Tôi Không Khó Ưa Như Thế

Chương 10: Trăng dưới nước, trăng trên trời




Sau khi ăn tối xong, chúng tôi được thả cho hoạt động tự do một lúc. Đó là thời gian cho tất cả mọi người đổ xô vào nhà vệ sinh tranh chỗ để tắm và làm sinh hoạt cá nhân. Con trai thì cả lũ cùng chui vào chung một khu, mấy đứa nó không ngại nhau, rủ anh em tắm chung ầm ầm cả hành lang. Nhưng con gái thì khác, thân lắm thì hai đứa chứ chẳng ai tắm ba người, hoặc một mình một chỗ với điều kiện phải xong nhanh, tại mỗi người có sự ngại ngùng riêng về cơ thể.

Với tránh những phán xét không nên có, dù gì đời sống nội tâm của con gái vẫn phức tạp hơn bọn con trai.

"Phòng mình chia đều mỗi đứa năm phút, đang giờ cao điểm dưới khu vệ sinh. Chẳng biết có chiếm nổi phòng không." Lớp phó lao động nữ phân bố, thoả thuận trước tránh tranh cãi.

"Nhỡ năm phút không đủ thì sao? Cho thời gian dài ra tí, tắm nhanh bẩn lắm rồi tối khó ngủ." Mỹ Tâm lên tiếng, có vẻ bạn muốn có thời gian gội đầu.

"Thì lũ chúng mày chui vào mà tắm chung, cộng dồn lên, hai đứa mười phút, ba đứa mười lăm phút. Không thể chỉ vì tư lợi cá nhân mà ảnh hưởng tới mấy bạn khác, tôi chỉ muốn công bằng." Tôi thích ban cán sự của lớp, tuy chỉ có số ít những thành phần hơi toxic nhưng bộ máy quản lí lớp 12A1 thì khỏi phải bàn.

Nãy tôi đi qua khu nhà vệ sinh, đông dã man, chen chúc nhau, với xung quanh trông bừa bãi. Nhìn ngoài đã thấy rợn, khăn mặt, bông tẩy trang, mặt nạ, chất một tải to ở ngoài rồi không biết bên trong sẽ như thế nào. Từ lúc lên cấp hai hơi bị OCD* (ám ảnh cưỡng chế) nên tôi có cảm giác khó chịu, ngột ngạt ở những nơi bừa bãi, dù méo mó có hơn không cắn răng lại tắm cho nhanh cũng là một biện pháp.

"Tớ không tắm, nhường năm phút cho bạn nào có nhu cầu thì thoả thuận với lớp phó lao động nhé." Tôi lên tiếng, tôi thà ra bồn rửa ở gần sân chạy rửa chân tay qua còn hơn.

"Kinh vãi, cả ngày hôi hám, đéo tắm mai ghẻ nở thì hai bạn đẹp trai kia chạy mất dép." Tôi muốn đơn giản ra chỗ khác làm vệ sinh cá nhân, đâu cứ phải theo số đông là chui rúc vào cái chỗ đó.

"Tớ thấy như bị xúc phạm khi nghe lời ai đó vừa nói, việc mình tắm hay có hoặc không là việc của mình. Mình đủ nhận thức để tìm cách giữ cho cơ thể sạch sẽ nên không biết gì thì đừng buông lời phỉ báng." Hoàng Lan leo xuống lấy tay xoa lưng tôi, cũng có mấy bạn nữ từ chối tắm nhưng người bị miệt thị chỉ có mình tôi.

Thừa thông minh để biết được ai đó nói nhưng người nói lại chính là người xin thêm giờ của mình. Tôi không muốn làm to chuyện nên bỏ qua, chẳng chấp.

Đợi cả các bạn xuống xếp hàng chờ lượt, tôi mới lôi cái túi ra và chuẩn bị đồ dùng cần thiết. Sữa rửa mặt, nước uống mang theo, dầu tẩy trang, xà phòng rửa chân tay. Đúng như dự đoán ở dưới đó rất vắng vẻ, đứng một lúc thấy hơi sởn gai ốc. Chắc được mấy hôm mà nếu các bạn phát hiện ra chỗ này thì sẽ đông như ở cái khu kia. Tôi cố gắng tranh thủ được hôm nào hay hôm đó, đến khi người bẩn quá rồi không chịu được thì đành căn răng nhắm mắt đi tắm.

