tiếng: "Đúng rồi, cái này trả lại cho anh nè."

"Cái gì cơ?" Trì Diễn cố gắng đè cảm xúc của mình xuống, nhìn thứ nằm trong tay Giang Chu, đó chính là chiếc charm điện thoại gấu hồng kia.

Trì Diễn khựng lại, không nhận lấy charm gấu hồng từ tay Giang Chu, "Không phải đã bảo cậu cứ dùng nó đi à?"

"Nhưng mà, đây là đồ của anh mà." Giang Chu cảm thấy nếu mình làm vậy thì sẽ là chiếm đoạt đồ dùng của Trì Diễn.

"Vậy tôi tặng nó cho cậu." Trì Diễn vẫn không muốn nhận, anh lấy lý do như lúc ở trên xe buýt, "Nếu cậu không dùng thì Chanh Tử nhất định sẽ thắc mắc."

"Nhưng mà....."

Trì Diễn cắt ngang lời Giang Chu, "Đây cũng không phải thứ gì quá giá trị, tôi quay lại cửa hàng đó mua thêm một cái là được."

Giang Chu vội vàng nói: "Đừng, cứ để tôi mua cho, tất cả đều do hôm nay tôi cuống quá, nếu không bất cẩn mang nó ra ngoài thì cũng không xảy ra nhiều chuyện đến vậy."

Trì Diễn muốn từ chối, nhưng Giang Chu rất kiên trì.

Cuối cùng, dưới lời đề nghị mãnh liệt của Giang Chu, Trì Diễn đành phải đồng ý để Giang Chu mua lại một chiếc charm gấu hồng cho anh.

Một trong hai người có tính toán riêng trong lòng, người còn lại thì áy náy mình đã lấy đồ của người kia, vậy nên cả hai người đều không đề xuất phương án giải quyết nào khác, chuyện này coi như là đã định xong.

Vừa đúng lúc hôm nay cả đội được nghỉ ngơi một ngày, Giang Chu tính qua phố đi bộ mua charm điện thoại cho Trì Diễn.

Tuy nhiên thì hôm nay Trì Diễn đã báo trước với người nhà là hôm nay sẽ về, mặc dù tối qua anh say rượu nên giờ vẫn có chút không thoải mái, anh cũng chỉ có thể chào Giang Chu xong quay về nhà, tất nhiên là cũng không đi cùng Giang Chu ra phố đi bộ được.

Không có Trì Diễn đi cùng, thuộc tính trạch của Giang Chu lại phát tác, cậu đến phố đi bộ rồi cũng không có ý định đi dạo mua sắm, đi thẳng vào tiệm trải nghiệm gấu hồng.

Cô nhân viên bán hàng vẫn còn nhớ rõ cậu, tích cực giới thiệu cho cậu không ít sản phẩm, nhưng lần này Giang Chu rất đỗi nghị lực kiềm chế ham muốn mua sắm, ngoại trừ charm điện thoại ra thì không mua gì nữa. Cậu không quên mục tiêu của chính mình, cậu muốn mua nhà.

Mua charm điện thoại xong, Giang Chu tìm một quán đồ ăn nhanh giải quyết lẹ bữa trưa, sau đó quay về căn cứ. Chỉ có điều khi về đến cửa căn cứ, cậu lại đụng phải một người cậu không hề muốn gặp, Dish.

Giang Chu vốn định làm lơ đối phương, trực tiếp tránh né, không ngờ Dish lại gọi cậu lại.

Chỉ là cậu ta mở mồm ra vẫn chẳng nói được lời gì hay, "Hound, cậu đừng tưởng thắng được một trận mà đã ghê gớm, tôi chẳng thấy cậu có gì giỏi, ngày hôm qua nếu không phải có Vũ Thần giúp đỡ cậu thì cậu chẳng thể nào đánh được tới mức đó."

"Có lẽ tôi thật sự không đủ giỏi, nhưng mà treo cậu lên đánh thì vẫn dễ lắm đấy." Giang Chu chẳng hề sợ sệt, cố ý nói: "Cũng chẳng biết người nào hôm huấn luyện chung, mới đánh được hai trận đã bị Kha Viễn kêu ngừng."

Cách đây không lâu, đội hai sau khi kết thúc giải hạng hai thì cũng bắt đầu đấu tập với đội một, cho là mới đánh được hai trận thì đã bị Kha Viễn bảo dừng lại.

Nguyên nhân rất đơn giản, thực lực hai đội có sự chênh lệch quá lớn.

Đặc biệt là vị trí Jungler, Giang Chu gần như nghiền nát Dish, trong tình huống đó đội hai không thể nào triển khai huấn luyện bất kỳ chiến thuật nào, có đánh tiếp thì cũng phí thời gian mà chẳng có ý nghĩa gì.

-

Hết chương 23.

Tác giả có lời muốn nói:

Trì Diễn: Tức quá! Sao tôi lại ngủ say như chết vậy nhỉ!!