Một hôm khi đang trở về từ chỗ làm, Ngọc Trúc hí hửng muốn đi mua đồ về để làm một bữa ngon cho Tuấn Quốc, vì đợt trước vì muốn tạo bất ngờ cho cô, anh đã chuẩn bị sẵn một bàn ăn thịnh soạn. Càng nhìn mới càng thấy được mình may mắn đến như thế nào, đột nhiên lấy được một người chồng vừa giỏi việc nước vừa đảm việc nhà.
Nghĩ tới thôi cô đã hạnh phúc rồi, dù rằng cuộc hôn nhân của họ không thể công khai với người khác. Tuy có hơi hụt hẫng nhưng cô vẫn rất vui vì được kết hôn với anh và hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Công ty tổ chức một kỳ du lịch 3 ngày 2 đêm. Tất cả các nhân viên đều đi vì đây là cơ hội hiếm có để có thể kiếm người yêu. Đặc biệt là trưởng phòng kinh doanh và trưởng phòng công nghệ luôn là đối tượng của các chị em trong công ty.
- Tối nay chúng ta cùng đi mua đồ được không? -
Tuấn Quốc gửi tin nhắn cho cô, nhận được tin nhắn trong lúc đang ăn trưa, cô trả lời lại.
- Mua đồ cho kỳ du lịch đúng không anh? -
- Đúng vậy. -
- Dạ được ạ. -
- Anh sẽ gặp em ở bãi xe. -
Ngoc Trúc thả cảm xúc cho tin nhắn của anh và thêm một cái sticker dễ thương. Cô cười tủm tỉm, Ái Thi ngồi bên cạnh nhìn cô nhìn sợ hãi.
“Em đang nhắn tin với ai mà vui vẻ vậy Trúc?”
“Dạ..gia đình ạ.”
Cô lật đật cất điện thoại, tỏ ra tự nhiên nhất. Nếu để người khác nhìn thấy đặc biệt là Ái Thi, tiền bối có kinh nghiệm lâu năm cả việc công lẫn việc tư thì chắc cô sẽ bị phát hiện mất.
May mắn câu trả lời của cô khá hợp lí nên chị Ái Thi đã bỏ qua. Chị đưa điện thoại cho Ngọc Trúc về loạt ảnh trang phục mà chị muốn mua nhằm để sắm cho việc du lịch sắp tới.
Quả thật những bộ đồ mà chị đưa cho cô xem rất đẹp, có nhiều kiểu mẫu. Càng nhìn càng thích, nhớ lại trước đó cô chỉ quyến rũ chồng mình bằng các bộ áo choàng mỏng một khuôn và bộ hầu gái kia. Bây giờ mình có nên sắm vài bộ cho tương lai không nhỉ.
Nghĩ tới cô liền lấy điện thoại ra lên mạng đặt vài bộ đến công ty, để tên người nhận là Cô Gái Văn Phòng Không Muốn Yêu Đương. Xong xuôi cô cất điện thoại vào, tới giờ làm việc cô cùng với Ái Thi về chỗ tiếp tục công việc.
Tan làm, cô chạy xuống bãi xe để gặp anh, thấy chồng mình đã ở trong xe, cô chạy tới mở cửa bước vào. Nhìn anh, cô vô thức đỏ mặt vì nhớ tới hành động mờ ám trưa nay lúc mình đặt những bộ trang phục kia và mục đích của chúng.
Ngọc Trúc đi cùng chồng vào các cửa hàng trong trung tâm thương mại, bản thân vừa chọn cho mình xong, cô kéo anh đi chọn vài bộ cho anh. Vẻ mặt hớn hở và hành động tung tăng của cô khi chọn được những cái yêu thích đều thể hiện rất rõ. Anh hài lòng vì đã có thể khiến cho vợ mình vui như thế này.
Ngày đi chơi cũng đã tới, cô để va-li dưới hầm xe, chạy lên xe ngồi cùng với Ái Thi, bên hàng ghế bên kia là Hữu Đăng và một đồng nghiệp khác. Vì đi theo từng ban nên cô ngồi chung với đồng nghiệp bộ phận bên cô, còn anh ở bên xe của bộ phận kinh doanh. Ngày trước khi đi, cô đã sắp xếp hành lí của cả hai một cách hoàn hảo, nhìn đống đồ gọn gàng nằm trong va-li làm cô tự hào rất nhiều.
