Tôi Ghét Cô, Đồ Đáng Yêu!

Chương 13




Vì vừa chuyển nhàxa hơn trường một chút nên sáng nay tôi phải đi xe buýt. Trên đời nàytôi ghét nhất là đi xe buýt, cứ hôi hôi kiểu gì ấy. Vừa lên xe thì gặpphải xe đông khách, tôi phải đứng một mình giữa một đám mày râu. Vì làcon gái lại thêm thân hình quá chi là “ to lớn” của mình nên tôi bị épđến chảy nước. Sau vài phút cố gắng cầm cự thì cuối cùng tôi cũng đượcxuống xe. Vừa bước xuống xe tôi phải cố hít từng ngụm lớn không khí. Ban nãy ở trên xe tôi suýt bị ngạt chết rồi.

” Này! “ Tôi đang đứng thì bỗng có ai đó đập vào vai tôi cái ' bốp 'khiến tôi đau điếng liền quay đầu định chửi. Vừa quay đầu lại tôi đãthấy vẻ mặt cười toe toét của một nhỏ lạ hoắc. Tôi ngắm nhìn nó từ trênxuống dưới. Đẹp thật! Nhưng nó là ai nhỉ?

” Bạn là ai vậy?” Tôi ngơ ngác nhìn nó hỏi.

” Không nhận ra thật à?” Nhỏ tỏ vẻ thất vọng nhưng rất nhanh liền thay đổi thái độ:

” Mày vẫn vậy nhỉ. Vẫn bé xíu như ngày nào!” Vừa nói nhỏ vừa lấy tay vođầu tôi. Ơ cái con điên này, tự dưng chui ở đâu ra rồi chạy lại vò đầutôi, có biết tôi đã cực khổ cột lên như thế nào không? Tôi bực bội gạttay nhỏ ra rồi hằng giọng:

” Lộn người rồi ba!” Vừa nói xong tôi liền bỏ đi khiến nhỏ bối rối đứng đó không biết làm sao.

Tôi đi lên cầu thang thì gặp Phong cũng bước lên như tôi. Thấy tôi hắn vội chụp lấy tay tôi rồi hỏi:

” Sao hôm qua không đi học? Có sao không?”

Hành động của hắn khiến nhiều người ngoái đầu lại nhìn. Tôi vội gạt tay hắn ra rồi nói:

” Hôm qua tui chuyển nhà!”

” Ở đâu?”

” Cách đây hơn hai cây số!”

” Ừm. “ Nói rồi hắn và tôi cùng đi lên lớp. Vừa vào cửa, bọn lớp tôi đềunhìn tôi bằng một ánh mắt kì lạ. Tôi chưa kịp phản ứng thì một nhỏ đãbước đến gần tôi:

” Sao hôm qua cậu nghỉ học vậy? Bị bệnh hả?”

Ơ sao tự dưng hôm nay bọn nó quan tâm tôi dữ vậy? Tôi ngơ ngác nhìn nókhông chớp mắt. Nó thấy tôi không trả lời thì hỏi lại lần nữa. Lúc ấytôi mới có phản ứng liền trả lời nó:

” Tại hôm qua tui chuyển nhà!” Nói xong tôi âm thầm đánh giá mấy đứatrong lớp. Bọn nó nghe tôi trả lời rồi hết ồ là à, tóm lại là tôi chãhiểu ngày hôm nay bọn nó ăn phải thứ gì nữa!

Lúc vừa ngồi xuống ghế thì Thư liền quay xuống chìa mấy quyển tập cho tôi.Tôi nghi hoặc nhìn mấy quyển tập rồi ngẩn đầu nhìn nó.

” Bài ngày hôm qua đấy! Cậu mượn về chép đi!” Nó nói, thoạt nhìn thì thấy rất tự nhiên nhưng nhìn kỹ thì lại thấy rất miễn cưỡng. Tôi cảm ơn rồinhận lấy cho vào cặp. Lúc sau tôi quay sang thì thầm với Phong:

” Lớp mình bữa nay bị sao vậy?”

” Sao là sao? Bình thường mà!” Hắn thản nhiên đáp.

Bình thường cái nỗi gì! Đứa nào đứa nấy như ăn phải bả ý! Chắc tôi quen bịngược đãi nên hôm nay bọn nó tốt đột xuất khiến tôi cảm thấy ớn lạnh.

Vào học, cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp, sau lưng là nhỏ lúc sáng. Vừatrông thấy nó tôi kích động suýt nữa đứng bật dậy. Phong ngồi kế bênsuýt nữa bị tôi dọa liền hỏi:

” Bị chập à?”

