Lúc mở mắt ra thì tôi thấy mình đang nằm gọn trên giường ở phòng, chăn đắp gọn tới bụng, một chiếc quạt cây được đặt ngay ngắn đằng chân, gió thoang thoảng thổi. Ngủ một giấc dậy tôi cảm giác như được hồi sinh.
Sự thoái mái, thư thả không diễn ra được bao lâu khi não bộ lập tức gợi nhớ về buổi sáng sau khi tôi dặn Khoa rằng nhớ gọi dậy và nhắc nhở khi thầy phát hiện. Có bao nhiêu chuyện đã xảy ra khi tôi say giấc nồng, hoàn toàn chẳng nhớ rõ, cũng không hề biết bằng phép màu nào đó đã đưa người tôi từ trên núi cao bay về giường khu quân trại. Lại còn đúng giường, đúng chăn, đúng gối của mình nữa chứ.
Chỉ khác là chiếc quạt nhỏ kia, màu trắng và được viết tên K.
"Quỳnh dậy rồi hả? Đỡ mệt hơn chưa?" Hoàng Lan đi vào, tay cầm tô cơm trưa, có vẻ bạn vừa đi từ phía căn tin lên đây.
"Mình buồn ngủ xíu thôi mà đã có chuyện gì xảy ra vậy? Ý là xảy ra với mình ấy." Tỉnh lại, tôi cảm giác mình đã bị thời gian bỏ lại.
Hoàng Lan trèo lên giường tầng trên cao, vừa gấp áo vừa kể.
"Thì thấy Khoa kéo Quỳnh từ đâu đến, thật ra là cậu ta bế cậu trên tay. Báo cáo với thầy là do nắng quá hay gì đó đại loại vậy nên cậu xỉu. Xin phép cõng về."
Chà, đấy, thấy chưa, lỡ bao việc hay.
Trước sự thích thú và tròn mắt lắng nghe của tôi, Lan tiếp tục nói.
"Mà cậu giỏi thật đấy, ồn như vậy vẫn nhắm mắt không tỉnh lại."
"Thì...chắc mệt quá chăng." Tôi không nghĩ chỉ vì một đêm ngủ ko tròn giấc mà khiến cơ thể mệt mỏi đến như vậy.
Hoàng Lan gật đầu.
Bỗng từ ngoài cửa có hai bóng đen xông vào, tôi giật mình thon thót. Hoá ra là Linh và Nhi, đến chơi với mà hục hùng như đi ăn cướp ăn trộm.
"Mày, mày có sao không, có đau có sốt có nhức ở đâu không?" Nhi ôm trầm lấy tôi, chỉ là buồn ngủ thôi các đồng chí đừng làm quá lên vậy.
Tôi tít mắt cười.
"Tao ngủ chút thôi, mệt."
"Ngủ đéo gì, ngủ như là đi rồi." Linh chửi nhưng đằng sau chìa ra một hộp bánh rán.
Tôi vui vẻ đón lấy hộp bánh rán, bạn mang cho mình, ngại gì không nhận. Nhưng Linh chìa tay ra cản tôi trước khi bàn tay kịp cầm được. Ghé tai tôi thủ thỉ.
"Nguyên nó mang cho mày, ăn thì nhớ tưởng nhớ, suy ngẫm về bạn...Nha!"
"Bạn chiều mày hết ý."
Tôi mở hộp bánh ra, cho Linh, Nhi mỗi đứa một cái. Cho cả Hoàng Lan nhưng bạn không ăn, nên tôi cất lại vào trong.
"Nãy mày làm cho bọn con gái ức đỏ mắt, nè tao cho mày coi cái này." Linh chìa điện thoại ra, cho tôi coi bức hình trong đó.
Dù qua lời Hoàng Lan nói, Khoa bảo là cõng tôi nhưng thực tế trong ảnh là hành động một bạn nam bế một bạn nữ đang ngủ say sưa. Hai tay tôi vòng qua cổ bạn, đầu dựa lên vai phải, hai chân gập gọn bên phía tay trái, mắt lim dim. Khoa không đội mũ cối, nên trời rất nắng, khiến cho những giọt mồ hôi chảy dài trên má, chúng lấp lánh lấp lánh. Cảnh tượng thật đẹp, y như trong phim lãng mạn nhưng thực tế ngoài đời đây là vấn đề khiến tôi cảm thấy lo lắng.
