Bảo Quốc vừa tiến vào, ông Lộc, chú ba của anh ta lập tức lên tiếng mỉa mai:
- Con như vậy là không được rồi nhé, hết làm uy tín của Trần thị giảm sút rồi bây giờ trở nên bê tha không tôn trọng thời gian của mọi người. Tất cả cha chú ở đây đều đã đợi con suốt nửa tiếng đồng hồ rồi đấy.
Bảo Quốc không để ý đến lời ông ta nói, ung dung kéo ghế ngồi xuống trước mặt đám cổ đông.
Chú tư Lộc thấy vậy đập bàn quát:
- Mày dám tỏ thái độ như thế với cha chú của mày à, vốn dĩ bọn tao còn đang suy nghĩ có nên giữ ghế cho mày hay không, bây giờ thì khỏi luôn, mày mau cút khỏi Trần thị đi.
Bảo Quốc bình tĩnh nhìn đám cáo già đang nhảy nhót trước mặt mình, khóe miệng nhếch lên nụ cười châm chọc.
Anh ta chống tay lên cằm hỏi:
- Đá tôi đi rồi các người dự định sẽ cho ai lên làm tổng giám đốc? Chẳng lẽ là con của chú ba hay chú tư sao? Nghe nói mấy ngày trước hai đứa con trai của hai người đã bị bắt do uống rượu đua xe đấy. Các người trông chờ hạng vô dụng đó sẽ dẫn dắt Trần thị phát triển à?
Con trai bị làm nhục, ông Lộc và ông Thọ đều tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng sau cùng vẫn nén cơn giận xuống, ông Lộc nhếch môi nói:
- Chuyện này mày không cần phải lo, bọn tao đề cử cô Nhã Trúc lên thay vị trí của mày rồi.
- Ha ha ha…
Bảo Quốc cười đến mức ôm bụng ngã đầu ra sau, anh ta chỉ tay thẳng mặt từng người, vừa cười vừa nói:
- Không ngờ cả đám các người lại đưa một con điếm lên làm tổng giám đốc, các người điên rồi ha ha…
Mặt của Bảo Quốc đỏ chót, nước mắt sinh lý chảy ra nhưng anh ta không thể ngừng cười được, hành vi này khiến vẻ mặt ông Lộc và ông Thọ đều trở nên sượng sùng khó coi.
Hai người đương nhiên đều biết Nhã Trúc là vợ bé của ông Phát, họ cũng không muốn để người phụ nữ này đè trên đầu mình nhưng ông cụ Trần chính miệng chỉ điểm cô ấy, họ không thể không nghe theo.
Huống hồ đưa cô ấy lên làm tổng giám đốc nói không chừng lại dễ cho họ khống chế, như vậy Trần thị sẽ sớm thuộc về tay của họ thôi.1
Ông Lộc và ông Thọ đều không phải con ruột của ông cụ Trần nên họ nghĩ ông cụ sẽ không chia cho họ bất cứ thứ gì, chi bằng nhân cơ hội này đoạt lấy hết một lần, tính ra cũng không uổng công họ cống hiến cho nhà họ Trần bao nhiêu năm qua.
Nghĩ đến đây, ông Lộc quay sang nói với các cổ đông quan trọng của tập đoàn:
- Mặc dù cô Trúc chỉ mới vào Trần thị làm việc mấy tháng, nhưng năng lực của cô ấy rất mạnh, tháng vừa rồi còn tự mình giành được dự án lớn trong khi thằng Quốc thảm bại hết lần này tới lần khác, Trần thị lớn cách mấy cũng không chịu được nó dày vò đâu.
Trước khi tổ chức cuộc họp này, các cổ đông đều đã thống nhất với nhau, thế nhưng đề phòng mấy người này bị lời Bảo Quốc nói lung lay, ông ta phải rót thêm một chút mật ngọt mới được.
Mà nhóm cổ đông nghe ông ta nói xong đều gật gật đầu, tuy nhiên biểu cảm trên mặt lại không hề tán đồng như ông Lộc và ông Thọ nghĩ.
Cạch.
