Từ sáng sớm chung cư nhà Thẩm Lăng đã kéo đến một đám khách không mời, ảnh hưởng tới đội ngũ đang make up cho hắn.
Thẩm Lăng kích động cả đêm không ngủ, quầng thâm mắt hơi dày, vẫn còn vào trạng thái hưng phấn như uống bò cụng. Muốn chợp mắt một chút cũng không được.
Đám anh em họ Lạc không chạy qua Ninh gia tìm Kỷ Tú Hiên, đu bám ở đây có ích gì, còn cản trở hắn cưới vợ!
Thẩm Lăng không khách sáo đuổi người: “Mấy anh tới đây làm gì? Có được mời đâu?” Thiệp cưới hắn viết bao nhiêu cái hắn đếm rõ ràng.
Lạc Minh Huyền tây trang giày da ăn mặc chỉnh tề: “Đi theo người nhà.” Mời Cảnh Vân có khác gì mời hắn đâu.
3 tên họ Lạc còn lại cũng đồng thanh y chang Lạc Minh Huyền.
Thẩm Lăng ngó trái ngó phải: “Đâu?” Người nhà mấy người này? Xạo là hắn gọi bảo vệ đá ra hết.
Quan hệ giữa Kỷ Tú Hiên với người họ Lạc có chút vi diệu. Mất bò mới lo làm chuồng, cố gắng cứu vãn mối quan hệ anh em rạn nứt sứt sẹo này. Lạc Minh Vũ bị bỏ tù cũng không hết tội, hóa ra cậu ta biết hết kế hoạch tráo con của Kỷ Lợi mà giấu nhẹm đi.
Kỷ Tú Hiên đối với cả đám không nóng không lạnh, như người quen không quan trọng. Khuyên cậu về Lạc gia, kiếp này cũng đừng nghĩ.
Lạc Minh Huyên chỉ chỉ An Điệp đang cắt tỉa bó hoa cưới: “Đấy, nhóc phải thay đổi xưng hô với anh từ bây giờ đi.”
Thẩm Lăng: “…” Từ lúc nào vậy?
An Điệp: “??”
Tống Giang chỉ có thể làm máy điều hòa chạy bằng cơm. Khổ ghê, đi ăn cưới còn bắt người ta làm việc.
Thôi vậy, có đám phù rể chất lượng như vầy đỡ tốn tiền mời trai đẹp bưng mâm.
Lạc Minh Tuyền không có ở đây, anh và Ninh Thanh đều ở bên ngoại, bên nhà trai Kỷ Tú Hiên.
Lạc Minh Yến chê lên chê xuống chú rể: “Xấu trai, nhìn như gấu bắc cực.”
Lạc Minh Uyên: “Cưới Tú Hiên rồi phải làm việc nhà giặt giũ nuôi con đỡ gánh cho em ấy, còn phải…” Đã lược 300 chữ.
Lạc Minh Huyền gật gù đồng ý.
Thẩm Lăng nhịn nhịn: “…” Ngày cưới ngày vui, đổ máu không tốt.
Cốc cốc.
Dụ Kiều Nga ló đầu từ ngoài cửa, thông báo: “Giờ lành đã tới, mời anh hạt dẻ đi đón bé dâu.” Cậu là đồng nghiệp của Kỷ Tú Hiên, lặn lội từ Nam thành qua đây dự đám cưới.
“…” Câu văn hơi sai.
Thẩm Lăng nhìn đồng hồ, luống cuống đứng lên, xông ra ngoài. Đám phù rể bưng mâm cũng nối gót theo sau, sợ trễ một giây làm trễ giờ lành của Kỷ Tú Hiên.
An Điệp cầm bó hoa cưới chạy theo: “…Ê mấy đứa, còn cái bông.”
______
Kỷ gia thôn.
Nhà họ Ninh.
Kỷ Tú Hiên bị một đám vây quanh, người thì chụp hình người thì đánh giá: “…” Ngày cưới, tha bọn họ một hôm.
