Tuấn Quốc đẩy cô đi, còn anh ở dưới lau bàn, rửa chén. Khỏi nói hôm nay anh biết vợ mình đã cực kỳ bận rộn và vất vả, vừa phải đi làm, vừa nấu ăn cho anh và cả thằng bạn trời đánh kia, còn phải chạy đi mua bộ trang phục đó nữa. Cô làm nhiều như vậy chẳng qua là muốn làm tròn bổn phận của gia đình và muốn làm anh hài lòng mà thôi.
Xong xuôi, anh cũng tranh thủ vào tắm rửa, đi vào phòng với phần trên trần trụi, anh chỉ mặc một chiếc quần thun đen dài, anh dùng khăn lau tóc, giọt nước trên tóc nhỏ xuống cơ thể thành một đường nước dài trên làn da rắn chắc kia. Ngọc Trúc như muốn ngất khi anh vừa mở cửa bước vào. Một thân hình thật quyến rũ hết sức, anh có 6 múi, không quá đô con cũng không quá ốm. Đây đích thực là mẫu đàn ông trong lòng cô.
Tuấn Quốc đi tới, bế cô lên, mạnh bạo quăng lên giường, anh chống hai tay để cô không thể thoát. Hơi thở anh ở trên cô như muốn bao bọc toàn bộ cơ thể này. Nếu đây là một bộ phim, hai người họ không khác gì là tổng tài cùng cô hầu gái đang sắp làm những chuyện kia.
Anh nhìn cô từ phía trên, thấy cô đang nhìn anh e dè. Anh nói. “Em sợ à?”
Ngọc Trúc ngước lên nhìn anh, lắc đầu. “Không phải. Chỉ là..anh thật đẹp trai.” Nói rồi cô che mặt quay qua một bên.
Tuấn Quốc bật cười trước hành động dễ thương của cô. Anh cúi thấp xuống hôn bên tai, thì thầm. “Em từng nói..em muốn cưa đổ anh đúng không?”
“Phải.”
“Em không cần phải làm như vậy nữa.” Anh nói, cô bị hụt hẫng, không dám nhìn vào mắt anh. “Em đã thành công cưa đổ anh từ lâu rồi.”
Ngọc Trúc giật mình nhìn anh để xác nhận có thật không? Thay vì để cô hỏi, anh hôn cô, khiến cô chìm đắm vào nụ hôn, hòa vào cảm xúc khao khát.
Cô sẽ không bao giờ biết được chính cô mới là người quyến rũ anh trong mọi lúc. Trong đầu anh tưởng tượng ra rất nhiều điều, rằng mình sẽ đối xử với cô ra sao, nhẹ nhàng hay mãnh liệt. Anh khao khát cô, muốn nâng niu cô từng chút một nhưng cũng muốn mạnh mẽ chiếm lấy cô.
Anh đưa tay lên cởi bỏ bộ đồ hầu gái, tháo từng chiếc cúc áo, từng sợi dây đến khi lộ ra bộ ngực được bao quanh bằng bộ đồ lót đang nhấp lên nhấp xuống vì nhịp thở của cô. Ngọc Trúc hơi thở hỗn loạn, khuôn mặt mơ màng vì độ mãnh liệt của nụ hôn vừa rồi. Cô nhìn anh như muốn nói. Anh hãy tiếp tục đi.
Môi anh đặt xuống cổ nàng, cảm nhận da thịt mịn như của em bé, đọng lại một chút mùi hương của sữa tắm, có vẻ như cô lại vừa tắm thêm một lần nữa rồi. Anh luồn tay ra sau lưng, bàn tay chạm vào làn da khiến cô bị nhạy cảm, những chỗ anh lướt qua đều khiến cô rùng mình. Anh thành thục tháo nút của áo ngực, giúp cô cởi bỏ nó rồi quăng đi.
Ngọc Trúc cảm thấy phần trên lành lạnh, vì da thịt tiếp xúc trực tiếp với thời tiết, cô đưa tay ôm lấy anh, thầm hiểu rằng sau đêm nay cô chính thức hoàn toàn thuộc về anh.