Lúc này Nhã Trúc mở cửa phòng họp ra tiến vào, vốn dĩ mới sinh non không nên xuất viện quá sớm, nhưng cô ấy đã gấp không chờ được để nhìn thấy cảnh Bảo Quốc bị đá đi như một con chó.
Tuy rằng cô ấy không có nhiều tình cảm với đứa bé vừa mới mất, nhưng dù sao nó cũng là con của cô ấy, sống chết của nó phải do cô ấy quyết định chứ không thể mất mạng dưới thủ đoạn hèn hạ của anh ta.
Hôm nay Nhã Trúc ăn mặc rất xinh đẹp, bộ trang phục công sở bó sát khoe trọn đường cong cơ thể, nhìn cô ấy ai mà nhận ra đã từng mang thai kia chứ?
Cô ấy chễm chệ ngồi xuống ghế trống, ông Lộc thấy đã đến thời cơ bèn nói:
- Nếu cô Trúc đã tới vậy chúng ta bắt đầu biểu quyết đi, ai đồng ý bãi miễn chức vụ của Bảo Quốc giơ tay.
Ông Lộc và ông Thọ xung phong giơ tay trước, cứ tưởng các cổ đông khác sẽ đồng lòng với mình, nào ngờ họ đều ngồi im không nhúc nhích, cũng không có ý định giơ tay tán thành.
- Các ông làm gì vậy? Chẳng phải đã thống nhất bãi miễn chức vụ của thằng Quốc sao?
Cả đám im lặng, lúc sau một vị cổ đông lên tiếng:
- Tụi này không có bị thiểu năng, mặc dù Bảo Quốc gần đây thua nhiều trận nhưng ít ra cũng là người tài giỏi đáng để kỳ vọng, đâu tới lượt một ả vợ bé lên nắm quyền, hai ông hồ đồ nhưng chúng tôi rất tỉnh táo đấy.
Một vị cổ đông khác tiếp lời:
- Chúng tôi đều ủng hộ cậu Quốc dựa vào cổ phần của mình, nếu hai ông muốn ủng hộ cô Trúc thì cứ đưa cổ phần của bản thân ra biểu quyết đi.
Nhà họ Trần chiếm năm mươi mốt phần trăm tổng cổ phần, những cổ đông đầu tư vào chia nhau bốn mươi chín phần trăm còn lại.
Tuy hôm nay không tập hợp đầy đủ cổ đông nhưng chỉ tính những người đang có mặt cũng hơn ba mươi phần trăm rồi, cộng thêm cổ phần của riêng Bảo Quốc thì kết quả hoàn toàn áp đảo hai người ông Lộc và ông Thọ.
Thậm chí tính luôn cả phần của ông Phát thì cũng không bằng một phần ba thế lực của Bảo Quốc.
Ông Lộc và ông Thọ lập tức lúng túng, rõ ràng họ làm theo lời ông cụ Trần, nhưng tại sao đám cổ đông này lại nửa đường lật mặt, chẳng lẽ đây là mưu kế của ông cụ, muốn họ lộ ra dã tâm để diệt một lần cho sạch sẽ luôn?
Đúng, chắc chắn là thế. Tại sao họ không nghĩ ra chứ?
Hai người thẫn thờ ngồi phịch xuống ghế không còn chút sức lực, vậy là công sức họ bày mưu tính kế suốt bao nhiêu năm đã đổ sông đổ biển rồi.
Bảo Quốc nhìn thắng lợi trước mắt mà trong lòng rất thỏa mãn, anh ta liếc nhìn sang Nhã Trúc, thấy cô ấy vẫn thong thả điềm tĩnh thì cho rằng cô đang cố giấu cảm xúc, nghĩ vậy nội tâm càng thêm hưng phấn.
Anh ta cũng không sợ ông cụ Trần đứng về phe của cô ấy, bởi vì ông cụ sẽ sớm về với suối vàng mà thôi, đến lúc đó dựa theo di chúc đã lập từ trước, anh ta sẽ chính thức nắm toàn quyền điều hành Trần thị.
Lúc này Bảo Quốc vẫn còn chưa biết ông cụ đã sớm thay đổi di chúc và chuyển hết cổ phần của mình cho Linh Lan, mà trận chiến chức vị anh ta tưởng đã kết thúc thực tế cũng chỉ mới vừa bắt đầu.1