"Đúng là con gái của ta."
"Khoa đẹp trai nhỉ, mỗi tội khó gần." Nhi vừa nhai bánh rán, vừa đánh giá Khoa.
"Cũng đâu khó gần lắm đâu. Bạn còn cho tao mượn quạt, kia kìa."
Linh và Nhi đồng thanh la hét, chồm lấy chiếc quạt mini ở phía cuối giường. Cả hai tranh nhau soi mói, ngắm nghía. Giống hệt lần tôi chơi với Nguyên, chúng nó cũng loạn loạn nên như vậy, tối ngày suy nghĩ linh tinh. Giờ đến Khoa, tôi chỉ muốn giữ một tình bạn trong sáng thuần khiết chứ chưa nghĩ đến một tương lai xa hơn. Hoặc ít nhất mấy tương lai vớ vẩn mà hai đứa bạn tôi tô vẽ ra hằng ngày.
Với cả, Khoa là một người con trai, dù có dành cả đời mơ mộng, tôi sẽ không với tới nổi bạn.
"Mà mọi người đâu hết rồi?"
"Dưới sân, với cả đi ăn trưa."
"Thế hả...Lan ăn trưa chưa?"
"Mình ăn rồi nha. Quỳnh nghỉ ngơi cho khoẻ đi, xíu xuống ăn cũng được. Chắc các bạn giữ phần cho nên không phải lo đâu."
Tôi ăn xong mấy cái bánh rán thằng Nguyên cho đã đủ no lắm rồi, chắc sẽ xuống ăn tối sau. Nhân dịp được nghỉ ngơi, tội gì không tận hưởng nhưng thấy hai đứa kể buổi chiều có tiết tập bắn súng. Nghe có vẻ thú vị, trước mắt cứ ngủ thêm một giấc thật ngon, đến giờ tập trung tôi mặc sẵn bộ quân sự, chắc chẳng cần thay ra đâu. Chỉ huy thổi còi, mở mặt dậy xỏ giày chạy xuống luôn là vừa.
Tôi nói chuyện với Linh và Nhi một lúc, chúng nó nói về lớp đến giờ điểm danh sau ăn, lúc đó tôi mới được chợp mắt ngủ tiếp. Giấc ngủ tưởng chừng sẽ có thể kéo dài rất lâu nhưng khi không khí yên tĩnh trong phòng bị phá tan bởi một tiếng cạch rất lớn, có người đang bước vào phòng. Tôi lại là cái dạng người dù ngủ say vẫn rất đề phòng xung quanh nên khi nghe thấy âm thanh cửa mở, dù nhỏ thôi, tôi vẫn giật mình một chút.
Nghĩ rằng bạn cùng phòng vào lấy đồ, tôi không hé mắt kiểm tra mà vẫn mơ màng trong giấc ngủ hiếm hoi có được trong mấy ngày tập quân sự vô cùng mệt mỏi.
"Dậy!" Ai đó động thủ hất tung tấm chăn đắp trên người tôi, theo phản xạ tôi la lên oai oái.
"Mẹ ơi! Chưa đến giờ đi học mà, cho con ngủ thêm chút nữa đi!" Tôi vẫn nhắm mắt, khều khều chân kéo chăn lên người.
Tôi nghe thấy tiếng khúc khích cười nhưng do cơn say ngủ tôi vẫn nghĩ mình đang ở nhà, vẫn đang nằm trên chiến giường thân yêu nhưng trong một phút, não bộ hoạt động trở lại, nhận thức được tình hình vấn đề. Ngay lập tức vội vàng mở mắt, tôi sợ người đang đứng bên cạnh giường không phải mẹ mình mà là chỉ huy trưởng đi dò các phòng xem có ai trốn tập không.
Có vẻ tôi ngủ say đến mức quên giờ xuống tập trung học bắn súng, mà cũng chẳng có ai đánh thức tôi dậy.
