Tôi Dùng Tấm Chân Tình Cúng Tế Thời Gian

Chương 14




“Nhanh nào, nhắm mắt lại ước đi, anh sẽ hát bài chúc mừng sinh nhật cho em.” Tiêu Mộc Bạch nói.

Thẩm Niệm cười gượng: “Thôi, không cần đâu.”

Đã nhiều năm rồi cô không tổ chức sinh nhật như thế này nên cảm thấy hơi ngại.

“Như vậy không được đâu.” Tiêu Mộc Bạch nhìn cô, nghiêm túc nói: “Một năm chỉ có cơ hội ước một lần, điều ước hôm nay là dễ thành hiện thực nhất.”

Thẩm Niệm suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu: “Em không có ước gì cả, hay là anh ước giúp em đi.”

“Được.” Tiêu Mộc Bạch không từ chối, anh nhìn vào ngọn nến đang cháy, rồi thành tâm nói: “Hôm nay là sinh nhật lần thứ 23 của Tiểu Thẩm Niệm, hy vọng Thẩm Niệm 23 tuổi có thể buông bỏ mọi thứ, nghĩ cho bản thân nhiều hơn, bắt đầu một cuộc sống mới, mỗi ngày đều tràn đầy niềm vui.”

“…” Thẩm Niệm ngẩn ngơ nhìn anh.

Sau khi Tiêu Mộc Bạch nói xong điều ước, anh quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt cô: “Ngẩn ngơ gì thế? Mau thổi nến đi.”

Được Tiêu Mộc Bạch hướng dẫn, cô thổi tắt ngọn nến, sau đó anh cầm lấy con dao cắt bánh: “Nào, nhát cắt đầu tiên là của nhân vật chính trong tiệc sinh nhật.”

Thẩm Niệm cắt một miếng bánh và định đưa cho anh, nhưng Tiêu Mộc Bạch từ chối: “Không được đâu, đây là miếng bánh đầu tiên, do chính nhân vật chính cắt, là miếng bánh mang lại may mắn, nên phải để lại cho bản thân.”

Anh nhận lấy con dao từ tay cô và tự cắt cho mình một miếng nhỏ.

“Xong rồi, em cũng đã có rồi.”

Tiêu Mộc Bạch không muốn nhận miếng bánh đầu tiên, Thẩm Niệm cũng không ép.

Vì Tiêu Mộc Bạch phải lái xe, còn Thẩm Niệm thì sức khỏe không tốt, nên họ không uống rượu, chỉ lấy một bình nước trái cây lớn.

Thẩm Niệm rót nước trái cây cho anh, Tiêu Mộc Bạch chạm ly với cô: “Niệm Niệm, sinh nhật vui vẻ.”

“Cảm ơn.”

Bữa tiệc sinh nhật này tuy không long trọng nhưng đủ ấm áp.

Thẩm Niệm nhìn chằm chằm vào chiếc bánh trước mặt, suy nghĩ một lúc rồi mở miệng.

“Mộc Bạch.”

“Anh đây.”

“Anh có phải cũng không hiểu tại sao em lại cam tâm tình nguyện bị nhà họ Lục oán hận không?”

Ánh mắt Tiêu Mộc Bạch lóe lên một chút, chỉ nói: “Chuyện đó không phải lỗi của em.” Đó là lỗi của hai kẻ say rượu kia, cô cũng là nạn nhân mà.

Thẩm Niệm chỉ cười nhẹ, không tranh luận với anh về vấn đề này, mà thay vào đó hỏi: “Anh có biết em và Lục Lăng Nhụy quen nhau như thế nào không?”

Nghĩ đến điều gì đó, nụ cười trên khuôn mặt Thẩm Niệm trở nên dịu dàng, cô hồi tưởng rất nghiêm túc.

“Em và Lục Lăng Nhụy là bạn cùng lớp, mặc dù cùng một lớp nhưng quan hệ của bọn em rất bình thường. Anh cũng biết đấy, cùng lớp không nhất định là có quan hệ tốt, nhiều người sau khi tốt nghiệp còn không nói với nhau được một câu.”

“...”

