Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon

Chương 120




Lúc Trịnh Duyệt và Ngụy Vân tới thật vừa khéo, Thời Nhiễm đã giao hàng hết phần cơm trong tiệm, chỉ còn lại chừng mười hai mươi phần cơm được đặt ở trên giá sắt giữ nhiệt ở nhà ăn phía trước.

Thời Nhiễm đăng ký một tài khoản dựa theo yêu cầu của Trịnh Duyệt, đợi sau khi video của Trịnh Duyệt hoàn thành thì hai bên sẽ hợp lại gửi bản thảo.

Thời Nhiễm đề xuất cho hai người: "Mọi người có thể đặt một thiết bị ở bên cạnh, còn một cái khác thì dùng để quay."

Nếu không lát nữa tôi sợ mấy người ăn high quá quên cả chuyện quay luôn mất.

Đương nhiên Trịnh Duyệt muốn gì được đó, sau khi đồng ý thì khởi động máy đặt bên cạnh đối diện với bàn ăn của hai người.

Ban nãy lúc Ngụy Vân bước vào nhà ăn đã ngửi thấy mùi thơm, vừa khởi động máy vừa hưng phấn gọi món.

Trong tiệm của Thời Nhiễm không có thực đơn, chỉ có một cái bảng đen nhỏ.

Ngoài một số món ở trên đầu của bảng đen là cơm rang, mì xào, bánh xèo ở mặt ngoài thì mặt sau còn có món ăn mỗi ngày.

Món ăn giữa trưa hôm nay là nấm trộn khô, địa tam tiên, món chính là mì sợi.

Giá bán ghi là hai mươi lăm.

Ngụy Vân hăng hái, gọi một món thì không tính nên khuyên Trịnh Duyệt gọi thêm mấy món cơm rang, mì xào gì gì đó.

Trịnh Duyệt còn nhớ rõ yêu cầu của Thời Nhiễm, mục đích chủ yếu là để quảng cáo cho món ăn trưa của nhà hàng. Lúc này cô vẫn quyết định chỉ ăn hai phần thôi.

Hai người bê món ăn lên, trên đó là một đĩa nấm trộn khô, địa tam tiên, còn có một bát mì sợi thịt heo lớn.

Vốn dĩ Ngụy Vân là người Tây Bắc nên chẳng còn xa lạ gì với mì sợi nữa.

Trước mặt cô là một bát mì sợi, vừa nhìn là biết vừa mới được cắt, sợi mì dày ở giữa mỏng ở hai bên, phần mỏng hơi có màu trong suốt. Một thìa thịt lợn được thêm vào bên trên mì sợi trắng, mùi hương tỏa ra len vào trong mũi.

Ngụy Vân không kiềm được mà nuốt nước miệng, vội vàng ngồi xuống và bắt đầu ăn.

Nói chung Trịnh Duyệt vẫn còn nhớ chuyện chính, lôi cô ra trước màn hình để chào hỏi.

"Chào mọi người, tôi là Nguyệt Dã Ngốc, hôm nay chúng ta sẽ tới một cửa tiệm rất đặc biệt và tôi muốn giới thiệu cửa tiệm món ngon này đến cho mọi người."

"Những người biết đến tôi đều biết rằng trước đây tôi đã từng làm một video về tiệc sinh nhật."

"Vì vậy hôm nay cửa tiệm mà tôi nhắc đến chính là của cô đầu bếp đã thực hiện bữa tiệc sinh nhật đó."

Trịnh Duyệt giới thiệu xong thì cô bắt đầu chú trong quay tài liệu về đồ ăn.

Cuối cùng đợi sau khi Trình Duyệt ra hiệu thì Ngụy Vân vội vàng gắp cho mình một đũa mì sợi thật to.

Sợi mì chắc mang theo hương vị quê nhà.

Cô chủ này có phải là đồng hương của mình không vậy?!

Nếu không thì sao có thể làm ra món mì sợi như vậy được chứ?

Mì sợi và mùi vị nước dùng hòa quyện vào nhau, sợi mì chắc, mềm cứng vừa phải, ăn vào lại cảm thấy hơi dai, ngoài nhẵn trong thịt, kết hợp với thịt heo ăn vào lại càng chắc bụng.

Ánh mắt của Ngụy Vân khi ăn hồng hồng, lúc cô ấy đi học ở thành phố B, muốn ăn mì sợi nhà làm rất khó khăn. Trước kia có ghé mấy quán ăn khác, không phải là cô ấy chưa từng tìm vài quán mì sợi.

Nhưng có rất nhiều quán bán mì sợi là mua mì có sẵn về, có rất ít người làm loại mì cắt ngay như thế này.

