Tôi Dùng Tấm Chân Tình Cúng Tế Thời Gian

Chương 27




Tuy ngạc nhiên trong vài giây, cô cũng nhanh chóng hiểu ra.

Trước đây cô và Lục Lăng Xuyên đã ký một thỏa thuận, với người ngoài, họ chỉ là tổng giám đốc và trợ lý, không được tiết lộ mối quan hệ khác giữa hai người với bất kỳ ai.

Ở nơi riêng tư, những yêu cầu của Lục Lăng Xuyên, cô phải vô điều kiện chấp nhận và thực hiện.

Ví dụ như, nếu Lục Lăng Xuyên muốn gặp cô, cô phải đến ngay lập tức.

Căn nhà mà cô đang sống hiện tại là do Lục Lăng Xuyên mua, vì vậy đây là nhà của Lục Lăng Xuyên, người ta muốn trở về nhà của mình thì tất nhiên lúc nào cũng có thể quay về.

Thu lại sự ngạc nhiên thoáng qua trong mắt, Thẩm Niệm lại trở về dáng vẻ điềm tĩnh như trước, gật đầu: "Được."

Lúc nãy cô đã vo gạo ba bốn lần rồi, nên không cần vo thêm, chỉ cần đổ gạo sạch vào nồi cơm điện, sau đó mở tủ lấy thêm một chút gạo, tiếp tục vo.

Ban đầu cô chỉ định ăn một mình nên chỉ lấy đủ lượng gạo cho một người, nhưng bây giờ Lục Lăng Xuyên đã về, nên phải chuẩn bị phần cho anh.

Lần này cô vo ba lần, rồi đổ gạo vào nồi, sau đó thêm chút nước sạch, cắm điện và bấm nút, chờ nồi cơm tự động nấu.

Sau đó, cô rửa lại rau đã cắt lúc nãy, rồi đặt chúng vào đĩa. Cô biết Lục Lăng Xuyên vẫn đứng ở cửa nhìn cô, nhưng cô cố tình phớt lờ ánh mắt đó, tập trung vào việc xào rau.

Cả hai đều không nhắc đến chuyện kỷ niệm trăm năm của trường Đại học A.

Cô đặt chảo lên bếp, bật lửa, cho dầu vào, các bước trước đều chính xác, đợi dầu nóng lên, Thẩm Niệm mới đổ rau vào.

Rau đã được rửa sạch nhưng vẫn còn dính nước, khi nước gặp dầu nóng liền phát ra tiếng xèo xèo, dầu bắn tung tóe khắp nơi.

Thẩm Niệm vốn đang làm hai việc một lúc, tiếng động đó khiến cô giật mình, lập tức lùi lại hai bước, cái đĩa trên tay suýt nữa rơi xuống.

Lục Lăng Xuyên bước nhanh tới, một tay đỡ lấy eo cô, Thẩm Niệm sững sờ nhìn anh, vừa ngạc nhiên vừa không hiểu.

Anh sao lại...

Lục Lăng Xuyên không nhìn đến vẻ mặt kinh ngạc của cô, chỉ bình thản nói: "Để tôi."

Anh đã nói vậy rồi, Thẩm Niệm tất nhiên không tranh giành với anh, lặng lẽ lùi lại một bước nhường chỗ cho anh, rồi đi sang một bên để rửa đĩa sẽ dùng lát nữa, sau đó dùng khăn giấy lau khô.

Xong việc, cô không còn gì để làm nữa, mà Lục Lăng Xuyên vẫn còn ở đây, cô cũng không tiện rời đi.

Chỉ đứng đó, nhìn Lục Lăng Xuyên cầm chảo xào rau.

Thực lòng mà nói, động tác của Lục Lăng Xuyên không chuẩn lắm, so với đầu bếp chuyên nghiệp thì còn kém xa, nhưng vẫn tốt hơn cô rất nhiều.

Anh tập trung xào rau, cô đứng sau im lặng nhìn anh, giữa hai người có một sự hài hòa kỳ lạ.

Món ăn do Lục Lăng Xuyên xào trông vẫn khá đẹp mắt, sau khi xào xong, anh nghiêng đầu, rất tự nhiên nói: "Đĩa."

Thẩm Niệm lập tức đưa đĩa lên.

Anh cho món ăn vào đĩa, sau đó mang chảo đi rửa, Thẩm Niệm cũng không rảnh rỗi, cô bưng món ăn ra bàn ăn.

Hai người nấu bốn món, rồi làm thêm một món canh trứng rong biển đơn giản, đúng lúc đó cơm cũng đã chín, cô lấy bát đũa sạch ra, cả hai ngồi đối diện nhau.

Sau trận cãi vã lần trước, Thẩm Niệm không nghĩ rằng hai người có thể ngồi lại với nhau một cách bình tĩnh như vậy để ăn cơm.

Hít một hơi thật sâu, cô ổn định lại tâm trạng không tốt của mình, múc cho anh một bát cơm, rồi múc cho mình một bát.

Ngồi xuống, cúi đầu lặng lẽ ăn cơm, không nói gì.

Trên bàn ăn chỉ có tiếng đũa muỗng của hai người, món ăn của Lục Lăng Xuyên làm không đặc biệt xuất sắc nhưng cũng không tệ, khẩu vị của Thẩm Niệm hôm nay lại khá tốt, cô nhanh chóng ăn hết một bát cơm đầy.

Cô cố gắng không ngẩng đầu lên để tránh chạm mắt với Lục Lăng Xuyên, vì không biết phải nói gì, có thể nói gì.

