Editor: Giừa-Buổi huấn luyện ngày hôm sau kết thúc, sau đó là một ngày nghỉ.
Trước đây, mọi người sẽ bắt đầu nghỉ ngơi từ buổi tối trước ngày nghỉ, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đội, hôm nay mọi người đều cố luyện tập nhiều hơn một chút.
Kết thúc huấn luyện xong đã là mười giờ tối, Giang Chu vừa mới về đến ký túc xá thì lại thấy hơi đói bụng, cậu ra ngoài đi mua đồ ăn khuya, tiện thể đi dạo luôn.
Giờ này, một số cửa hàng ở khu vực xung quanh đã đóng cửa, chỉ có các cửa hàng tiện lợi và quán đồ nướng còn mở cửa.
Nghĩ mình lâu rồi không ăn đồ nướng, Giang Chu định mua thật nhiều về ăn cho sướng, nhân tiện giải tỏa áp lực dạo gần đây.
Cậu vừa đi tới trước cửa quán nướng thì đã bắt gặp Chanh Tử cũng đến để ăn.
Chanh Tử liếc nhìn phía sau Giang Chu mấy lần, "Sao không thấy đội trưởng vậy? Ổng về rồi hả?"
"Đúng rồi, tuần trước đội trưởng không về nên là bố mẹ anh ấy bảo tuần này phải về, hai anh trai của anh ấy cũng đang ở nhà." Giang Chu vừa nói vừa cầm hộp thịt nướng gắp những thứ mình muốn ăn.
Chanh Tử tiện tay gắp luôn mấy thứ mình thích vào hộp của Giang Chu, "Có mỗi hai chúng ta thôi thì ăn chung luôn đi, ăn đồ nướng thì phải có người ăn cùng mới vui."
"Được đó, thế cậu lấy nhiều nhiều chút đi, chúng ta ngồi luôn đây ăn rồi về." Giang Chu vốn là định mua mang về ăn, nhưng nếu Chanh Tử đã nói vậy thì ngồi luôn cùng cậu ấy ăn ở quán cũng không tệ.
Hai người chọn xong đồ sau đó tìm một cái bàn ngồi xuống, có nhân viên quán lại gần hỏi hai cậu có muốn gọi bia không.
Giang Chu nhìn Chanh Tử, "Có muốn uống không?"
Chanh Tử gật đầu, "Muốn chứ, gọi hai chục trước đi."
Giang Chu kinh ngạc nhìn Chanh Tử gọi nhiều bia như vậy, "Có mỗi hai đứa mình thôi, uống có hết được không?"
"Uống được chứ, uống hết, coi như cậu ngồi cùng tui thôi, nếu không uống hết thì cũng có thể trả lại mà."
Thấy bộ dạng không say không về của Chanh Tử như vậy, Giang Chu có thể nhìn ra được tâm trạng cậu ta không tốt lắm, quyết định đêm nay liều mình uống cùng cậu ta như hai người đàn ông.
Chẳng mấy chốc, bia và đồ nướng đã được nhân viên mang lên, Giang Chu và Chanh Tử cạn ly mấy cái rồi lại tán gẫu vài câu, cuối cùng nghe Chanh Tử khẽ thở dài một tiếng, tâm sự về chuyện phiền lòng của mình, "Bé Hound, có phải tôi không hợp đánh Adc không?"
"Sao tự nhiên lại nói thế?" Trong ấn tượng của Giang Chu, Chanh Tử là một người vô cùng tự tin vào kỹ năng của mình, Giang Chu chưa từng nghĩ rằng cậu có thể nói ra lời như vậy.
Chanh Tử dùng ngón tay gõ nhẹ lên cốc của mình, "Cậu thấy đó, Whale không ở đây là tôi đánh đường dưới nát bét, có nhiều lúc tôi tự hỏi, có phải trước kia là nhờ có Whale nên thực lực của tôi mới được như vậy, còn không có Whale tôi chẳng là gì hết."
"Tôi không nghĩ vậy." Giang Chu dứt khoát phủ định, "Kỹ thuật và lối chơi đều là của chính cậu, cậu có năng lực cá nhân rất mạnh. Chỉ là đường dưới là tuyến đường khá đặc biệt, cần có hai người, mà so với những người khác thì cậu ăn ý với Whale nhất, hiệu quả đánh mới tốt hơn hẳn."
Chanh Tử chậm rãi lắc đầu, nhìn chằm chằm bọt bia trong cốc, chầm chậm nói: "Cậu có biết không? Thật ra hồi tôi với Whale mới quen nhau, chúng tôi chẳng ăn ý tí nào, tôi còn mắng anh ấy nhiều lần nữa."
