Lâm Tư Na, một người chị đồng nghiệp cùng team với cô, chị đã kết hôn được được 3 năm, đã có một bé gái 2 tuổi dễ thương, vì chị hay để hình gia đình trên bàn làm việc nên cô có nhìn qua.
Chồng chị là một doanh nhân có tiếng trong giới, rất cưng chiều và yêu thương chị, việc Tư Na đi làm thuê trong công ty cũng là đam mê, và anh ấy cũng không phản đối, nói đúng hơn là do Tư Na năn nỉ quá nên anh ấy buộc lòng phải đồng ý.
Trong giờ nghỉ trưa, cô cùng với mọi người dùng bữa trong nhà ăn, thường thì sẽ có Minh Lâm và Tuấn Quốc nhưng hai người họ đã đi họp cuộc họp nội bộ. Tư Na đột ngột đề nghị.
“Nè nè..cuối tuần sau, mọi người bận gì không?”
“Sao vậy ạ?” Hữu Đăng hỏi. Trông chị thật sự rất phấn khởi.
“Chị muốn rủ mấy đứa tới nhà chị chơi. Do chồng chị đi công tác hai tuần, mà bé nhà chị còn nhỏ quá nên chị không thể đi du lịch được. Nên chị dự tính tổ chức buổi dã ngoại ở nhà. Mọi người tới chung vui với tụi chị nhé.”
Ai cũng đều hứng thú, họ quyết định đi nhưng Ngọc Trúc chợt lo lắng vì để Tuấn Quốc ở nhà một mình. Ái Thi cũng hơi suy nghĩ vì trước đó chị có ý định rủ Minh Lâm đi chơi.
Tư Na uống một ngụm nước chợt nhớ ra rồi nói. “À rủ người yêu hay gì cũng được nhé. Phương châm của chị là càng đông càng vui.”
Ngọc Trúc và Ái Thi sáng mắt, hai người cười vui vẻ liền gật đầu đồng ý ngay.
Đến tối, Ngọc Trúc và Tuấn Quốc đang cùng nhau dùng bữa, cô đề nghị với anh về buổi dã ngoại. Tuấn Quốc giả vờ suy nghĩ làm cô cứ tưởng anh sẽ không đồng ý. Tuấn Quốc nhìn thấy mặt hoang mang của cô. Anh phì cười.
“Anh biết rồi. Tuần đó anh rảnh, anh sẽ đi cùng em.”
Ngọc Trúc cười, cảm ơn anh. Tuấn Quốc nói “Có lẽ chúng ta nên mua cái gì đó để đem tới.”
“Và làm những món gì đó nữa.” Ngọc Trúc nói thêm, anh đồng tình.
Tới ngày hẹn, anh chở cô đến địa chỉ mà Tư Na đã nhắn cho tất cả mọi người, trước đó anh đã mang rất nhiều trái cây từ quê nhà. Ngọc Trúc cũng đã tự tay làm món hợp với khẩu vị với Tư Na, làm món tráng miệng cho mọi người. Càng nhìn càng phấn khích khi sắp được tham gia.
Hai người cuối cùng cũng đã đến nơi, cô trố mắt nhìn một cả một khu nghỉ dưỡng, lúc đầu cô còn nghĩ mình đến nhầm địa chỉ, nhưng thấy bảng tên được treo trước cổng tròn lớn, cô nghĩ ngay đến cánh cửa nhà của Bilbo Baggins trong The Hobbit. Bảng tên để chữ là MÁI ẤM CỦA BÉ MOMO.
Bé gái nhà chị Tư Na tên biệt danh là Momo.
Cô vừa định bước xuống để bấm chuông thì cổng đột nhiên mở ra, chị Tư Na chạy ra chào đón cả hai vợ chồng. Chị hôm nay thật dễ thương khi diện một bộ váy với các chi tiết là những bông hoa nhỏ trông rất dễ thương. Tóc được chị búi gọn ở đằng sau.
“Chào mừng hai người đã đến.”
“Xin lỗi chị nhiều nhé, tụi em có dừng lại để mua vài thứ.”
Ngọc Trúc mở cửa chạy tới, cầm mấy túi đồ lớn, có người đi đến bên cạnh chiếc và chỉ đường đậu xe cho Tuấn Quốc, anh nghe theo sự chỉ dẫn của người làm và lái xe.
Cô tuy nói là trễ do mua đồ nhưng thật chất là làm các phần tráng miệng cho tới phút chót. Hại chồng sắp xếp đồ vào túi lớn phụ cô và còn phải dò đường khi đến. Nghĩ tới thật sự có lỗi quá.
Tư Na đã nổi giận với cô khi đã mua quá nhiều đồ đến, cô cười cười tỏ ra vô tội. Chị dắt cô đi vào bên trong, nơi đã có sẵn mọi người đầy đủ, ngay cả Minh Lâm và Ái Thi cũng đang đứng nướng thịt. Tuấn Quốc từ bên phía nhà xe cũng xuất hiện phía sau cô.
