Tôi Ghét Cô, Đồ Đáng Yêu!

Chương 35




Đối với sự thay đổi thình lình của tôi có rất nhiều người bất ngờ. Mẹ tôi, bạn bè, thầy cô và cả Phong.

Vì Tuấn đi rồi nên tôi cùng Nam tham gia cuộc thi Nét đẹp học đường. Hôm nay thi trình diễn thời trang.

Đều là một lũ dối trá!

Hôm trước nói với tôi chỉ chụp ảnh thôi vậy mà hôm nay tôi mới phát hiệnlòi ở đâu thêm hai mục thi trắc nghiệm và trình diễn thời trang. TrâmAnh trở thành Stylist của bọn tôi. Bọn tôi bốc thăm trúng chủ đề “ngâythơ”

Trâm Anh nói cái chủ đề này có vẻ hợp với chiều cao của tôi. Nó bắt tôi mặcmột cái áo sơ mi trắng phối với cái váy ngắn củn màu xanh đen cùng cáitất chân đen dài tận đùi và đôi giày Converse, sau lưng đeo thêm một cái cặp. Mái tóc ngắn của tôi bị nó cột thành hai cái củ tỏi lủng lẳng bêntai cộng thêm cặp kính to đùng. Nhìn ngố chết nhưng bọn nó bảo đẹp. Saukhi xong phần trang phục nó quay sang bôi bôi vẽ vẽ lên mặt tôi.

Còn về Nam thì ăn mặc có vẻ đơn giản hơn: áo sơ mi trắng cùng quần yếm cùng tông với váy tôi cả đôi giày cũng mang y hệt. Tóc vuốt cao lên rồi đeothêm cặp kính vào.

Tôi có liếc sang đội của Phong. Lớp đó bốc dính chủ đề “Thanh lịch“. Phongmặc quần tây cùng áo sơ mi thắt cà vạt dài màu đen. Hắn không đóngthùng, cổ áo thắt hết nút, tay áo được xắn lên tới khuỷu tay, trông cóvẻ lấc cấc nhưng vẫn đẹp chết người.

Tôi dời tầm mắt về chỗ cũ. Chợt loáng thoáng nghe thấy tên lớp mình tôiliền bước ra sân khấu. Trong kịch bản của Trâm Anh là tôi ra trước sânkhấu đứng mơ mơ màng màng chờ Nam ra sau đó hai đứa dắt tay nhau đi vòng vòng rồi vào trong, hết.

Tôi vừa ra, cả đám rộ lên. Tôi vẫn làm theo kịch bản là đến trước sân khấu, nhìn về phía trước khán giả rồi ngó lung tung như đang tìm người, sauđó thêm mấy biểu cảm như giận hờn các kiểu theo lời Trâm Anh. Đột nhiênnghe thấy tiếng reo hò nồng nhiệt của mọi người bên dưới, đoán là Nam đã ra, tôi bất giác quay đầu. Khoảng khắc đó thời gian như ngừng trôi.Phong đứng đó nhìn tôi không chớp mắt. Có lẽ là hắn cũng bị đơ vì bấtngờ như tôi. Nhưng rất nhanh Phong đã bước đến mỉm cười rồi cúi đầu cầmhai tay tôi. Tôi nghĩ hắn đang tự biên tự diễn nên cũng hùa theo. Tôingẩn đầu nhìn Phong cười tít mắt. Bên dưới tiếng tách tách của máy ảnhvà điện thoại không ngừng vang lên.

Tôi đứng cạnh Phong như một đứa con nít đứng chung với phụ huynh. Một bênlà phong cách thơ ngây, trong sáng, một bên là chín chắn, thanh lịch đãtạo nên một sự đối lập. Đối lập nhưng hài hòa. Chúng tôi mặc đồ cùngtông màu với nhau, cùng màu trắng và màu xanh đen. Suốt phần thi, Phongcầm tay tôi suốt.

Đến khi vào trong hậu trường, tôi bị Trâm Anh tẩn cho một trận. Nó nói bannãy chỉ kêu lớp tôi chuẩn bị chứ không phải kêu lớp tôi ra. Nó với Namvừa quay sang chỗ khác xong quay lại đã không thấy tôi rồi. Đến lúcPhong ra trước, cô bạn cùng lớp Phong cũng định ra theo sau thì đã trông thấy tôi và Phong đang thi nên đành quay vào khiếu nại lớp tôi. Kết quả là hai kẻ còn lại thi cùng nhau.

Phong vẫn đứng cạnh tôi không nói gì, còn tôi thì cảm thấy hai má nóng ran.Ban nãy Phong cầm tay tôi, ấm lắm! Tôi còn cảm nhận được hơi ấm của hắnnơi đầu ngón tay mình. Cảm thấy ở trong hậu trường quá bí bách nên tôichạy ra ngoài ghế đá ngồi cho mát. Đồ còn chưa thay, lát nữa bọn tôi còn phải quay trở lại nghe công bố giải thưởng.

Bên cạnh có tiếngđộng, tôi nhìn sang thì thấy Phong đang ngồi kế bên. Tôi không nói gìlại tiếp tục nhìn đi lung tung. Lâu lâu mắt lại liếc qua, thấy hắn đangnhìn mình tôi liền lẳng lặng quay sang chỗ khác. Từ buổi tối hôm đó đếngiờ, chưa hôm nào tôi gần Phong như hôm nay. Nếu cứ như vậy mãi thì tôisẽ trầm luân mất.