Trong lúc rửa chân, tôi phát hiện ra vết da ở cổ chân bị đỏ rộp lên do bị đổ bún lúc trưa nay. Vậy mà cả chiều thấy nhưng nhức ở đó, cứ tưởng có gì cộm lên ở tất, hoá ra không phải. Cộng với việc đi Converse cao cổ của Khoa nên tôi không tiện vạch ra để kiểm tra, giờ mới tận mắt nhìn thấy thì mới nhận ra độ nghiêm trọng của vết thương.

"Aisss, như nào bao giờ mới khỏi." Tôi cúi xuống nhìn cho rõ, còn tiện tay hớp ít nước tạt tạt vào vết đỏ.

"Mày tạt nước như vậy thì còn lâu nó mới lành." Giọng ai đó quen thuộc, stalker hay sao, cũng may là tôi chỉ rửa mặt, rửa chân tay chứ không hề lột đồ nên chỉ giật mình chút.

Nhưng vẫn sợ vì nghe đọc trên mạng thấy có vụ tiếng hét nữ sinh ở toà nhà lúc học quân sự, dù vụ việc rất lằng nhằng sau không biết kết cục ra sao nhưng đem lại cho tôi hướng nhìn không tốt đẹp mấy dành cho số ít quân nhân bây giờ.

"Đừng lại gần tôi, tôi không có gì cả, tôi có ít tiền." Tôi nhắm mắt vội định bỏ của chạy lấy người nhưng có bàn tay to lớn giữ mình lại.

"Ai thèm tiền của mày." Là Nguyên, làm tôi ba hồn bảy vía chạy toán loạn, mà sao cậu ta theo dõi con gái nhà người ta rửa chân tay làm gì.

Tôi vẫn giận Khôi Nguyên nhiều rất nhiều. Đây không phải lần duy nhất Nguyên thất hứa, làm tôi hụt hẫng mà có vô số lần kìa. Chẳng muốn kể ra đâu lại bị thằng cu chê là nhỏ mọn, ích kỉ. Con người ai chẳng có phần tôi riêng, dù hiểu chuyện đến mấy tôi vẫn có một chút cảm xúc dành cho mình, như là một cách yêu thương và tôn trọng bản thân. Nguyên chỉ cần giải thích như hàng vạn lần Nguyên vẫn làm thì tôi chấp nhận tha thứ.

So với cảm xúc của mình hoặc mọi người xung quanh thì tôi vẫn ưu tiên họ hơn, mình có thể lãng quên hoặc kiềm chế đi sự nhỏ nhen trong lòng nhưng các mối quan hệ hoàn toàn không thể tách rời, không thể vì mình mà rạn nứt.

"Chân sao thế? Chìa ra tao bôi thuốc cho."

Tôi ngoảnh mặt đi chỗ khác, chẳng muốn nhìn Nguyên. Tại nếu nhìn khuôn mặt cùng hành động chiều chuộng ấy tôi lại sẽ yếu lòng thêm một lần nữa.

"Không thích."

"Vậy bây giờ Quỳnh thích thế nào, thích để vết thương đó lở loét ra rồi thành sẹo. Mà không chỉ là sẹo trên chân mày đâu mà thành sẹo ở trong lòng tao luôn ấy."

Lại võ tán gái, tôi nghe chán rồi.

"Mày đừng giở cái văn cưa cẩm ấy ra với tao, tao buồn nôn."

Nguyên kéo tôi ra bệ gốc cây gần đó, cho tôi ngồi xuống, còn cậu ngồi trước mặt tôi. Kéo chân tôi ra, tìm tìm vết thương, lấy thuốc bôi lên nhẹ nhàng. Cách Nguyên xức thuốc như đang xoa dịu sự bực tức, dỗi hờn do tôi bị Nguyên thất hẹn ban sáng. Mỗi lần làm gì sai trái nó lại tỏ ra mềm yếu như vậy, bày tỏ sự hối lối như lần sau sẽ không thế nữa. Chơi với nhau lâu năm có thừa, Nguyên đọc tôi rõ như đọc bảng chữ cái nên việc biết tôi chắc chắn sẽ tha thứ cho dễ như trở bàn tay. Chỉ bằng cậu cần tốn sức lực, tốn chất xám một chút.