Nơi chị dẫn đến là một khu bãi cỏ xanh rất rộng. Có sẵn một bàn dài khoảng 4 mét và hai hàng ghế hai bên. Cách đó là một lượt vỉ nướng có Minh Lâm và Ái Thi, Hữu Đăng thì đang chơi với một cô bé gái nhỏ, chắc hẳn là Momo rồi. Những người còn lại thì lo bày chén, dĩa và ly, có những món ăn đã được đặt sẵn ở trên bàn như là mì xào, cơm chiên, rau, xà lách, nước ngọt, bia và cả nước ngọt.
Một bàn toàn là đồ ăn, trông rất đặc sắc và đa dạng.
Tuấn Quốc vừa đi tới cùng với Ngọc Trúc, mọi người trong team đã hùa nhau trêu chọc làm cô ngượng hết cả mặt. Khỏi phải nói, nhìn qua Ái Thi, chị cũng nở nụ cười bất đắc dĩ. Chắc là hồi nảy khi đến cùng với Minh Lâm chị cũng bị chọc đến xấu hổ.
“Haizz..yah..thế là bộ đôi đẳng cấp của công ty đều là hoa đã có chủ. Mà còn là người của team Marketing chúng ta nữa chứ.”
Từ Cơ bên cạnh đang dọn đũa, nghe thấy như thế liền không vui, hắn bỏ đi vào trong.
Hữu Đăng vẫy tay chào hai người. Khi Ngọc Trúc đi cùng với Tư Na để cất vài món tráng miệng tự tay làm, Tuấn Quốc đi tới chỗ Minh Lâm, đề nghị với Ái Thi để mình làm.
“Cậu đến trễ thật đó.”
Minh Lâm trách. Hắn lật miếng thịt đã chín một mặt. Tuấn Quốc nhếch miệng.
“Còn cậu thì tới sớm quá nhỉ?”
Đây..đây là ý gì. Hai người đã làm gì vào sáng sớm mà đã đến trễ?
Minh Lâm trợn mắt, nội tâm gào ghét khi ghim Tuấn Quốc muốn cháy mắt.
Buổi dã ngoại diễn ra sau khi Tuấn Quốc và Minh Lâm đã nướng xong toàn bộ thịt, mọi người nhập tiệc, nói chuyện rất vui vẻ, chồng cô đã cởi mở hơn rất nhiều, những câu nói đùa của anh khiến người khác cười đau bụng. Nhiều khi cô còn nghĩ anh thực sự có năng khiếu đấy chứ.
Minh Lâm từ những năm cấp hai đã được xem là chiến thần học đường, những cuộc chơi hắn đều tham gia, đặc biệt hắn còn biểu diễn một màn phun lửa cực kỳ ngầu. Ái thi được chiêm ngưỡng tài năng của người yêu thì càng phấn khởi.
Ăn xong, mọi người dọn dẹp rồi lại tập trung chơi các trò chơi được chị chuẩn bị sẵn, Tư Na dẫn mọi người đi sang một bãi đất khác, rộng rãi hơn nhiều so với bãi cỏ trước đó.
“Đây thường là nơi mà chị cùng với chồng và con chơi ở đây.”
Mọi người ngay lập tức nghĩ ra rất nhiều trò hay, họ chơi quên cả giờ giấc, tới gần năm giờ chiều, cả bọn mới cùng nhau đi tắm rửa thật thoải mái. Mọi người tập trung khi mọi thứ phải xong xuôi, trên bàn thì đã được bày sẵn một bàn ăn khác tại chỗ cũ.
Dùng bữa tối cùng nhau, lại có thêm sân khấu để hát và trình diễn, Minh Lâm biết chơi trống, Tuấn Quốc là thiên tài về ghi-ta, Ngọc Trúc cũng biết kéo đàn vi-ô-lông, Hữu Đăng biết chơi kèn,..
Bọn họ biểu diễn cả một buổi tối, hầu hết là Minh Lâm và Tuấn Quốc hỗ trợ về mặt âm nhạc, ai muốn hát thì đăng ký bài sẵn .
Chơi tới khuya, cuối cùng cả bọn về phòng ngủ, Tuấn Quốc - Ngọc Trúc và Minh Lâm - Ái Thi được ưu ái hơn, ở riêng mỗi cặp một phòng.
Cô nằm trên giường ôm chồng cảm thán. Quả thật hôm nay anh đã cho cô thấy rất nhiều khía cạnh khác của anh. Cô yêu điều đó nhưng cũng hơi buồn một chút. Tuấn Quốc hỏi vì sao cô buồn?
“Vì đến bây giờ em mới được nhìn thấy những điều này, em đã không trở thành người đầu tiên.”
Anh cười như được mùa. Khi lấy lại bình tĩnh, anh quay sang an ủi cô. “Trước đây là vì anh muốn giữ hình tượng trong mắt em, nhưng sau ngày hôm nay anh nghĩ lại rồi, thấy em có thể vui vẻ như thế, anh cũng muốn cùng em chia sẻ mọi thứ.”
“Thật chứ?” Ngọc Trúc ôm anh, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.
Tuấn Quốc gật đầu. Cô hạnh phúc ôm chặt chồng hơn nữa. Ngày hôm nay rất vui, không sai lầm chút nào khi được cùng anh trải qua tất cả những điều tốt đẹp nhất của cuộc đời.