"Ồ, ghê vậy sao?" Giang Chu hơi bất ngờ, nhìn mối quan hệ hiện tại giữa Chanh Tử và Whale, cậu còn tưởng họ là kiểu thân nhau từ cái nhìn đầu tiên.
"Đúng thế," Chanh Tử nhớ lại cảnh tượng ngày đó, "Tôi quen anh ấy ở khu đào tạo trẻ, lúc đó anh ấy đến để hướng dẫn chúng tôi với tư cách là tuyển thủ chuyên nghiệp chính thức. Khi đó tôi nghĩ, anh là SP thì dựa vào cái gì mà dạy tôi chơi Adc, nên là trong lúc anh ấy đang giảng bài thì tôi cố tình khịa vài câu, anh ấy không nổi giận, nhưng đã giữ tôi ở lại sau khi kết thúc huấn luyện."
Chanh Tử lúc đó cũng có thể coi là mắc bệnh trẻ trâu hoang tưởng, hơn nữa còn rất có thành kiến với mối quan hệ giữa Adc và SP, chỉ cảm thấy SP là đồ dựa dẫm vào Adc, hơn nữa bản thân cậu còn có năng lực vượt trôi, ở khu đào tạo trẻ không có mấy SP có thể theo kịp được tiết tấu của cậu. Vì vậy khi Whale tới đó, anh đã gặp được một Chanh Tử tự cho mình là nhất, không coi ai ra gì.
"Whale phải dùng thực lực để dạy cậu bài học hả?" Giang Chu cảm thấy trong mấy tình huống kiểu này, tiền bối sẽ đấu với tân binh một ván để người đó thua tâm phục khẩu phục.
"Tôi vốn cũng nghĩ anh ấy muốn solo với tôi, nhưng không ngờ là anh ấy lại chỉ giữ tôi lại để giảng đạo." Chanh Tử nở nụ cười bất lực, "Anh ấy giảng nhiều lắm luôn, tôi nghe mà tai suýt ù. Lúc đó tôi còn thầm oán trách trong lòng, anh ta bị Đường Tăng nhập xác hay gì, cảm thấy không thể làm bạn nổi với loại người này."
"Thế rồi sao hai người lại trở nên thân thiết như vậy?" Thành thật mà nói, Giang Chu khó mà tưởng tượng được họ trông như thế nào khi gặp nhau lần đầu.
"Cậu cũng biết tính tôi khá là nóng nảy đúng không, hồi ở khu đào tạo trẻ, cứ mỗi lần đường dưới đánh không tốt là tôi sẽ cãi nhau với SP, dần dà chẳng có mấy ai muốn đánh hỗ trợ cho tôi nữa. Tôi nhớ rõ là có một lần đấu tập, SP vốn phải đánh chung với tôi không biết là giả vờ hay là đau bụng xin nghỉ thật, Whale đã chủ động đảm nhận vị trí SP cho tôi." Chanh Tử giơ tay ôm đầu, rơi vào dòng ký ức, "Một tuyển thủ chuyên nghiệp tới đánh hỗ trợ cho tôi, những người xung quanh đều rất ghen tị với tôi, nhưng tôi khi ấy chỉ muốn xem xem cái tên Đường Tăng này chơi SP kiểu gì."
"Thế trận đó hai người đánh thế nào?"
"Thảm không nhìn nổi."
"Thảm không nhìn nổi?"
"Bởi vì tôi hoàn toàn không theo kịp Whale." Giọng điệu của Chanh Tử có chút ngưỡng mộ và khâm phục, "Tôi chơi theo phong cách rất hung hăng, khu đào tạo trẻ ít có ai theo được lối chơi của tôi, nhưng gặp được Whale rồi tôi mới biết, thì ra lại có một SP đỉnh như vậy, thì ra chơi hỗ trợ còn có thể chơi kiểu đó. Lúc ấy tôi mới nghĩ, tôi nhất định phải nỗ lực tập luyện, kể cả có tàn hơi thì cũng phải đuổi kịp Whale cho bằng được."
Thấy Chanh Tử chỉ mải uống bia nói chuyện mà chưa ăn đồ nướng mấy, Giang Chu cầm một xiên thịt đưa cho cậu ta, "Thế rồi sau đó cậu bắt đầu đi theo Whale tập luyện à?"
