Đã được một tháng kể từ khi Ngọc Trúc và Tuấn Quốc trở về nhà của bố mẹ cùng với Gia Huy. Hiện tại vấn đề giữa cô và mẹ coi như đã giải quyết xong, mối quan hệ cũng không còn gay gắt như trước kia.
Kỳ nghỉ lễ Tết vừa rồi cả cô và chồng cùng với bố mẹ hai bên đi du lịch cùng nhau, không ngờ mọi người lại hợp nhau đến lạ, hai người mẹ luôn đi bên cạnh nhau và trò chuyện ở mọi nơi, hai người bố lại càng hợp hơn, cùng sở thích, cùng tính cách nên lâu lâu những người còn lại sẽ thấy hai người đàn ông đang đánh cờ cùng nhau trong khuôn viên của Resort, hai vợ chồng cô và anh hay đi chơi đêm khuya nên họ ra chính sách mỗi cặp một phòng, Gia Huy thì vui sướng vì được một mình một không gian riêng, tận hưởng hết mình.
Kết quả của chuyến đi chơi đầy sự hài lòng từ mọi người. Họ cũng mang vê rất nhiều đặc sản để làm quà cho đồng nghiệp, bạn bè và hàng xóm.
Trên công ty, Ngọc Trúc phát quà cho mọi người thuộc phòng Marketing, Tuấn Quốc đưa quà cho nhân viên phòng Kinh Doanh, tất nhiên không thể thiếu phần của trưởng phòng Công Nghệ Minh Lâm. Hắn vui vẻ nhận lấy túi quà từ người bạn thân, đồng thời cũng đưa túi quà của mình cho anh.
Hắn kể đợt vừa rồi có ra mắt Ái Thi với gia đình, thuận lợi và thành công hơn mong đợi. Bố mẹ hắn liên tục kêu hắn rảnh rỗi nhớ dắt con dâu tương lai về nhà chơi.
Nhưng Minh Lâm biết thừa, bố mẹ hắn nào có đơn giản như thế.
“Họ nói tôi mỗi tuần đều phải đưa cô ấy về nhà. Thử nghĩ đi..tôi biết thừa là họ muốn chúng tôi kết hôn.”
Minh Lâm trong văn phòng của Tuấn Quốc, uống ly cà phê đã được anh chuẩn bị cho hắn.“Vậy ý cậu như thế nào?” Tuấn Quốc đang xem tài liệu nhưng vẫn đang nghe câu chuyện của hắn. Dù sao thì chủ đề hôn nhân này cũng thú vị.
“Thật ra tôi cũng có suy nghĩ đến. Chỉ là sợ cô ấy hoảng vì thời gian chúng tôi yêu nhau cũng chưa được lâu.”
Minh Lâm vừa nói xong liền nhận được ánh mắt phán xét của Tuấn Quốc.
Tôi kết hôn cùng Trúc khi cả hai chỉ mới biết ngay đây này.
Hắn như hiểu ra được lời nói trong ánh mắt của anh, cười cười.
“À....trường hợp của cậu thì khác mà nhỉ?”
“Cậu biết thì tốt.”
Tuấn Quốc liếc Minh Lâm rồi tiếp tục xem bản hợp đồng. Hắn nhoẻn miệng cười, tiếp tục câu chuyện của mình.
“Nếu có thể.tôi có thể nhờ Trúc giúp tôi hỏi khéo cô ấy xem có dự định kết hôn không? Khi nào và tiêu chuẩn để kết hôn của Ái Thi là gì?”
“Tất nhiên là được rồi.” Ngọc Trúc đồng ý ngay lập tức, Tuấn Quốc không bất ngờ gì vì đối với chuyện hôn nhân của người chị em thân thiết thì chắc chắn vợ mình sẽ không từ chối.
Tuấn Quốc sau khi chở vợ về nhà sau tan ca, anh đi vào dọn dẹp phòng khách và phòng ăn, Ngọc Trúc tranh thủ rửa tay và nấu bữa tối. Anh có kể chuyện của Minh Lâm cho cô nghe và cô đã vui vẻ nhận lời.
Ngày hôm sau, Ngọc Trúc cùng với Ái Thi đi xuống phòng ăn công ty để trưa. Cả hai nói chuyện, tâm sự về đời sống và Ngọc Trúc bắt chuyện rất mượt mà, có lẽ đây là kinh nghiệm cô tích lũy được sau những tháng ngày ở cùng với Tuấn Quốc.
“Nếu nói về tiêu chuẩn thì em không có nhiều đâu. Như đợt anh Quốc cầu hôn em lần hai, với khung cảnh như vậy thôi là đã quá sức với em rồi. Thật sự rất cảm động luôn đấy ạ.” Ngọc Trúc với đôi mắt long lanh bày tỏ sự xúc động khi nhớ lại những ký ức không thể nào quên được. Nhưng cô hề quên đi nhiệm vụ.
“Trông em vui vẻ chưa kìa.” Ái Thi nhìn cô tự hào.
“Vậy còn chị thì có suy nghĩ như thế nào?”
“Chị hả? Cũng không biết nữa.” Ái Thi hơi ngạc nhiên khi bị hỏi như vậy. “Thật ra chị nghĩ là ở tuổi của mình thì nên kết hôn rồi. Nhưng tình cảm của chị và anh Minh Lâm chỉ mới vài tháng nên chị nghĩ vẫn còn sớm.
“Trời trời trời.” Ngọc Trúc giật giật con mắt nhìn Ái Thi.
Vậy em là gì?