-----------------------------------------
Sáng đi làm ở công ty, cô lại tủm tỉm cười một mình, ngồi tại bàn làm việc, cô vô thức nhìn chiếc nhẫn anh tặng trên tay và cười đến nổi trở thành một thói quen khó bỏ. Cô nhớ lại vào đêm đó, những nụ hôn anh trao cô thật dịu dàng, bàn tay anh ấy khi ôm trọn cô thật ấm áp, lời nói anh thì thầm bên tai khiến cô rơi vào cảm xúc khoái lạc và từng cái chạm anh trao, không hề đau đớn, cô run lên vì từng đợt của anh, là cảm xúc thăng hoa đầy ham muốn. Cô muốn anh, muốn anh nhiều hơn nữa.
Ngọc Trúc xấu hổ cúi mặt xuống như bị sốt, Ái Thi đi ngang qua liền hỏi thăm.
“Em sao vậy Trúc. Bệnh à?”
“À dạ không ạ. Em hoàn toàn bình thường.” Ngọc Trúc ngước lên, nhanh chóng phủ nhận câu hỏi của chị Ái Thi.
“Sao mặt em đỏ vậy?”
Ngọc Trúc xấu hổ. “À..em cảm thấy hơi nóng thôi. Em đi rửa mặt cho mát đây.”
Cô chạy đi, thoát khỏi tầm kiểm soát của chị ấy. Đang thở phào nhẹ nhỏm vì đã trốn thoát. Tuấn Quốc xuất hiện ở phía sau lưng vỗ vai cô. Giật bắn người quay lại.
“Anh..Quốc..” Cô đỏ mặt, lắp bắp. Cô để ý vẫn còn nhiều người xung quanh, trước mắt thì vẫn không nên để họ nghi ngờ rằng hai đứa là vợ chồng. “Chào buổi sáng, trưởng phòng kinh doanh.”
“Xin chào..cô sao vậy?” Tuấn Quốc hỏi, anh cảm thấy vui vì phản ứng giả vờ không quen của cô. Rất dễ thương.
“À không..chỉ là tôi cảm thấy hơi nóng nên định đi rửa mặt thôi.” Ngọc Trúc đánh trống lảng, nhìn anh rồi nhìn xung quanh.
Anh gật đầu nắm rõ. Đưa cho cô một chai nước mà sáng nay anh đã làm, anh đã có dặn cô cầm theo nhưng có thể là cô quên mất.
“Chai nước mà em quên không cầm theo đây.”
“Ah em quên mất..sáng nay có cuộc họp quan trọng nên em gấp quá.” Ngọc Trúc nhận chai nước mà chồng mình làm, cô vui sướng không tả nổi.
Hai người cứ đứng đó nói chuyện, một người thì ngại ngùng, cúi đầu thấp, còn một người thì luôn bật cười trước hành động của cô.
“Ahhhh..Ngọc Trúc..” Ái Thi cùng Hữu Đăng đi ra ngoài kiếm Ngọc Trúc vì mãi chưa thấy cô quay lại. “Em..em cùng với trưởng phòng Tuấn Quốc..??”
Ái Thi và Hữu Đăng vừa đi ra đã thấy hai người nói chuyện vui vẻ, lần đầu họ thấy Tuấn Quốc dễ gần đến như vậy. Họ chạy tới muốn biết thêm tình hình như này là thế nào.
“Không phải đâu ạ..không như mọi người nghĩ đâu.” Trong đầu cô loạn cả lên, chợp được cách đối phó nên cô nói. “Chẳng qua là vừa nảy em bị vấp té, trùng hợp trưởng phòng đi ngang qua nên đỡ em dậy thôi ạ.” Ngọc Trúc quay lại cúi đầu cảm ơn Tuấn Quốc. “Thành thật cảm ơn trưởng phòng nhiều lắm.”
“Không có gì..cô đừng bất cẩn nữa nhé. Tôi đi đây.” Tuấn Quốc nhịn cười muốn đau bụng, cố gắng thuận theo cô diễn thật tốt. Sau đó anh trở về với team của anh.
Ái Thi ngưỡng mộ cô vô cùng, có thể nói chuyện mà còn được trưởng phòng đẹp trai siêu ngầu nhất công ty đỡ dậy. Quả nhiên là người may mắn nhất.
Trong khi ba người họ đang nói chuyện với nhau thì phía trong góc lại xuất hiện một bóng người đang núp, lén lút nhìn từ đầu đến cuối.
“Thì ra là họ cùng làm chung công ty.”
Từ Cơ hầm hừ tức giận bỏ vào trong. “Có là trưởng phòng ra sao..tôi cũng nhất quyết phải giành lại cô ấy.”