"Mày đừng nói mày sang đấy hẳn, mày đừng nói mày nghỉ chơi với tao mà chơi với Duy Khoa. Tao buồn lắm." Nguyên còn nói vì câu trả lời lúc trưa của tôi dưới nhà ăn làm nó suy nghĩ mãi, thành ra tôi cũng cảm thấy có tội.

Đoạn, Nguyên nhìn tôi bằng ánh mắt buồn. Trong cái không khí lành lạnh của buổi tối hôm ấy, dưới mặt đất đèn điện lập loè khi mờ khi tỏ. Còn trăng trên trời lấp lánh dưới hồ phun nước, phản chiếu hình ảnh chú Cuội bên gốc cây đa với nỗi nhớ thế gian sầu lắng mà da diết. Và trăng trong mắt Nguyên hiện lện lấp lánh hình ảnh tôi một mình đang chơi vơi ở trong đó. Tôi không chỉ bị thao thức bởi nụ cười của Nguyên mấy ngày đầu cấp hai từ trước mà còn chẳng may vô tình mắc kẹt trong đôi mắt ấy suốt mấy năm trời.

"Mày cứ việc kết bạn nhưng vị trí của tao trong lòng mày có thể cho tao mạo muội tiếp tục đứng đó, có được không?"

"..."

"Tao thích được mày quản, tao thích nghe mày la, tao thích chiều chiều lại được mày chờ đá bóng xong rồi kéo về nhà luôn. Muốn tiếp tục sang nhà mày thoải mái học bài tập nhóm."

Tôi thở dài, có lẽ lần sau nên cẩn thận mồm miệng hơn.

"Tất nhiên tao chỉ nói vậy với ý định trêu tức mày thôi, chứ chưa đến mức nghỉ chơi hẳn." Việc Nguyên xuất hiện bôi thuốc cho cũng có thể coi là một lời xin lỗi.

"...Chiều nay lúc chạy quân sự, Minh Ngọc có xỉu vì mệt nhưng tao không ra đỡ vào phòng y tế. Tao sợ mày thấy rồi buồn nên cứ chạy loanh quanh mày." Tôi suýt sặc, vẫn phải nghiêm túc vì không khí lúc này không thích hợp cho tôi cười.

Nguyên nghĩ tôi nhỏ nhen vậy hả, tưởng tôi ghen tuông bạn bè vớ vẩn với nhỏ Minh Ngọc hay gì. Tôi không ghen hay có lòng đố kị với Minh Ngọc, tôi chỉ tức vì Nguyên cho tôi leo cây mà không báo lấy một lời, thản nhiên đến trường đi với gái mà trong khi đó một bạn nam khác đang ở trường vẫn chịu chạy xe qua đón tôi đến kịp.

"Mày cứ quan tâm Minh Ngọc đi, em tao ấy. Còn không muốn nói nhiều đâu, để mày tự chiêm nghiệm nhưng tao muốn mày tôn trọng tao chút...Thế thôi."

Nguyên quay sang nhìn tôi, nó đẹp trai phải biết, nhưng trai đẹp trên đời này không thiếu. Xin hãy nhớ rằng, người tốt phải đi với người tốt, vẻ đẹp không nói lên nhân cách nhưng nhân cách cũng như vẻ đẹp sẽ luôn luôn thay đổi theo dòng chảy của thời gian, của sự phát triển từ cơ thể đến nội tâm con người từ nhiều tác động khác nhau. Tôi vẫn thích Nguyên xấu xí của nhiều năm về trước mà cưng tôi như hoa. Chứ chẳng phải Nguyên hào nhoáng của bây giờ, đẹp trai lai láng, nhiều lúc nhiều em, mập mờ nhưng không xác định mối quan hệ.

Còn tôi đứng mãi một xó với cái lốt tình bạn, "người yêu giả", con bạn thân của mẹ, nó thích chơi với tôi lúc nào thì chơi không thì vẫn có người khác.

