Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 51




Nên biết rằng món ăn như cơm quả du này, thứ không thể thiếu nhất là tỏi giã.

Người ăn cơm quả du, rất nhiều người là ăn hương vị vốn có và vị mộc mạc của nó, Thời Nhiễm dứt khoát làm hai loại, để người ta tự chọn.

Thế là tối nay, Thời Nhiễm viết lên biển quảng cáo nhà mình ba chữ “Cơm quả du” to tướng.

Cây du trong nhà cô đủ lớn, Thời Nhiễm tính toán thời gian, làm ngày nào hái ngày ấy, mỗi ngày một xốt, chắc là đủ.

Cũng chính vì là của nhà làm, chi phí chỉ tốn chút bột và gia vị, Thời Nhiễm quả quyết định ra giá thấp chưa từng thấy trong lịch sử — Năm đồng.

Đương nhiên rồi, cái giá này cũng không nhiều, một bát nhỏ xíu gần bằng nắm tay, múc đầy ắp, bày nước xốt ra, tự khách chan vào.

Thời Nhiễm chuẩn bị không ít, cộng thêm số lượng từng phần cũng ít, thế là trong một đêm, điện thoại của Thời Nhiễm bắt đầu rung điên cuồng.

“Ting — Bạn đã được chuyển năm đồng.”

Năm đồng, cái giá không đắt, thêm những người trẻ tuổi đến ăn, có ai mà chưa từng chảy nước miếng với bài văn cơm quả du hồi còn nhỏ chứ?

Dù chỉ vì ký ức tuổi thơ, rất nhiều người cũng sẽ đến xem náo nhiệt.

Nước xốt cay rưới lên trên, sau đó trộn đều, còn phải canh không trộn hăng quá rớt cơm quả du ra ngoài, thêm dầu vừng vào, ngay lập tức sẽ bị quả du mang theo hơi nóng hung ra mùi vị mê người.

Không tự chủ được nuốt nước bọt, vội vàng chạy đến rút một đôi đũa.

Cho vào miệng nhai, vị ngọt thanh mềm mại vốn có của quả du lan ra, vị cay trong nước xốt tuy nặng, nhưng không hề át đi vị tươi ngọt của quả du chút nào, càng ăn càng ngon. Vị của tỏi giã còn tuyệt hơn, ăn kèm với cơm quả du không chê vào đâu được, làm người ta từng miếng từng miếng không thể dứt ra.

“Bà chủ, cho tôi thêm bát nữa!”

Bát nhỏ như thế, sao ăn đủ?

Có người đến để đặc biệt ăn mì xào, thấy cơm quả du gì đó cũng không nhớ ra, một bát một bát, ăn liên tục hết bốn năm bát.

Thời Nhiễm làm nhiều, cũng chưa đưa ra giới hạn mua, khách nhiều không có chỗ ngồi, mấy người này cũng không đi, ăn hết rồi cầm bát của mình lại đi lên phía trước.

Quét mã, tự mình thêm cơm quả du, lại chan một muỗng nước xốt.

Toàn quá trình không cần Thời Nhiễm trông coi, có thể nói là tự phục vụ.

Lúc đầu rất nhiều người đều cầm điện thoại chụp ảnh, chụp xong chờ đăng lên vòng bạn bè, sau đó thì không còn sau đó nữa, ai cũng bận ăn, ăn xong thì vội vã tranh thủ mua thêm một phần nữa.

Dì Vương kéo thắt lưng nhỏ sau lưng Tráng Tráng, quát to: “Không thể ăn thêm nữa! Con nhìn cái bụng con kìa! Thiệt là tạo nghiệp mà, con không thể chia đều sao?”

Tráng Tráng đâu hiểu gì là chia đều, chỉ biết hôm nay chị đẹp nấu món ngon mới, cậu nhóc còn muốn ăn nữa!

Một bé gái khác đang ngồi cũng tầm tuổi Tráng Tráng, cũng vùi đầu vào ăn, hai bím tóc trên đầu cũng giương lên vô cùng cao.

Ông nội ngồi đối diện cô bé, lúc cô bé ăn thốc ăn tháo, ông nội cô bé nhìn dòng người di chuyển, nhóm người trẻ tuổi đổ xô vào, chỉ cảm thấy hốt hoảng.

Ông ấy cũng là người sống gần đây, hôm nay đi dạo phát hiện có bán cơm quả du, ông ấy nghĩ cháu nội nhà mình yếu ớt mỏng manh, trong nhà từ trên xuống dưới đều quen hết rồi, dứt khoát chống lại ý kiến của quần chúng, dẫn cô bé ra đây ăn “cơm xưa khổ nay vui”.

Món ăn như cơm quả du, đời này của họ ít ai chưa ăn, lúc giáp vụ hằng năm, cơm quả du phải nhờ cướp mới có. Cướp về xong, nếu chú trọng chút thì để lên nồi hâm, đập tỏi rồi trộn vào, còn không thì trực tiếp lấy chút muối là có thể ăn.

Mấy năm qua đi, thời gian dần trôi, ông ấy vẫn nhớ cái khổ mình chịu lúc trẻ. Cứ muốn dắt con cái cháu chắt tìm hiểu. Nhưng giờ nhìn thấy… Phảng phất như mục đích này không hề đạt được.

Cơm quả du thêm chút nước xốt, đã khác xa một trời một vực với cơm quả du thô sơ trong ký ức của ông ấy. Ông ấy không cần ăn cũng biết, vị của cơm quả du này sẽ không tệ.

Lại thấy cháu gái ăn dễ sợ, ông ấy không kìm được cũng nở nụ cười. Lau vụn nước xốt bên miệng cháu gái, ôn hòa hỏi: “Ăn nữa không con?”

Cô bé mở to mắt, gật đầu mạnh.

“Vậy mua thêm hai bát, chúng ta mỗi người một bát.”

Cho cơm quả du tư vị phong phú vào miệng, ông ấy cảm khái, tuy không còn ăn được món ăn trong ký ức xa xưa nữa, nhưng chúng cũng có thể trở lại với hình thức khác.



Thời Nhiễm cũng không ngờ cơm quả du mang đến hiệu ứng chấn động như vậy, ngày đầu còn miễn cưỡng bán được đến chín giờ. Ngày thứ hai thì đến tám giờ rưỡi đã bán hết rồi.

Ngày thứ ba, còn chưa đến tám giờ đã bị quét sạch.

Cũng vào lúc này, một hot search xuất hiện — “Cơm quả du tuổi thơ”.