” Con đó... con đó...” Tôi chỉ tay vào nó, có lẽ nó cũng trông thấy tôiliền đưa tay vẫy vẫy về phía tôi. Phong nhìn theo hướng tay tôi. Hắnnhìn nhỏ đó rồi quay sang hỏi tôi:

” Nó làm sao? Đẹp qúa hả?”

” Ờ...” Tôi suýt hùa theo hắn nhưng lập tức nói lại:

” Nó bị khùng đó, tránh xa ra!” Tôi nhìn Phong bằng vẻ mặt nghiêm nghị. Hắn nhìn tôi như nhìn kẻ điên rồi chép miệng:

” Gato quá độ!”

” Gì?” Tôi đột nhiên cao giọng làm cả lớp quay đầu lại nhìn. Tôi vội ụp đầu xuống bàn rồi thầm nguyền rủa tên Phong.

” Cả lớp trật tự! Hôm nay lớp mình có một bạn mới đến, mọi người giúp đỡbạn nhé!” Cô giáo sau một hồi ghi ghi cái gì đó thì lên tiếng. Tiếng côvừa dứt thì bọn con trai phía dưới đã nhốn nháo:

” Bạn ơi, bạn tên gì vậy?”

” Bạn có bồ chưa?”

” Bạn có chơi face không?”

Vân vân và mây mây.

Nhỏ bị cả đám hỏi dồn dập thì không biết trả lời làm sao liền đứng đực rađó. Cô giáo thấy lớp ồn liền lên tiếng bảo mọi người im lặng sau đó nói:

” Bạn tên Trần Bảo Trân, mới từ nước ngoài về, các em muốn làm quen với bạn thì ra chơi hẳn làm quen nhé!”

Cô vừa dứt lời thì nguyên lớp liền ồ lên. Có lẽ vì nghe nói nhỏ là Việtkiều. Ơ mà tên nó nghe quen quen nhỉ, cứ như tôi đã nghe ở đâu rồi ấy!

” Cô ơi, em ngồi đâu?” Nó lên tiếng. Cô liền chỉ về phía bàn cuối lớp ýbảo nó ngồi đó. Bàn nó ngồi sát bàn tôi. Cách tôi một lối đi nên vừa mới bước qua tôi nó liền mỉm cười rồi nói:

” Chào!”

Phong nhìn nó rồi quay sang hỏi tôi:

” Quen nhau à?”

” Không!” Tôi bất đắc dĩ lắc đầu. Đây cũng là câu tôi đang muốn hỏi đây.Nhỏ ngồi gần nên nghe thấy bọn tôi nói chuyện liền xen vào:

” Không nhớ tao thật á? Tao là Trân nè!”

Tôi thở dài quay lại nói với nó:

” Thế giới có vạn con Trân, bạn là con Trân nào?”

” Trần Bảo Trân, con gái của bà Hạnh, ông Phúc hàng xóm chơi chung từ hồi tiểu học, nhớ không? Hồi đó tụi mình hay qua nhà bà Liên cuối xóm nhấn chuông cửa xong bỏ chạy đấy, nhớ chưa?”

” Trần Bảo Trân...” Tôi lẩm nhẩm tên nó trong miệng rồi sau đó nhớ ra thứ gì đó liền reo lên:

” A, nhớ rồi! Con chân heo “

Nó nghe tôi nói ra cái biệt danh cấm kị của nó liền vội bịt mồm tôi lại:

” Bé bé cái mồm thôi!”

Tôi cười hì hì rồi đưa tay làm dấu ok, lúc đấy nó mới buông tôi ra. Lúc vừa chuyển ra Hà Nội thì nhà tôi đối diện với nhà nó. Lúc đó nó mập lắm nên bọn tôi thường gọi là 'Trân heo' nhưng sau đó vì tôi thấy đọc từ 'Trân' phải uốn lưỡi mệt quá liền đổi sang gọi nó là 'chân heo'. Thế là cả đám liền hùa theo tôi đặt biệt danh cho nó là 'chân heo'. Hồi đó tôi cũngcó biệt danh là 'Vi còi'. Cứ hễ bọn tôi đi chung thì chúng nó lại bảo:“Heo dắt kiến đi dạo!” khiến chúng tôi tức đến phát điên. Thời gian bọntôi ở bên nhau không nhiều vì khi chuẩn bị lên cấp hai thì gia đình nódọn sang nước ngoài sinh sống. Lúc đi nó còn là một con bé mập ú thế màbây giờ lại thon gọn như vậy khiến tôi không nhận ra được nó là ai.