Mà tinh túy của mì sợi là phải cắt ngay!

Vác một miếng bột lớn ở trên vai, tay cầm dao cắt cong đặc chế để cắt cho vào nồi nước đang sôi. Phải chú ý nhanh tay lẹ mắt. Mì rơi vào nồi nước như lá liễu dài, đảo qua đảo lại là chín, vớt ra rồi bày thêm đồ ăn kèm.

Hay có người nói là mì sợi quan trọng nhất thức ăn cho thêm, nhưng Ngụy Vân vẫn cho rằng mì sợi quan trọng nhất là mì!

Bây giờ món mì sợi cắt ngay ngon lành được đặt ở trước mặt, còn ngon hơn cả mì khô mì ướt làm sẵn nhiều!

Trịnh Duyệt rất hài lòng với món ngon ở trước mặt, cô ấy ngồi ở bên cạnh "ồ" một tiếng.

"Ngụy Vân! Cậu xem sợi mì này đi! Có phải là chúng giống nhau y đúc không?"

Trịnh Duyệt cũng nghĩ là mì ăn rất ngon, nhưng cô lại không có cái cảm giác quen thuộc nơi quê nhà nên mới quan sát sợi mì nhiều hơn.

Với lại mì sợi ở bên trong rất chắc, cô ấy so sánh một hồi mới phát hiện ra một chuyện khiến người ta rất khiếp sợ.

Bất kể là độ dài, độ dày hay lớn nhỏ ra sau thì những sợi mì này không hề khác nhau!

Ngụy Vân cũng hơi mờ mịt, sợi mì được cắt đều giống y nhau như vậy cô chỉ mới nghe ở quê thôi chứ chưa từng thấy, sao lại có một cao nhân ở thành phố B cách xe quê nhà như vậy.

Trịnh Duyệt vô cùng kích động: "Nhanh lấy ống kính chụp đặc tả đi."

Chụp xong món mì sợi, lúc này hai người mới dời mắt sang hai dĩa đồ ăn khác.

Công bằng mà nói thì hai món trước mắt có thể xem như là sự kết hợp màu sắc rất nhuần nhuyễn, với các loại nấm khô trong nồi thêm màu đỏ của ớt, màu tím của củ hành, màu xanh của mầm tỏi, còn có cả lát thịt heo. Một đĩa thức ăn trông thật đầy đủ hương sắc.

Chưa kể ba món ngon từ đất Thời Nhiễm đã chế biến đồ ăn vô cùng linh hoạt, bên ngoài khoai tây và cà ánh lên một lớp dầu màu trong suốt, màu sắc của ớt xanh cũng rất bắt mắt, đặt ở giữa càng thêm đẹp.

Nấm đùi gà, nấm hương, nấm hải sản có đến năm sáu loại. Xào thịt ba chỉ cho ra mỡ heo, sau đó cho từng mẻ nắm để xử lý xong vào rồi đảo đều. Chờ đến khi nấm đã chín thì thêm vài món nữa vào.

Trong suốt quá trình xào trên lửa lớn, lúc vớt ra khỏi chảo thì rắc thêm tí mầm tỏi và vừng trắng.

Vị cay quyện hòa với ấm, nấm xào có mùi hương thơm lừng.

Trong nháy mắt Ngụy Vân đã mê muội với hương vị đồ ăn này. Vốn dĩ nấm có sự dẻo dai, đây cũng là nguyên nhân tại sao các cửa tiệm đồ chay lại thích dùng nấm để làm giả làm thịt. Cái nồi đủ loại nấm trước mặt này có đến năm sáu loại nấm nhưng mùi vị của từng loại sẽ đem đến cho bọn họ cảm giác không giống nhau.

Vốn dĩ nấm là thực phẩm tươi sống, có rất nhiều người nấu nấm làm canh hoặc là ăn chay. Nhưng Thời Nhiễm lại có lối đi riêng, cô xào với thịt lợn bằng lửa lớn, không ngờ lại hợp đến như vậy.

Cay nồng ngon miệng khiến cho người ta muốn ăn một bát lớn với cơm.

Ngụy Vân hết phân vân rồi lại lưỡng lự, cuối cùng vẫn không chống lại được suy nghĩ trong lòng.

Thời Nhiễm ngạc nhiên: "Cô hỏi là có còn cơm không à?"

Cô gái này vừa nãy đã ăn một bát mì cắt lớn phải không? Còn có thể ăn thêm cơm được hả?

Ngụy Vân không chột dạ chút nào: "Gần đây tôi... hơi gầy, cần phải bồi bổ."