"Tao có tính làm gì mày đâu mà hốt hoảng mở mắt trông sợ vậy...hahaha." Tôi thấy Khôi Nguyên ôm bụng cười, có lẽ nó đứng cười phải được tầm vài phút rồi. Tay còn cầm một bát cơm, ý gì đây.
"Mày vô duyên, tao đang ngủ, lật chăn làm gì. Nhỡ ở dưới tao không mặc quần thì mày tính như nào?" Tôi trách móc nó, à giữa tôi và Nguyên đã bình thường trở lại nhưng có vẻ nó đã biết quan tâm tôi hơn trước.
Không đúng, lúc nào nó chẳng quan tâm tôi.
"Thì tao mặc quần vào cho mày, có sao đâu. Bạn bè giúp đỡ nhau có gì phải ngại."
"Mày khiến tao nổi da gà đấy."
Nguyên ngồi xuống bên cạnh giường, đặt tô cơm trước mặt tôi, ân cần hỏi han, giọng nhẹ như lông hồng.
"Đỡ mệt chưa?"
"Rồi."
"Ăn bánh rán tao đưa chưa."
"Ăn rồi, còn thừa mấy cái, mày đem về chia nhau ra mà ăn."
Khôi Nguyên xua tay, bảo tôi để lại mà ăn sáng, tại nó biết tôi rất thích đồ ngọt, đặc biệt là bánh rán.
"Mày ốm mày mệt thì chạy sang bảo tao một câu, để tao còn biết đường. Nhỡ mày bị làm sao thì tao buồn lắm." Khiếp không, nay ông tướng sướt mướt tình cảm dễ sợ.
"Sẽ không có ai để tao trêu nữa, sẽ không có ai để làm bia đỡ đạn nữa, lũ con gái sẽ lại đeo bám tao..."
"Ờm...mày không nghĩ được gì tốt đẹp hơn nữa à." Mất hết cả cảm xúc, tôi bĩu môi nhìn Nguyên.
"Tao là người thực tế mà, hì." Ngay lúc đó, Nguyên lại cười, ốm ngủ dậy thấy nụ cười của trai đẹp, tự dưng thấy có sức sống hẳn. Thôi ít ra thằng bé còn biết quan tâm, sang mua vui, tâm sự với tôi.
"Này ăn cơm, toàn món mày thích, không ăn mấy hôm lại lăn đùng ra đấy."
Tôi nhìn tô cơm to, những hạt cơm bé tí trắng phau, khói nóng bốc nghi ngút. Có ít trứng kho, thịt kho, rau cải xào, ít lạc và một miếng trứng vuông được xếp ngay ngắn trên đó. Thật ra tôi cũng không đói đâu, nãy ăn bánh rán no căng cả bụng, tôi đẩy tay thằng Nguyên, quay mặt đi chỗ khác.
"Khỏi...tao ăn bánh rán no rồi."
Tôi vốn cứng đầu, đã bảo không ăn là không ăn. Thằng Nguyên lại dễ mềm lòng, nên chẳng dám ép tôi làm điều tôi không muốn. Nguyên bất lực đặt bát lên giường.
"Tao để đây nhé..."
"Mày đem xuống bếp đi, tao không ăn dâu, để đây tí tao đổ đi đấy. Đói tao tự biết đường chạy xuống hỏi cơm."
"Đổ đi là đổ thế nào...Thế mày ăn hay để tao xúc cho?" Tôi nghe thấy một giọng nam khác, văng vẳng từ phía cửa ra vào.
Là Khoa, tôi không rõ bạn đứng đó từ bao giờ, nhưng có vẻ đã được một lúc. Khoa đứng vắt hai chân lại với nhau, tay kia buông thõng, tay kia cho vào túi quần. Mặt lộ vẻ khó chịu như bị ai cướp mất sổ gạo.
Rất cảm kích khi nãy Khoa chịu được sức nặng của tôi mà xách được tôi về phòng, còn bố thí cho cái quạt ngủ cho đỡ nóng. Nhưng hai thằng này không biết phép lịch sự hay sao mà xông vào phòng con gái ầm ầm, tự nhiên như phòng mình....