Tới nơi là khu resort cao cấp đạt chuẩn 5 sao được công nhận toàn quốc. Mọi người đều ngỡ ngàng trước độ hoành tráng của resort và độ chịu chơi của công ty. Như đã bàn bạc từ trước, mỗi phòng hai người, Ngọc Trúc cùng Ái Thi ở chung một phòng, trưởng phòng lại được đặc cách hơn, một mình một phòng.
Cách khu resort 5 phút lái xe là trung tâm thành phố nhộn nhịp, có rất nhiều địa điểm để cùng nhau vui chơi.
Công ty tạo ra buổi đi chơi nhằm để giải stress cho các nhân viên đã làm việc chăm chỉ trong suốt thời gian qua. Họ không lên lịch trình cho chuyến đi, mọi người có thể tự do tham quan nhưng giờ giới nghiêm buộc phải có. Ngoài khu resort là trước 10 giờ phải có mặt, còn trong phạm vi resort thì có thể thoải mái về phòng giờ nào vẫn không thành vấn đề.
Nơi họ ở đã trang bị đầy đủ các thiết bị an ninh tiên tiến và luôn có người canh chừng xung quanh 24/24.
Dọn đồ ra xong, cô cùng với mọi người đi dạo xung quanh khuôn viên, ở đây rất thoải mái, mọi nơi trồng nhiều cây làm không khí có phần sảng khoái hơn rất nhiều.
Ôi cô yêu thích nơi này.
Ở ngoài biển có một cái chòi quầy pha chế, người thì đi chơi biển, đi tắm biển và chơi bóng chuyền, cô chỉ ngồi đó và uống ly cam vắt. Ngọc trúc suy nghĩ, không biết bây giờ anh đang làm gì nhỉ.
Ái Thi đang chơi bóng chuyền với mọi người ngoài kia, chỉ còn cô không ham thể thao cho lắm, nên lựa chọn ngồi ngắm thiên nhiên là điều đúng đắn.
Từ Cơ đang bơi ngoài biển nhìn vào thấy cô một mình, hắn nhanh chóng chạy lên để có thể tiếp cận với cô nhưng chưa kịp rời khỏi vùng nước thì hắn đã ngừng lại.
“Xin chào.”
Có người đàn ông lạ mặt đang tiếp cận với Ngọc Trúc, hắn chắc chắn rằng đây không phải là Tuấn Quốc chồng của cô. Đây là người bên bộ phận nhân sự.
Ngọc Trúc giật mình khi có người mở lời chào mà không phải là chồng mình, cô đặt ly nước cam xuống. Hơi né tránh mà trả lời.
“Xin chào..anh là..?”
“Tôi là Tấn Phát, là nhân viên bên bộ phận nhân sự, thấy cô một mình ngồi ở đây nên không biết là tôi có thể ngồi chung được không?”
Miệng thì nói vậy nhưng anh ta vẫn chọn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Ngọc Trúc hơi không tự nhiên nhưng lựa chọn không phản đối.
“Thực ra chúng ta làm chung công ty lại chưa từng nói chuyện, nên việc đi du lịch công ty như thế này tôi cảm thấy rất tốt để chúng ta có dịp để làm quen với nhau.” Tấn Phát bắt chuyện, nhìn Ngọc Trúc với đôi mắt của kẻ quyến rũ. Rất tiếc cô không nhìn ra, vẫn trả lời với anh ta một cách bình thường.
“Đúng vậy đấy, thật sự tôi thấy điều này rất hay, mở rộng mối quan hệ và kết bạn với nhau.”
Ngọc Trúc gật gù đồng ý với lời nói của Tấn Phát.
Tấn Phát đơ ra một chút, chẳng lẽ cô không thấy rằng anh ta đang thả thính cô sao?
Không được, quyết tâm phải đạt được mục đích của mình, Ngọc Trúc chính là người mà mà Tấn Phát đã để ý ngay từ khi mới vào công ty, muốn đến làm quen với nhưng không có cơ hội, hai người khác bộ phận và lúc đó cô đang có bạn trai, không thể nào đụng tới. Và hiện tại anh ta nghe tin cô đã chia tay nên Tấn Phát muốn đến và nắm lấy cơ hội.
Cả hai trò chuyện rất nhiều, Ngọc Trúc cảm thấy con người Tấn Phát cũng không xấu xa nên cô đã không còn cảnh giác một cách đáng sợ nữa.
Từ Cơ đứng yên ở dưới nước nhìn bọn họ trò chuyện với vui vẻ, nội tâm hắn gào thét. Hắn chuyển hướng nhìn thấy có một đám người đang bước tới, là Tuấn Quốc và Minh Lâm và một số nhân viên của cả hai bộ phận.