” Lâu rồi không gặpnhỉ?” Phong lên tiếng. Tôi chỉ khẽ “Ừ” một tiếng rồi không biết nói gìtiếp theo. Đôi lúc tôi rất muốn biết suy nghĩ thật của hắn về việc củaba tôi và mẹ Phong nhưng lại không biết nên bắt đầu như thế nào.

” Hồi nãy...xin lỗi đã cướp sân khấu của lớp bạn!”

Phong nhìn tôi khẽ cười: “Không phải cướp sân khấu mà là cướp thí sinh nam!”

” Ai cướp bạn?” Tôi phản ứng lại. Nhận thấy mình hơi lớn tiếng nên tôi rụt cổ lại. Như một conrùa. Suốt ngày chỉ biết sống rụt cổ, thấy nguy hiểm thì rút cái đầu vàotrong, đợi an toàn lại thò đầu ra tiếp tục bò.

” Sao bạn lại đem nước sang lớp tui?” Không thích nói thì tôi sẽ tự khai ra, bắt hắn phải thành thật trả lời.

Phong hơi ngạc nhiênnhìn tôi. Song như phát giác ra điều gì nét mặt hắn liền sa sầm. Phongkhông nói gì chỉ quay đầu sang nơi khác như né tránh. Tôi lại tiếp tụchỏi: “Trả lời đi chứ! Sao lại đem nước qua?”

Hắn vẫn không trả lời, chỉ là bàn tay kia lặng lẽ mò sang tay của tôi rồi nắm lấy. Tôi bất ngờ: “Này...”

” Im lặng chút đi!” Phong vẫn không quay mặt lại. Tôi thấy mặt hắn hơi đỏ. Đang mắc cỡ vì bị vạch trần sao?

” Phụt...khục...khục...” Tôi cười đến nỗi ho sặc sụa, không để ý đến hình tượng nữ sinh trongsáng của mình. Phong bị cười nhạo liền quay sang lườm tôi, khẽ hừ mộttiếng:“Cười cái gì?”

Phong vừa nói vừa siết tay tôi. Tôi liền gào lên: “Đau!” sau đó giẫy giụa đòi dứt ra. Phong hỏi: “Đau ở đâu?”

Tôi liền giơ tay lên cho hắn xem cái vết đỏ hắn vừa tạo ra. Còn đâu là bàn tay bé nhỏ xinh xắn đáng yêu của tôi?

Phong khẽ đưa tay tôilên miệng, đặt một nụ hôn trên đó rồi hạ xuống nở một nụ cười ranh mãnhvới tôi. Tôi trợn tròn mắt nhìn hắn. Đúng là đồ...đồ...đồ...đồ vô nhânđạo, vô liêm sỉ, vô nhân tính, vô duyên, vô giáo dục, vô học, vô đạođức, vô sinh...cái gì vô được thì cứ vô hết đi!

Phong cười xoa đầu tôi, cưng chiều như một đứa trẻ. Tôi ngẩn ngơ nhìn Phong. Quá khứ gì ấy vứt hết đi, tôi muốn tương lai!

” Cậu ngắm tớ đến nổi đơ người rồi sao?”

” Hừ...”

” Haha, đi vào trong thôi!” Phong nói rồi lôi tôi ngồi dậy sau đó cầm tay tôi đi vào trong.

Đến lúc công bố giảithưởng, cặp đôi Thanh Phong- Xuân Mai giải nhất. Do tôi ra nhầm nên bangiám khảo tưởng tôi là Xuân Mai của lớp Phong. Chợt Phong lên tiếng:“Thầy ơi, bạn này là Ngọc Vi chứ không phải Xuân Mai!”

Cả hội trường lại rộ lên lần nữa. Bọn lớp tôi thì khỏi nói đi vì ngay từ khi bắt đầu bọn nó đãnhận ra điều sai trái này nên gào thét còn cuồng nhiệt hơn bọn còn lại.

Thầy Tiến, vừa là hiệuphó, vừa nằm trong ban giám khảo dò xét lại tờ giấy công bố giải thưởngrồi lại hỏi: “Ngọc Vi của lớp 11A9 đúng không? Còn Thanh Phong 11A1? Hai đứa tính chơi liên minh hai lớp à?” Thầy vừa dứt lời, cả hội trườngcười rộ lên. Tôi đỏ mặt cúi đầu không nói gì.

Cặp đôi giải nhì là Nam và Mai. Vậy nên theo ý của ban giám khảo là hai lớp đồng hạng nhất. Đứng trên sân khấu, chen giữa học sinh của các lớp,Phong lại một lần nữa lặng lẽ nắm tay tôi. Tôi không cự tuyệt hay phảnđối mà xem như ngầm chấp nhận.

***Câu chuyện nhỏ***

Một hôm, đang ngồi học thì Trâm Anh nói với tôi.

Trâm Anh: Sao mày không chạy xe máy đi học cho khỏe?

Tôi: (im lặng là vàng)

Trâm Anh: Ê, nghe tao nói gì không đấy?

Tôi: Tại tao không thích đi!

Trâm Anh im lặng nhìn tôi như đang suy nghĩ, sau đó bỗng nhiên cười nham hiểm.

Trâm Anh: khà khà khà, thì ra là vậy!

Tôi: Thì ra cái gì?

Trâm Anh: Ra là chống chân không tới!

Tôi:… đi chết đi!