"Tao với mày là gì? Mày có bao giờ đặt câu hỏi không, Quỳnh?" Nguyên nhìn lên trời, gió thổi thoang thoảng, có vẻ cậu vừa tắm xong, mùi dầu gội rất thơm.

"Thế, mày có bao giờ tự hỏi mình chưa?" Tôi hỏi vặn lại, tại nó hỏi đột ngột quá tôi chưa nghĩ tới bao giờ.

"Tao không nói đâu nhưng tao mong rằng tao với mày có chung một suy nghĩ."

"Là gì thì là nhưng tao vẫn đối xử tốt với mày mà"

"Nhưng mày với ai mày cũng tốt, cũng cười. Tao không phải đơn thuần ai cũng đối xử tốt đâu..." Nguyên nói nhỏ xíu, tôi có nghe nhưng nghĩ chỉ là trải lòng chút, mà mãi về sau mới nhận ra sự thật của câu nói đó.

"Đừng có ôm tao!" Nguyên choàng tay ra định kéo tôi lại gần nhưng tôi đã kịp nhận ra và ngăn nó lại. Không muốn một lần nữa lên "Hot search" group học sinh trong trường với tiêu đề "Chuyến quân sự tình ái - đi một về hai".

Tôi không thích thái độ của thằng Duy Khoa. Ban đầu lúc giao kèo, nó có vẻ khá thờ ơ, tưởng rằng nhờ lầm người. Nhưng nó làm việc năng suất thái quá hơn tôi nghĩ, đặc biệt với việc nó càng ngày càng gần gũi với Quỳnh, đem đến cho tôi cảm giác khó chịu vô cùng.

Kiểu, ngứa ngáy trong người.

"Mày tính trông nó kiểu gì?"

"Mọi thứ để Quỳnh thấy an toàn."

Sáng sớm đó, tôi nhận được cuộc gọi khẩn của Minh Ngọc, chỉ là con bé bị mẹ mắng, sáng ra không ai đưa đi, nghe nó khóc thút thít qua điện thoại. Tự dưng tôi thấy mềm lòng nên trễ hẹn của Quỳnh một chút, ai ngờ ngay sau đó nhận được tin nhắn của Khoa.

"Mày theo gái bỏ Quỳnh lại à? Nhỏ gọi cầu cứu bạn tao này."

"Chó Khoa, tao theo gái bao giờ. Bố đi đón nó đây."

"Tao đứng sau mày nãy giờ, thôi đếch cần. Để tao, mày đến đón Quỳnh đéo ổn đâu."

"Lại gặp em gái nào thút thít ngoài đường thì tội Công Chúa đứng chờ lắm." Khoa nó khịa tôi một nhát, làm tôi cay suốt một buổi sáng không hết.

Ai ngờ rằng thằng đó lại chu toàn đến như vậy, từ việc dặn dò cu Tùng vụ đưa đón. Đến việc chuẩn bị mọi thứ trước khi đi quân sự, đến tất tần tật mọi thứ tôi quan sát được trong ngày đầu tiên đều thấy tôi có cảm giác sắp sửa bị đá đít ra khỏi sự quan tâm của Nhật Quỳnh. Lúc xe chúng tôi lướt qua xe của 12A1, tôi thấy Quỳnh dựa vai Khoa ngủ, Khoa dựa đầu Quỳnh ngủ. Một lần nữa là khi gặp ở chỗ tập trung.

"Tao chơi với Khoa, Khoa nhỉ?"

Đỉnh điểm là khi tôi đánh lẻ sang lớp nó để thăm dò tình hình, chỉ nhận lại sự đáp trả chống đối cùng thái độ lạnh lẽo của Quỳnh.

"Tôi ở bên này rồi, tôi chơi với Khoa, không chơi với cậu."

Sau đó tôi suy nghĩ cả một buổi chiều. Không biết vì sao Quỳnh lại tỏ thái độ như vậy. Suốt mấy năm nay trong mắt nó chỉ có tôi, nó tiếp xúc với rất nhiều con trai. Nhưng tôi tự tin mình chiếm vị trí số một trong lòng cô gái ấy. Bỗng chỉ cần vài ngày, từ khi Khoa xuất hiện, hay Khoa hấp dẫn hơn tôi, nhưng nhỏ Quỳnh trọng tình nghĩa với sống tình cảm từ bé. Cộng với việc nó không thích thằng Khoa ngay từ đầu. Nó bảo nó không thích trai tệ. Nhưng tôi vẫn quan ngại, kiểu bộc lộ sự lo sợ rõ mồn một khi bọn Linh, Nhi đi qua đều hỏi han một câu.