Tuấn Quốc đột nhiên ngừng lại khi thấy vợ mình đang nói chuyện vui vẻ với người đàn ông nào đó. Anh nghiêm mặt lại, thở dài một cái rồi nói lại với Minh Lâm rằng mình sẽ rời đi một chút.
Minh Lâm ban đầu không hiểu, hắn nhìn lại hướng mà Tuấn Quốc đã nhìn thì hiểu ra vấn đề, hắn nhìn anh rời đi, tự dưng trong đầu nhảy số, hắn cùng mọi người đi tới chỗ bộ phận Marketing đề nghị cùng chơi. Ai cũng đồng ý, Minh Lâm ra rủ Tấn Phát và Ngọc Trúc.
Tấn Phát trông không tự nguyện nhưng Ngọc Trúc đã đồng ý, cô nhìn quanh nhưng không thấy anh, cứ nghĩ rằng anh sẽ đi cùng với Minh Lâm.
Hắn đuổi khéo Tấn Phát ra trước và đợi, kéo Ngọc Trúc ở lại nói nhỏ.
“Cậu ta nhìn thấy khung cảnh vui vẻ của em và bỏ đi rồi.”
“Tại sao? Đừng nói là anh ấy hiểu nhẩm chuyện giữa em và Tấn Phát ấy nhé.” Ngọc Trúc trợn mắt tội lỗi, Minh Lâm gật đầu cái rụp. “Ôi..không không..em không có.”
“Anh biết nhưng dù sao cậu ta không thể đi tới và nói rằng em là vợ cậu ta, vì hai người không có công khai.”
Minh Lâm nhún vai, cố ý nói, xem tâm trạng của cô.
Ngọc Trúc run run. “Em phải đi tìm anh ấy, em phải giải thích mọi chuyện.”
Ngọc Trúc chạy đi, Minh Lâm phía sau cười như được mùa, nói ra chỉ là Tuấn Quốc chỉ đang hối hận vì đã không công khai cuộc hôn nhân của họ mà thôi chứ không hề giận gì Ngọc Trúc cả.
Minh Lâm nhìn một phát là ra.
Ngọc Trúc đi kiếm anh, mất khoảng 10 phút để tìm ra anh đang ở đâu. Anh ngồi một mình trên ghế ở khu hồ bơi, hầu hết mọi người đều thích tắm biển khi lựa chọn đây là điểm du lịch nên khu hồ bơi hiện không có người.
Cô đến trước mặt anh, nhìn anh đang suy nghĩ gì đó. Tuấn Quốc ngước lên nhìn cô, anh thật đang suy nghĩ rất nhiều. Trông anh thật buồn.
“Em với cậu ấy không có gì hết, tụi em chỉ nói chuyện qua loa thôi, anh đừng hiểu lầm.”
“Anh không sao.” Tuấn Quốc cố mỉm cười với cô. Tỏ ra rằng mình không có gì hết.
Ngọc Trúc ngồi thụp xuống ngước lên nhìn anh, nắm chặt tay anh xoa xoa. “Anh đừng suy nghĩ nhiều, em là vợ anh, là vợ hợp pháp của anh, bên cạnh em chỉ có anh mà thôi.”
Thấy vẫn không có tác dụng, cô buột miệng nói ra hơi lớn tiếng. “Tuấn Quốc, anh là chồng của em, đó là sự thật và anh muốn biết thêm sự thật nào nữa không? Em yêu anh, em yêu chồng của em, người luôn bên cạnh biết quan tâm và chăm sóc cho em. Em biết rất rõ điều đó.”
Tuấn Quốc hơi kinh ngạc vì sự tức giận của cô và nó đáng yêu cực kì, anh bật cười nắm chặt tay Ngọc Trúc. “Anh biết, anh xin lỗi vì đã suy nghĩ nhiều.”
Thấy cô hơi giãn cơ mặt, anh lại nói. “Anh cũng yêu em..cảm ơn em đã nói cho anh biết tầm quan trọng của bản thân mình trong cuộc sống của em.”
“Vậy chúng ta vẫn ổn chứ?” Ngọc Trúc hỏi, anh mỉm cười gật đầu.
Tuấn Quốc đỡ cô dậy và hôn cô.
Ngọc Trúc nhẹ lòng, đưa tay ôm anh để chìm vào hạnh phúc của cả hai.