“À...trường hợp của em thì khác mà nhỉ?” Ái Thi giật mình quay sang cười cười với Ngọc Trúc. “Thật ra thì thời điểm kết hôn là khi nào đối với chị không quan trọng, quan trọng là cả hai sẵn sàng đủ trách nhiệm để bước vào cuộc sống hôn nhân, cùng nhau xây dựng một gia đình.”
Ngọc Trúc lắng nghe chị nói. Tâm trạng này cô cũng hiểu rõ, nhưng đó là sau khi kết hôn.
“Nói về hôn lễ..chị thích phong cách như thế nào? Chị có từng tưởng tượng khung cảnh đám cưới của mình sẽ như thế nào không?”
Ái Thi suy nghĩ một chút, đột nhiên cười tủm tỉm, ngó sang Ngọc Trúc nói. “Nói ra điều này thì trông có hơi mơ mộng nhưng chị mong muốn có một lễ cưới ở trong rừng.Ngọc Trúc khó hình dung khung cảnh mà chị muốn nói đến. Ái Thi lại cười e thẹn. “Em có coi bộ phim Chạng Vạng không?”
Ngọc Trúc gật đầu. Cô bắt đầu nhớ lại từng chi tiết của bộ phim mà cô đã từng mê đắm suốt thời đi học.
“Phần Hừng Đông phần I, cảnh đám cưới của Edward và Bella.” Ngọc Trúc xác nhận với chị. Ái Thi gật đầu lia lịa.
“Khung cảnh đám cưới của họ vẫn luôn nằm trong ước mơ của chị. Trời ơi nó tuyệt vời lắm.” Bây giờ đến lượt Ái Thi thể hiện sự xúc động của mình, trông chị rất hào hứng khi nghĩ về nó.
Ngọc Trúc nhìn chị, như đã hiểu rõ được mong muốn của chị.
Khoảng chừng một tháng sau, Ái Thi đang cùng Ngọc Trúc bàn luận dự án sắp tới. Cả hai trong thời điểm căng thẳng vì đây là một dự án rất quan trọng. Nếu thành công thì tiền thưởng sắp tới sẽ là một con số đáng mong đợi.
Buổi chiều, khi Ái Thi và Ngọc Trúc cùng trưởng phòng đi bàn công việc, cả hai đã thay phiên nhau thuyết trình, trưởng phòng cùng đối tác đều nghiêm túc để họ trình bày bản kế hoạch.
Kết thúc, hai người chức lớn kia thảo luận với nhau, phía đối tác cuối cùng cũng nở một nụ cười và đứng dậy bắt tay với trưởng phòng.
“Người của cô rất chuyên nghiệp. Tôi rất hài lòng về phần thuyết trình của họ. Mong rằng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”
Trưởng phòng cũng thở phào nhẹ nhõm, cô ấy phía trước bắt tay với đối tác, sau lưng liền giơ ngón LIKE báo tin cho hai người ở phía sau. Ngọc Trúc và Ái Thi lên nắm chặt tay, trong lòng như pháo hoa nổ trên trời.Tan họp, cả ba người vui vẻ chúc mừng nhau, trưởng phòng hết lời khen ngợi
cô và chị. Khi cả ba cùng nhau trở về văn phòng, Ái Thi vui vẻ nhắn tin với Minh Lâm báo rằng dự án đã thành công.
Hai phút sau, Minh Lâm trả lời.
"Thật tuyệt vời chúc mừng em. Em có muốn tối nay đi ăn mừng không?"
"Được ạ. Anh quyết định địa điểm nhé"
"Không thành vấn đề"
Bên kia Ngọc Trúc cũng nhắn tin cho Tuấn Quốc báo tin mừng.
Buổi tối, khi Tuấn Quốc chở vợ về nhà, trên đường cô không ngừng thể hiện sự vui vẻ với chồng, nói rằng bản thân mình đã run như thế nào khi thuyết trình, rồi cảm xúc vui sướng khi nghe rằng mọi chuyện đã thành công. Cảm giác thật sung sướng.
Dừng xe lại bên đường, anh đi xuống mua một cái bánh kem trái cây để chúc mừng cho cô, đến khi quay lại thấy Ngọc Trúc im lặng lạ thường, tay cô ôm lấy đầu xoa xoa và che miệng.
“Em sao thế?” Anh lo lắng hỏi.
Ngọc Trúc hít một hơi, lắc đầu. “Em hơi đau đầu, lại còn thấy nhợn nhợn trong người nữa. Cả người cũng thấy hơi mệt mỏi”
Tuấn Quốc đưa tay lên kiểm tra nhiệt độ trên trán của vợ, không có sốt. Nhìn sắc mặt của cô không tốt, anh không nói nhiều, liền chở thẳng cô đến bệnh viện.Thời gian trôi qua, anh đợi kết quả của bác sĩ thì nhận được tin nhắn của thắng bạn thân.
Chuẩn bị tiền mừng đi.
Tuấn Quốc cười, thằng nhóc này khá lắm.
Chúc mừng cậu.
Y tá mở cửa mời anh vào trong phòng, nơi vợ mình đang ngồi sẵn trước mặt bác sĩ. Vừa vào anh ngồi xuống nắm tay vợ và hỏi ngay.
“Vợ tôi bị sao vậy bác sĩ?”
Vị bác sĩ lớn tuổi trông dày dặn kinh nghiệm, ông đẩy kính lắc đầu với hai vợ chồng.
“Không có gì nghiêm trọng đâu, hai người đừng lo.
“Không sao là tốt rồi.” Ngọc Trúc thở ra an tâm. Cô quay sang nhìn chồng cười cười.
“Lí do cô đây nhức đầu và có cảm giác buồn nôn là vì cô ấy có thai