Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 226




Sự thành công rực rỡ của tiệc mổ heo đã lan truyền khắp nơi.

Kỷ Vân đặc biệt bóp cổ tay: “Nếu cô nói có sự kiện này thì tôi đã đi cổ vũ cô rồi.”

Cô có thể yêu cầu app Gấu Trúc chạy quảng cáo, anh ấy sẵn sàng hoàn trả mọi chi phí cho Thời Nhiễm và trả rất nhiều tiền cho quảng cáo.

Thời Nhiễm không định dùng bữa tiệc này như một kênh tuyên truyền, lý do cô tổ chức tiệc mổ heo là vì cô muốn ăn nó và một lý do khác là để cảm ơn những khách hàng quen.

Thời Nhiễm không coi trọng lời nói của Kỷ Vân, nhưng đêm đó, một ngôi sao nữ nào đó đã lướt Weibo và share đoạn livestream.

Đột nhiên, vòng tròn thích hợp ban đầu được đưa ra công chúng.

Tài khoản livestream của Thời Nhiễm đã thu hút được 500.000 người hâm mộ chỉ sau một đêm.

[Ô, sao bây giờ tôi mới nhìn thấy đoạn trực tiếp này chứ? Nếu biết sớm tôi đã đi tranh số rồi.]

[Blogger kho báu! Tại sao trước đây tôi không phát hiện một cô gái trẻ xinh đẹp biết nấu ăn ngon chứ?]

[Xem tiệc mổ heo mà chảy nước miếng, tôi thực sự muốn ăn cơm nắm Đông Bắc với thịt kho, bột lá sen, thịt hấp, há cảo, hạt tiêu, lòng heo, canh gà, lòng non tẩm ướp, lòng xào, gan chiên tiền boa, thịt thái lát trắng...]

[Không báo tên món ăn, tôi đang ở thành phố B, đói chết đi được.]

[Cơm nắm là gì vậy?]

[Thế thì đến Cáp Nhĩ Tân đi, tôi sẽ cho cậu nếm thử, đảm bảo cả đời không thể quên được hương vị này.]

[Blogger này đến từ vùng Đông Bắc ư? Trông món ăn rất chân thực.]

[Kết nối, blogger là một bạn học nữ viết truyện]

...

Thời Nhiễm không ngờ rằng đây là cơ hội để mình trở nên nổi tiếng, app giao đồ ăn Gấu Trúc bắt đầu nổi tiếng khiến Thời Nhiễm nhanh chóng trở thành streamer ăn uống hàng đầu của nền tảng livestream.



Cùng lúc đó, trong nhà hàng khác, một ông lão đang nhìn chằm chằm vào đĩa sủi cảo lớn trước mặt.

Những người học việc của ông ấy lần lượt từ bên ngoài đi vào, người học việc đứng đầu có chút khó hiểu.

"Thầy, có chuyện gì vậy?"

Ông lão chỉ vào những chiếc sủi cảo rồi bảo họ lên nếm thử từng cái một.

Khi người học việc đứng đầu ăn nó thì cảm thấy rất ngon, tay nghề của thầy quả nhiên không thụt lùi tí nào, nhưng điều này có ý nghĩa gì chứ?

Mấy học trò khác cũng chưa hiểu ra làm sao.

Ông lão chỉ vào sủi cảo, nói với học trò của mình: "Trước đây chúng ta ở Thiêm Phúc Viện nói sẽ phục vụ sủi cảo, các em đều không hài lòng. Người thì nói làm sủi cảo cá hoa vàng, người thì nói muốn làm sủi cảo Bát Trân. Thầy đã nên làm sủi cảo thịt cơ bản, nhưng các em lại nói loại sủi cảo này không thể được phục vụ trên bàn, hãy nhìn vào đĩa sủi cảo này đi.”

Người học trò đứng đầu bày ra vẻ uất ức: "Thầy, sủi cảo thầy làm đương nhiên không giống với mấy loại bán bên ngoài. Huống chi chúng ta là nhà hàng cao cấp, mang loại sủi cảm này lên có chút không thích hợp.”