"Ông làm gì mà mặt tái mét thế, chạy vừa vừa thôi. Ông chạy nhanh mấy cũng không đẹp trai hơn được chút nào đâu."

"Quỳnh lại nằm trong mục tiêu mới của đồng chí kia rồi à. Đẹp trai nhờ, mày thấy tao nói chuẩn không Linh. Bạn Duy Khoa đẹp trai khó lòng thoát khỏi sự cuốn hút của nhỏ Quỳnh."

Hai đứa chuyển sự tập trung của tôi sang sân bên cạnh, Khoa giật chai nước của Quỳnh đang uống. Hành động đó khiến tôi vừa chạy xong đã nóng còn nóng hơn.

"Căn bản là nó cuốn nhưng không biết mình cuốn, mỗi người có một sức hút riêng. Nhưng tao mê con Quỳnh vãi nhưng tao cũng sợ mẹ nó vãi." Linh vỗ vai tôi, nháy mắt.

"Đéo chơi bê đê được, mày hãy thấy may mắn khi là đàn ông đi Nguyên."

Sau đó thì tôi cũng phải đi hành động, không thể đứng làm ngơ được.

Tối đó, trong lúc đứng chờ ở nhà vệ sinh. Nhóm tôi bắt gặp nhóm con trai lớp Duy Khoa, bằng cách nào mười thằng đực rựa rủ rê nhau cùng chui vào một chỗ để tắm. Trong sự hỗn loạn, chúng nó la hét, nô đùa, té nước nhau nhau. Tôi đứng gội đầu cạnh Duy Khoa, thằng chó này khiến tôi ngứa ngáy cả ngày hôm nay. Muốn đấm cho cái nhưng chẳng có lý do, tại thứ nhất là nó chỉ làm những gì tôi bảo, thứ hai là những lời nó nói đều chiều theo ý con bạn tôi.

Chứ không có hành động thái quá, khiến Quỳnh ác cảm để tôi lấy cớ chân tay với Khoa.

"Trưa nay Quỳnh bị đổ bún lên chân đấy, chưa bôi thuốc đâu. Tí mày ra mấy bồn rửa tay mà bôi cho bạn, bạn đứng ở đó đó." Khoa xả nước, để xà phòng trôi khỏi người.

"Tao nói hơi nhiều tí. Căn bản là đéo muốn nói đâu, thấy phiền vãi chưởng." Khoa xoa xà phòng tắm quanh người, tiếp tục xối nước từ vòi hoa sen.

"Nhưng đéo thì đéo được, đờ mờ. Sau con gái có sẹo thì không tốt."

Lúc mặc quần áo, Khoa vứt cho tôi lọ thuốc bôi da. Vừa gấp đồ cũ, vừa lau đầu vừa nói.

"Mày làm đi. Tao không muốn làm, mang tiếng ảnh hưởng tới bạn mày vì tao mới có chuyện với Tiên. Thế nhé, cầm lọ thuốc, bố về đây."

Tôi ném lọ bôi lại về phía Khoa, tưởng mình cậu có hả, tôi có mười loại các hãng khác nhau. Đủ cho con bạn tôi bôi xong có thể lốt xác biến thành cô tiên, đâu cần bạn phải bảo ban.

"Đếch cần của mày, bố tự có tự làm. Đéo cần dạy nhau làm đàn ông, chuyện tao đừng xen vào."

"Nhắc thôi, mày đéo để ý xem bạn bị sao rồi không đi làm lành với bạn đi thì đếch có cơ hội đâu."

"Mày tưởng Quỳnh nói vậy với mày mà lên mặt dạy đời tao nhé. Đừng có ra vẻ ta đây."

"Bố đây cần chắc, mày xéo xuống kia làm việc đi. Không cãi nhau với mày." Khoa bỏ đi, tôi không chấp nữa.

Tôi đi tìm Quỳnh.