"Không, Whale chỉ đến khu đào tạo trẻ hai hôm rồi về, nhưng mà tôi có xin được phương thức liên hệ với anh ấy, mỗi lần tôi có thành tích tốt là tôi đều khoe với anh ấy, có lúc cũng gửi video đánh rank của tôi cho anh ấy xem. Cứ như vậy chúng tôi dần thân với nhau hơn, anh ấy rất bao dung tôi, lần nào cũng là khen tôi trước xong mới chỉ ra lỗi sai, rất có phong thái giáo viên." Chanh Tử cười cười cắn thịt nướng: "Sau đấy thành tích và năng lực của tôi ngày càng tốt lên, cũng có đội tới hỏi tôi có muốn gia nhập không, nhưng tôi đều từ chối, tôi chỉ nghĩ tới ST, tôi cảm thấy người duy nhất chơi SP có thể khiến tôi phải đuổi theo chỉ có một mình Whale."
Mục tiêu và thần tượng của một tuyển thủ Adc mới lên đánh chuyên nghiệp thường thì sẽ là một Adc nổi tiếng khác, thế nhưng Chanh Tử lại khác, thần tượng của cậu là một SP, SP của chính cậu.
Whale hỗ trợ cậu, kéo cậu về quỹ đạo, hơn nữa còn truyền cảm hứng cho cậu. Với Chanh Tử, Whale là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt, cũng là một người cực kỳ quan trọng.
Chanh Tử hít một hơi thật sâu: "Có thể nói là nếu không có Whale thì đã không có tôi ở hiện tại, anh ấy thật sự rất quan trọng với tôi."
Chính vì vậy, ngày hôm đó trong lúc thi đấu, khi Chanh Tử phát hiện tay của Whale có vấn đề thì đã sững người. Cậu rất hoảng loạn, rất rối bời, thậm chí còn muốn cãi nhau với Whale, không chỉ vì nỗi sợ hãi mất đi SP của mình, mà còn là sợ mất đi thần tượng, mất đi mục tiêu theo đuổi của mình.
Cậu vẫn còn chưa đuổi kịp được anh, còn chưa thể trở thành một Adc có thể tự mình gánh vác, làm sao Whale có thể vì chấn thương tay mà rời đi cơ chứ?
Giang Chu nâng cốc bia lên ra hiệu cho Chanh Tử, uống một hơi cạn sạch.
Hiện giờ Giang Chu đã hiểu được vì sao ban đầu Chanh Tử lại bài xích Vạn Vạn như vậy. Dù là ai đi nữa thì cũng đều không thể thay thế vị trí Whale trong lòng Chanh Tử.
Giang Chu đột nhiên nói: "Chanh Tử, chắc chắn là đối với Whale cậu cũng rất quan trọng."
"Hả?"
Giang Chu nhỏ giọng nói: "Nói nhỏ cho cậu biết này, mấy ngày nay Whale ở bệnh viện, hôm nào cũng lén nhắn tin cho đội trưởng hỏi thăm tình hình của cậu."
"Hỏi tôi á? Nhưng mà ngày nào tôi cũng tự nhắn tin kể lể tình hình với anh ấy mà." Chanh Tử không hiểu sao Whale lại phải đi hỏi lại Trì Diễn lần nữa.
"Tất nhiên là vì lo cho cậu rồi, sợ cậu chỉ kể cho anh ấy nghe chuyện tốt, không nói chuyện xấu, sợ cậu tủi thân." Giang Chu còn chưa kể, hôm qua Trì Diễn nói với cậu rằng Whale trông cứ như phụ huynh nhắn tin cho giáo viên ở trường hỏi thăm tình hình học tập của con.
"Anh ấy... Thật là, tôi ở căn cứ thì tủi thân cái gì chứ." Chanh Tử ngoài miệng thì nói vậy, nhưng được Whale quan tâm cậu vẫn cảm thấy rất vui.
"Tôi đoán là anh ấy lo lắng cậu chịu quá nhiều áp lực trong khoảng thời gian huấn luyện này." Whale không có ở đây, áp lực ở đường dưới đè nặng lên hai Chanh Tử và Vạn Vạn.
Nhắc đến chuyện huấn luyện, Chanh Tử lại rầu rĩ hẳn, "Chắc là giờ Whale thất vọng về tôi lắm, rõ ràng đã đồng ý với anh ấy là sẽ phối hợp tốt với Vạn Vạn, đúng thật là tôi đã cố gắng ăn nhập với cậu ấy, nhưng mà cuối cùng vẫn đánh chẳng ra gì. Bây giờ tôi có cảm giác như mình chẳng biết chơi game như thế nào ý."