Lần trước cô đã như một kẻ điên trước mặt anh, bây giờ nghĩ lại thì thấy ngượng ngùng vô cùng.

“Ngày hôm đó chỉ là giúp cô ấy mua đồ, không phải hẹn hò.”

Lục Lăng Xuyên bất ngờ lên tiếng.

Thẩm Niệm đang ngẩn ngơ ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt nghiêm túc của anh, cô sững sờ.

Phải mất đến năm giây cô mới nhận ra Lục Lăng Xuyên đang nói về chuyện gì.

Là chuyện lần trước cô và Tưởng Linh Linh đi dạo trung tâm thương mại, nhưng lại gặp anh và Lương Cảnh Hòa đi cùng nhau.

Họ không phải đang hẹn hò, mà chỉ là giúp Lương Cảnh Hòa một việc.

Vậy nên, anh đang giải thích sao?

Thần sắc của Thẩm Niệm thoáng chút lơ đãng, nhưng ngay sau đó cô trở lại bình thường.

Cô mím môi, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Sau đó... cả hai lại không nói gì nữa.

Anh đã giải thích, cô gật đầu ra hiệu rằng cô đã biết, mâu thuẫn giữa hai người dường như đã được giải quyết nhưng lại như chưa được giải quyết.

Giống như khoảng thời gian trước, ngoài công việc ra thì không có chủ đề gì khác, vì không biết phải nói gì nên họ cũng chẳng nói gì cả.

Tuy nhiên, trạng thái của Thẩm Niệm thực sự đã tốt hơn nhiều so với thời gian trước, điều này Tưởng Linh Linh cũng nhận ra.

"Chị Niệm, dạo này tâm trạng của chị hình như khá tốt." Tưởng Linh Linh nhìn Thẩm Niệm, bất ngờ lên tiếng.

Thẩm Niệm đang chia tài liệu nghe vậy thì ngẩng đầu, mỉm cười: "Thật sao?"

"Ừm ừm!" Tưởng Linh Linh gật đầu đồng ý.

Thẩm Niệm tiếp tục cúi đầu bận rộn công việc, vừa bận rộn vừa hỏi một cách thờ ơ: "Sao em biết dạo này tâm trạng chị tốt?"

"Cảm giác thôi." Tưởng Linh Linh thật thà nói: "Mấy ngày trước dù chị Niệm cũng rất chăm chỉ làm việc nhưng lại mang đến cảm giác như đang có nhiều tâm sự. Nhưng bây giờ thì khác hẳn, giống như... ừm... không còn tâm sự nữa, cả người đều vui vẻ hơn."

Nghe Tưởng Linh Linh miêu tả kỳ lạ như vậy, Thẩm Niệm không nhịn được cười: "Trong giờ làm việc không được nói chuyện phiếm, công việc của em đã làm xong chưa?"

"Xong rồi." Nói xong, Tưởng Linh Linh vội vàng đưa tập tài liệu trong tay cho Thẩm Niệm: "Đây là tài liệu mà tổng giám đốc Lục bảo em điều tra về luật sư Từ Tế Bình, cần chị Niệm kiểm tra lại, nếu không có vấn đề gì em mới đem cho tổng giám đốc Lục."

"Luật sư Từ Tế Bình?"

Thẩm Niệm ngẩng đầu nhìn cô ấy, giọng điệu đầy thắc mắc.

"Đúng vậy." Tưởng Linh Linh đáp.

Thẩm Niệm cầm lấy tài liệu từ tay Tưởng Linh Linh, rồi nghiêm túc lật xem.

Từ Tế Bình là một luật sư nổi tiếng trong và ngoài nước, trước đây luôn làm việc ở nước ngoài, hai tháng trước mới trở về Hoa Quốc, hiện tại mở một văn phòng luật tại thành phố W.

Với nhiều năm trong nghề, ông đã tiếp nhận hàng trăm vụ án, dù phức tạp đến đâu cũng không hề thất bại, đúng là một huyền thoại trong giới luật sư.

Tuy nhiên, người càng giỏi thì tính cách lại càng kỳ quái. Thông thường, các luật sư chỉ cần tiền đủ là mọi chuyện đều có thể thương lượng, nhưng luật sư Từ thì khác, việc nhận vụ án nào, khi nào nhận hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của ông. Khi tâm trạng không tốt, có khi cả năm cũng không nhận một vụ nào.

Vị luật sư Từ này không kết hôn, không có con cái, cha mẹ cũng đã qua đời từ nhiều năm trước, có thể nói là không vướng bận gì, ông cũng không mê sắc đẹp hay tiền bạc, nên rất khó để mua chuộc.

Tưởng Linh Linh thắc mắc: "Tổng giám đốc Lục sao lại đột nhiên bảo em điều tra tài liệu của luật sư Từ nhỉ? Công ty chúng ta không phải có cố vấn pháp lý chuyên nghiệp rồi sao? Tổng giám đốc định thay đổi cố vấn à?"

Thẩm Niệm nhìn vào những thông tin trên đó, từ ngày tháng năm sinh, nơi đăng ký hộ khẩu, sở thích ăn uống, cho đến phạm vi bạn bè của luật sư Từ, tất cả các chi tiết nhỏ đều được điều tra kỹ lưỡng.

Có thể thấy rõ Lục Lăng Xuyên rất quan tâm đến người này.

Tưởng Linh Linh không hiểu, nhưng Thẩm Niệm thì rất rõ.

Nếu vị luật sư Từ Tế Bình này thực sự xuất sắc như lời đồn, thì Lục Lăng Xuyên tìm đến ông ấy chỉ vì một chuyện, một người…

Lục Lăng Nhụy.