Ông Văn nhíu mày nghiêm túc: "Chẳng lẽ trên đời này chỉ có nấu hải sản đắt tiền mới có thể coi là cao thủ công phu sao? Mấy năm nay các em luôn muốn nấu ra những món cung đình, nhưng các em vẫn chưa đổi khẩu vị khi ở trong cung đâu.”

Ông Văn nói tiếp: "Thầy không làm những chiếc sủi cảo này, nhưng thầy đã ăn chúng trong một cửa hàng nhỏ. Người ta còn trẻ, chưa đầy hai mươi đã có thể làm ra những chiếc sủi cảo này. Các em thấy những chiếc sủi cảo này không nên có ở trên bàn sao?”

“Trở về suy nghĩ kỹ đi, đồng thời nghĩ xem các em có đang nhập tâm học tập không?”

Sau khi xua đuổi mấy người học việc không phục thì đầu bếp Văn cầm đũa rồi gắp một chiếc sủi cảo cho vào miệng, vừa thiền vừa ăn.

Rất lâu sau, cuối cùng ông ấy cũng hạ quyết tâm.

Ban đầu khi đến nhà hàng tứ hợp viện, ông ấy muốn tìm Thời Nhiễm.

Kể từ khi Thời Nhiễm trở nên nổi tiếng và bắt đầu tổ chức tiệc chiêu đãi, mọi người liên tục nói rằng đồ ăn cay Thiêm Phúc Viện của họ rất đắt, các món ăn không ngon bằng những nhà hàng nhỏ khác trên mạng.

Một lúc lâu sau, chính đầu bếp Văn cũng nín thở, ông ấy đến gặp Thời Nhiễm chỉ để xem món ăn của Thời Nhiễm như thế nào.

Bản thân ông ấy xuất thân là một đầu bếp trong triều đình, ông ấy từng là một người không bao giờ chán đồ ăn, nhưng một số người càng già càng cố chấp, có những người lại trở nên dịu dàng hơn khi họ già đi.

Ở tuổi này, đầu bếp Văn đột nhiên phát hiện mình nấu ăn có chút nhàm chán.

Mười người đến Thêm Phúc Viện ăn tối thì có tám người là vì công việc, dọn một bàn thức ăn lên thì khi dọn dẹp sẽ còn hơn một nửa, bọn họ ăn rất ít, những người này hầu như đều đang liều mạng uống rượu. Những người đến dự tiệc gia đình thì không ngừng nói nơi này cao cấp như thế nào, hương vị của món ăn có thể là một bộ lọc tiền, ai cũng nói nó ngon, nhưng họ không thể biết nó ngon ở đâu.

Ngay cả bản thân đầu bếp Văn cũng muốn ăn những thứ mình đã ăn khi còn nhỏ, những thứ không có trên bàn.

Nhưng bất kể như thế nào, bếp trưởng Văn cũng không nghĩ rằng Thời Nhiễm có thể nấu ăn tuyệt vời như vậy, mánh lới tiếp thị ngày nay quá lớn và có rất nhiều độ ẩm.

Ai mà biết thông tin này là thật hay giả chứ?

Kết quả là lần đầu tiên đến đó, ông ấy đã tình cờ gặp Thời Nhiễm đang tổ chức tiệc mổ heo, sau kho đi theo suốt bữa ăn, đầu bếp Văn hoàn toàn bị thuyết phục.

Cô gái chưa lớn tuổi lắm nhưng tay nghề thì không trẻ chút nào.

Dù là những món ăn đơn giản thì đều xử lý rất xuất sắc. Nó có thể không được sử dụng bất kỳ phương pháp đặc biệt nào để làm, ngược lại nó là loại đơn giản nhất, đã đạt được đến cực điểm.

Đầu bếp Văn không khỏi bị cám dỗ, ông ấy muốn nhận Thời Nhiễm làm học trò, mặc dù ông ấy đã có vài người học việc nhưng không ai trong số họ có thể so sánh với Thời Nhiễm cà.

Chỉ là không biết người ta có đồng ý hay không?