Chanh Tử uống cạn bia trong cốc, cậu thực sự rất buồn, thậm chí còn hơi hoang mang, không biết liệu mình còn có thể chơi tiếp hay không?
Giang Chu rất hiểu Chanh Tử, bởi vì trong khoảng thời gian này thỉnh thoảng cậu cũng cảm thấy như vậy. Cậu rất thích chơi tướng rừng sát thủ, nhưng hiện giờ tướng sát thủ của cậu đã bị nhắm vào, khiến đội rơi vào trạng thái bị động, cậu đang suy nghĩ xem mình có nên thay đổi lối chơi của mình, học tập các Jungler khác hay không.
Thế nhưng nếu làm vậy thì sẽ không còn là cậu nữa, mà sẽ giống như chơi game nhập vai, cậu không có tài năng ở phương diện đó, nếu cố đánh theo thì sẽ không ổn.
Giang Chu rót đầy bia vào cốc của Chanh Tử, "Có lẽ chúng ta nên thay đổi hướng suy nghĩ, muốn phối hợp được ăn ý trong thời gian ngắn không phải chuyện dễ, như bây giờ đã là tốt rồi."
Chanh Tử lại nói: "Nhưng lúc cậu mới vào ST, chơi thử nghiệm ăn ý với đội nhanh lắm mà."
"Tôi thì... cứ coi như là duyên số nên mới chơi nhịp nhàng được với đội trưởng, hơn nữa mọi người cũng giúp đỡ tôi nữa. Hòa hợp được với ST nhanh như vậy cũng xem như là duyên phận thúc đẩy."
Giang Chu khác với Vạn Vạn, cậu được huấn luyện viên và giám đóc lựa chọn theo nhu cầu đánh rừng của đội. Hơn nữa cậu và Trì Diễn có sự ăn ý trời sinh, phối hợp cực kỳ tốt, Kha Viễn nhận thấy được điểm này, còn xây dựng được chiến thuật đặc biệt xoay quanh họ.
Thế nhưng có bao nhiêu người giống được với Giang Chu, vừa mới vào một đội đã có thể gặp được đồng đội cực kỳ phù hợp với mình?
Chưa kể Vạn Vạn lại còn là bị đẩy từ đội hai lên.
"Cũng phải, không phải lúc nào chúng ta cũng may mắn được như vậy." Chanh Tử cầm cốc lên cạn một cái với Giang Chu, lại rót thêm một cốc nữa. "Vậy cậu nói xem tôi phải làm gì bây giờ? Tôi thật sự rất muốn thắng, lần trước cậu nói với tôi nhất định phải giành được vị trí đầu bảng vì Whale nên tôi mới cực kỳ muốn thắng, tôi thật lòng muốn làm gì đó cho Whale, liều chết cũng được. Nhưng với trạng thái hiện tại thì tôi thấy muốn thắng cũng không nổi, tôi thật sự không biết phải làm thế nào bây giờ."
Giang Chu ngẩng đầu uống sạch cốc, sau đó lại rót tiếp, vấn đề này của Chanh Tử cũng là vấn đề của tất cả mọi người, hiển nhiên tất cả đều đang rất nỗ lực nhưng lại không thu được kết quả tốt, cứ đà này thì họ đều sẽ mất đi niềm tin vào bản thân.
Quả thật phải tìm biện pháp, giống như Trì Diễn nói, tìm ra chiến thuật mới.
Nếu cứ đi theo hướng tư duy hiện tại thì chắc chắn không thể tìm được chiến thuật mới, cần phải phá vỡ các nguyên tắc thông thường mới được.
Nhưng phải tìm kiếm điểm đột phá ở đâu?
Thấy Giang Chu nãy giờ không nói gì mà chỉ ngẩn người nhìn mặt bàn, Chanh Tử nhìn cậu đầu hoài nghi, "Sao tự nhiên lại không nói gì nữa?"
Giang Chu xoay xoay cốc bia, "Tôi chỉ đang nghĩ xem có cách gì để các cậu đối tuyến không bị đè thảm như vậy không."
Chanh Tử lắc đầu, "Với khả năng của tôi và Vạn Vạn bây giờ thì gặp đội nào ở năm trận kia cũng vậy thôi à, chỉ có không đối tuyến thì mới không nát."
Chanh Tử chỉ thuận miệng nói vậy, nhưng trong đầu Giang Chu lại lóe lên một ý tưởng, "Đúng thế, chỉ cần không đối tuyến là được mà!"
-
Hết chương 65.