Tôi Được Tiểu Thụ Trong Văn NP Tỏ Tình

Chương 43





Cả nhóm bay buổi sáng, đến Nhật là khoảng 12h trưa.

Vì ở Tokyo có rất nhiều quán ngon thế nên Hạ Dương đã dẫn mọi người đi ăn ở tiệm sushi nổi tiếng.
Nhìn thấy cảnh đô thị phồn hoa, nhà cao tầng mọc lên nhiều vô tận, dòng người hối hả vội lướt qua nhau, giá cả vật chất đắt đỏ, Bát Quái Đảng liền xôn xao cả lên.
Tiểu Thất: “Ui, lần đầu tiên em đi nước ngoài mà được đến chỗ sang chảnh như thế này, thích thật.”
Tiểu Tam: “Đúng rồi á đại ca, nhà em đó giờ bán mặt cho đất bán lưng cho trời, có bao giờ được ngồi trong nhà hàng sang trọng như thế này để dùng bữa đâu.

Từ khi được đại ca chiêu mộ mới có cơ hội hưởng dụng những thứ này.”
Tiểu Nhất khịt khịt mũi: “Vậy thì tụi bây nên biết ơn anh Dương đi.”
Tiểu Lục: “Đại ca, mặc dù ở nhà em cũng ăn sang nhiều rồi, nhưng mà của miễn phí thì sao phải từ chối.”
Tiểu Ngũ: “Hí hí, cảm ơn đại ca nhiều lắm, em ăn đây.”

Mạc Tồn Văn thoạt nhìn dáng người nho nhã thư sinh, nhưng vì là con nhà võ nên ăn uống cũng ghê lắm, loáng cái là quất sạch hơn mười mấy miếng sushi.
Ngược lại với anh thì Hứa Tình Miên lại có vẻ chán chường, cô cứ chọc chọc đôi đũa vào miếng sushi trước mắt mà mãi không chịu ăn.

Thấy vậy Hạ Dương mới hỏi.
“Sao cậu không ăn thế?”
“Tôi đang giảm cân, ăn nhiều sợ mập.”
Mạc Tồn Văn không chịu nổi cảnh cô giảm cân, bởi vốn dĩ Hứa Tình Miên đã ốm lắm rồi, con gái gì mà có 42kg cao tận 1m67, nhưng vì bản tính thích đẹp của chị em phụ nữ thế nên cô cứ mặc định rằng càng ốm càng tốt.
Cuối cùng Hứa Tình Miên bị ép ăn rất nhiều, cô cũng quẳng luôn chuyện giảm cân gì đó ra sau đầu.
*********
Ăn uống no say, cả đám gọi taxi đến khách sạn đã book từ trước.

Khách sạn Hạ Dương book là loại khách sạn năm sao, vô cùng sang trọng và tiện nghi giữa trung tâm Tokyo.

Vì bạn bè cậu chẳng tiếc gì cả, sẵn sàng chịu chi chỉ để mọi người thoải mái ăn uống ngủ nghỉ.
Khách sạn được sơn màu trắng bên ngoài, một tòa nhà cao vút với 55 tầng lầu, tất cả các phòng đều được gắn cửa kính một chiều, tức là bên trong nhìn ra ngoài được còn từ bên ngoài thì không thể nhìn vào được.
Cửa ở sảnh chính là loại tự động, bọn họ vừa bước vào thì cửa liền mở ra, trong sảnh được trang trí vô cùng sang trọng, một không gian lấy gam màu vàng ấm làm chủ đạo, tạo cảm giấc yên bình như được về nhà, bên trên là những cái đèn chùm kiểu Ý của xưa.

Sảnh chính chia ra hai khu vực là sảnh chờ và quầy tiếp tân.
Hạ Dương đến thẳng quầy tiếp tân, nhờ nhân viên xác nhận đặt phòng, nhưng khổ nổi họ nói tiếng Anh cậu cũng không hiểu, tiếng Nhật lại càng không.
Hạ Dương: “…”
Cậu khều khều Tề Bạch Ân đang đứng bên cạnh: “Lên đi người anh em, tôi thành con vịt nghe sấm rồi, chả hiểu gì hết.”

Tề Bạch Ân cười nhạt nhìn cậu, hắn điềm tĩnh bước đến trao đổi với nhân viên vài câu bằng tiếng Anh là đã được nhận phòng.
Hứa Tình Miên gật gù: “Không hổ danh là đệ nhất khối, bắn tiếng Anh như thần.”
Mạc Tồn Văn tuy biết Tề Bạch Ân giỏi hơn mình, nhưng không hiểu sao khi nghe Hứa Tình Miên khen hắn như vậy khiến anh cực kì khó chịu.

Sắc mặt vốn đang tươi tỉnh liền xụ xuống như bị ai ăn hết của.
Hạ Dương vỗ vỗ vai hắn: “Vậy mới là bạn tôi chứ.”
Hắn nhìn cậu không nói gì.
Ai thèm làm bạn với cậu chứ!
Hạ Dương nhận lấy thẻ phòng, nhờ lời dịch thuật của Tề Bạch Ân, cậu nói: “Bây giờ vầy, mỗi người một phòng, ok không?”
Mạc Tồn Văn và Hứa Tình Miên thì không có ý kiến gì nên cả hai gật đầu đồng ý.
Tề Bạch Ân không đồng ý cũng chẳng phản đối, hắn chỉ đứng yên đó chờ mọi người thảo luận.
Bát Quái Đảng nhao nhao lên, không chịu ở mỗi người một phòng vì thứ nhất là rất tốn tiền, thứ hai là sẽ không vui.

Thế nên bọn họ muốn đổi sang bốn người một phòng cho xôm tụ.
Hạ Dương nghe vậy thì cũng chẳng dị nghị gì, cậu lại tiếp tục khều Tề Bạch Ân: “Vậy còn cậu thì sao? Cậu ở một phòng đơn ok không?”

“Được.”
“Vậy nhờ cậu lại nói với tiếp viên xếp phòng lại cho mấy đứa đàn em của tôi nhé.” Hạ Dương nháy nháy mắt nhìn hắn: “Tôi không biết tiếng Anh nên đành nhờ cậu đó.”
Tề Bạch Ân bị bộ dạng nửa làm nũng nửa van xin này của cậu làm cho mềm lòng.

Hắn cười cười rồi vui vẻ đáp ứng.
Nhưng có lẽ có một điều mà Hạ Dương không hề hay biết, đó là Tề Bạch Ân chưa bao giờ muốn ở phòng đơn.
Sau khi thống nhất xong, chốt đơn là 4 phòng đơn và 2 phòng bốn thì mọi người đều đi sang sảnh chờ để uống trà ăn bánh, riêng Tề Bạch Ân bên này thì nhẹ nhàng đi đến quầy tiếp tân, dùng tiếng Anh nói với lễ tân.
“Excuse me, có thể cho tôi xin đổi phòng được không?”
Thái độ phục vụ của lễ tân vô cùng lịch sự: “Vâng, anh muốn đổi sang phòng nào ạ?”
Hắn cười nhẹ: “3 phòng đơn và 2 phòng bốn, xin cảm ơn.”.