Cậu và Thẩm Lăng ngay khi tốt nghiệp cấp 3 liền muốn đi đăng ký kết hôn, cũng là Ninh Thanh cản lại, tại anh ta trùng hợp ngày đó cũng đi đăng ký kết hôn. Anh ta nói, hai đứa còn nhỏ, hôn nhân là cả đời, chờ tốt nghiệp đại học đi rồi muốn làm gì làm.
Bọn họ đã sống chung 2 năm rồi, thêm 4 năm nữa không phải không được.
Đây là ngày mà cả hai đã chờ đợi suốt 4 năm trời, cả hôm nay khóe miệng cứ vểnh lên, ai nhìn vào cũng thấy cậu đang vui.
Dễ thương ghê, vậy mà tiện nghi thằng nhóc Thẩm Lăng mất nết kia.
Cảnh Vân từ ngoài cửa bước vào: “Chuẩn bị xong hết chưa? Bên Thẩm Lăng đang qua.”
Kỷ Tú Hiên đứng lên: “Xong rồi ạ, chúng ta ra cửa chờ đi.”
Cậu quay sang nhìn ảnh chụp của bà Kỷ, mỉm cười: “Con đi đây.”
Một đám người đứng trước cửa nhà, chụp bức ảnh kỉ niệm. Cha mẹ Ninh cũng chúc mừng cho cậu, đưa một bao lì xì to.
Lam Dực cũng móc ra một mấy trăm cái bao lì xì, chia cho nguyên nhà ngoại, ai hắn cũng cho, người xem náo nhiệt cũng nhét cho một bao.
Kỷ Tú Hiên đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn ông chủ.” Hắn ta là đối tác làm ăn của Thẩm Lăng, cũng từ xa chạy tới góp vui.
Lam Dực gật gù, búng tay một cái ra hiệu cho cấp dưới: “Đừng khách sáo,tôi không thiếu nhất là tiền.”
Đám vệ sĩ dùng hai tay bưng hai mâm đầy vàng ra, xém lóe mù mắt mọi người: “…” Khiếp, toàn là vàng cây.
Kỷ Tú Hiên: “…” Gửi ngân hàng lấy lãi cũng đủ ăn cả đời khỏi cần đi làm.
Lam Dực vừa ra tiền mừng, ai cũng cảm thấy áp lực thật lớn: “…”
May mà nhà trai tới đón dâu rồi.
Thẩm Lăng vừa xuống xe liền tốc hành tới gần Kỷ Tú Hiên, ôm một cái, hít một hơi người yêu. Một ngày không được gặp, hắn nhớ mùi cậu lắm.
“…” Chú rể quá simp, làm mất mặt dàn phù rể nhà nội.
Nhưng mà đám anh già nhà họ Lạc không thể không nhìn Kỷ Tú Hiên chằm chằm. Hôm nay cậu rất đẹp, lóa mắt hơn xưa, không còn là cậu nhóc 17 tuổi vui buồn thất thường, lớn rồi.
Làm xong quy trình cưới gả ở nhà họ Ninh, mọi người chuyển sang địa điểm ăn cưới ở Tây Thành, này hàng mà Thẩm Lăng đã đặt tiệc trước đó. Làm lễ kiểu nhà vườn xong rồi thì làm lễ kiểu tây, ăn mừng với bạn bè.
Thẩm Lăng cầm tay Kỷ Tú Hiên không buông: “Cậu nói xem, chúng ta có nên đổi xưng hô không?”
Kỷ Tú Hiên phản nắm lại: “Cũng được, cậu sinh tháng 12 tôi sinh tháng 10, có phải cậu nên sửa mồm gọi anh không?”
Tự vác đá đập vào chân: “…” Hắn muốn nghe cậu kêu hắn anh Lăng à.
Kỷ Tú Hiên bật cười: “Đùa thôi, anh Lăng.”