Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 152




Hai bạn nhỏ này được gia đình chiều chuộng hơn cả nhà Tráng Tráng chiều cậu nhóc, bây giờ thỉnh thoảng Tráng Tráng vẫn ăn một bữa do bà nội nấu. Còn hai gia đình này ngoài bữa sáng ăn tạm chút bánh mì và sữa, thì bữa trưa bữa tối đều ăn thức ăn ở chỗ Thời Nhiễm.

Phụ huynh của bé buồn rầu vuốt mặt: "Đến nước sôi để nguội ở chỗ cô cũng dễ uống hơn ở nhà."

Lúc đó có khá nhiều người ở đây, vậy là những vị khách xem lời này như câu nói đùa.

Thời Nhiễm: "Làm gì khoa trương tới mức đó, đồ ăn ở chỗ con cũng chỉ được cái tươi mới thôi."

Cái này cũng đúng, tới mùa hè các loại rau dưa thi nhau cố gắng lớn lên, cả gốc dưa Thời Nhiễm dời từ trong sân tới đây cũng như được ăn thuốc bổ, khoai lang phát triển tươi khỏe rất khả quan. Hai cây nho bên ngoài cũng treo cành lá xanh mơn mởn, lắc lư theo gió.

Nguyên liệu nấu ăn trong quán cũng đa dạng các loại màu sắc hình dáng hơn.

Cà tím, dưa chuột, cà chua, quả mướp, khổ qua...

Sáng nào Thời Nhiễm cũng dậy sớm đi chợ sáng để mua đồ tươi mới về, sau đó chế biến thành đủ loại món ngon. Rõ ràng mùa hè là mùa giảm cân, thế mà lại khiến nhân viên trong quán và cả Trại Linh béo lên mấy cân.

Mẹ Tráng Tráng nghĩ lại hương vị của chén đậu hũ nóng hôi hổi vừa nãy, suy nghĩ vẫn còn do dự trong lòng cô ấy cũng kiên định hơn rất nhiều. Đến lúc này mới nói ra mục đích tới đây của mình.

Năm nay con ông chủ của cô ấy thi đại học. Đã có kết quả rồi, không tệ chút nào.

Thời Nhiễm gật đầu: "Cô muốn đãi tiệc phải không?"

Mẹ Tráng Tráng: "Đúng vậy, ban đầu đã quyết định xong quán ăn rồi, nhưng đột nhiên chỗ đó bị phạt tạm ngừng kinh doanh vì nhà bếp không đạt chuẩn vệ sinh. Lúc này đã có nhiều nơi kín lịch rồi, không thể đặt chỗ được nữa."

Mẹ Tráng Tráng vẫn còn chuyện chưa nói, là nhà ông chủ cũng được tính là một gia đình lớn, công việc phức tạp nên muốn tìm một ngày để mọi người đều có mặt đúng là chuyện không dễ gì.

Cũng vì thế, thời gian đã quyết định, bây giờ muốn tìm được quán ăn và đầu bếp ngay cũng là chuyện khó.

Vậy là ông chủ giao chuyện này cho cô ấy, nhờ cô ấy hỏi thăm giúp thử xem.

Dì Vương thấy gần đây con dâu bận bịu đến nỗi chân không chạm đất thì hỏi thăm một câu, sau đó nghe nói chuyện này từ miệng con trai.

Vừa nghe thì bà đã vỗ mạnh lên đùi.

Đây còn không phải vừa khéo sao!

Dì Vương thấy rõ dáng vẻ sốt ruột hốt hoảng của Thời Nhiễm gần đây. Không cần nghĩ cũng biết là đang sốt ruột vì sắp tới kỳ hạn nộp phí sửa chữa. Bây giờ gặp được chuyện này, đúng lúc có thể để Thời Nhiễm kiếm thêm một chút.

Dì Vương liên tục không ngừng lôi kéo con dâu tới tìm Thời Nhiễm, nghĩ tới chuyện gần đây Thời Nhiễm khá bận nên đá cả cháu trai tới nhà bà ngoại cậu nhóc.

Thời Nhiễm và mẹ Tráng Tráng túm tụm lại, không mất bao lâu hai người đã tính toán sơ sơ ra bao nhiêu bàn bao nhiêu người, các loại món ăn thế nào.

Mẹ Tráng Tráng: "Dù sao cũng là tiệc gia đình, không tính mấy chuyện lặt vặt nhưng chất lượng thức ăn nhất định phải tốt. Giá cả không thành vấn đề. Công ty chúng tôi làm thương mại quốc tế nên tôi có cách mua vài loại nguyên liệu, còn trứng cá muối hay gan ngỗng gì đó, tôi cũng có thể tìm bạn lấy một ít cho cô."

Thời Nhiễm vô cùng vui mừng: "Được! Lát nữa tôi quyết định thực đơn xong sẽ đưa cho cô, ngày mai cô tới đặt món nhé?"

Mẹ Tráng Tráng thích những người dứt khoát, tự tin như Thời Nhiễm vậy, cô ấy gật đầu nói: "Không thành vấn đề!"

Cô ấy cũng muốn được nếm thử món ăn mà con trai khen lên trời xuống đất có vị như thế nào.

Mẹ Tráng Tráng đến có thể nói là mở hàng tốt, sau đó càng có nhiều người đến quán ăn Bốn Mùa đặt cơm.

Chỉ trong hai ba ngày đã đặt hết thời gian trong tháng bảy rồi.

Thời Nhiễm tính thời gian, dứt khoát tuyên bố tạm dừng bán quán chợ đêm, cũng tạm thời không kinh doanh bữa trưa nữa, làm hết việc của tháng này rồi tính tiếp.

Tuyển mười người làm thời vụ từ trong ngõ nhỏ, Thời Nhiễm chia người thành hai nhóm. Một nhóm giao cho chị Linh hướng dẫn, ở tứ hợp viện xử lý nguyên liệu nấu ăn để chuẩn bị cho bữa tiệc. Có vài món ăn cần chuẩn bị sẵn cũng làm xong từ trước.

Nhóm còn lại thì đi theo cô và Mục Phi, sau đó thuê một chiếc xe tải, mang theo những thứ đã chuẩn bị xong.

Vì không để người khác tưởng cô là nhóm lưu động, Thời Nhiễm còn chuẩn bị cho mỗi nhân viên thời vụ quần áo trắng giống nhau.

Trong lòng Thời Nhiễm tính toán tiền nợ, qua tháng này, chỉ riêng thức ăn cho mấy bữa tiệc mừng đậu đại học là có thể đủ trả hết nợ rồi. Nghĩ tới đó, lúc Thời Nhiễm làm việc càng vui vẻ, ngâm nga hát chỉ hận không thể nhảy lên reo hò.