“Trong ấn tượng của em, cô ấy là một cô gái không toan tính, rất đơn thuần, không thích chơi trò mưu mẹo. Thích là thích, không thích là không thích, đối với những cô gái thích chơi trò tiểu xảo, cô ấy sẽ không ngại mà phản bác lại, sau đó không bao giờ tiếp xúc với họ nữa.”

Dù sao thì Thẩm Niệm chưa bao giờ gặp một cô gái nào vô tư như thế, làm bạn với cô ấy không cần phải lo lắng quá nhiều, vì cô ấy sẽ đối xử với bạn bằng cả tấm lòng.

Tiêu Mộc Bạch lắng nghe cô rất nghiêm túc.

Anh chưa từng gặp Lục Lăng Nhụy, thậm chí chưa từng thấy ảnh cô ấy, Lục Lăng Nhụy chỉ tồn tại trong lời kể của Thẩm Niệm.

Từ những gì Thẩm Niệm kể, anh biết Lục Lăng Nhụy là một cô gái đơn thuần, lương thiện và tươi sáng.

“Thực sự thân thiết với cô ấy là vào... lớp 11.” Thẩm Niệm mím môi, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ u buồn.

Cô cúi đầu, chậm rãi mở lời.

“Lúc đó, gia đình em gặp chuyện, bố mẹ em ra ngoài đi dạo thì bị một chiếc xe mất lái đâm trúng, họ qua đời tại chỗ.”

Thời điểm đó là giai đoạn đen tối nhất trong cuộc đời cô.

Người mà cô yêu quý nhất là bố mẹ, đã rời bỏ cô, khi đó cô mới 17 tuổi.

Tiêu Mộc Bạch hơi sững sờ.

Anh đã quen biết Thẩm Niệm bốn năm, chỉ biết rằng cô không bao giờ nhắc đến bố mẹ mình, vốn tưởng rằng mối quan hệ với gia đình không tốt, không ngờ lại là như vậy.

"Lúc đó, Lục Lăng Nhụy là người đầu tiên chủ động đến an ủi em."

Lúc đó cô đã học lớp 11, cô xin nghỉ một tuần để lo liệu việc của bố mẹ, sau khi trở lại trường thì sống trong mê muội, thành tích cũng tuột dốc không phanh.

Ngày hôm đó, cô ngồi một mình ở góc căn tin vừa ăn vừa khóc, Lục Lăng Nhụy bê khay thức ăn ngồi đối diện cô.

Cô ấy nói…

"Thẩm Niệm đừng khóc nữa, chú dì mà thấy cậu như vậy sẽ buồn lắm, từ giờ để tớ làm "thùng rác" của cậu nhé, có chuyện gì buồn cứ nói với tớ, tớ sẽ chia sẻ nỗi buồn với cậu."

Lục Lăng Nhụy giống như một tia nắng, xuất hiện trong thế giới tối tăm của cô, soi sáng cô.

Sau đó, Lục Lăng Nhụy dẫn cô đi thư giãn, dẫn cô trút bỏ cảm xúc, rất kiên nhẫn lắng nghe cô kể chuyện buồn, cũng rất tích cực chia sẻ chuyện vui với cô.

Lục Lăng Nhụy nói: “Chú dì không rời bỏ cậu, họ chỉ đổi cách khác để tiếp tục bảo vệ cậu.”

Cô hỏi, tại sao người thân lại rời bỏ cô.

Lục Lăng Nhụy trả lời, bởi vì họ muốn đi đến kiếp sau sớm hơn, để chuẩn bị sẵn sàng một ngôi nhà cho cậu.

"...Em nói với Lục Lăng Nhụy rằng em không còn gia đình nữa. Lục Lăng Nhụy bảo em, từ giờ cô ấy sẽ là gia đình của em, gia đình cô ấy cũng sẽ là gia đình của em."

Mắt Thẩm Niệm đỏ dần, cô cười, cười vì cô gái ngốc nghếch đó.

“Em quen biết Lục Lăng Xuyên vào thời điểm đó, anh ấy lớn hơn em và Lục Lăng Nhụy hai tuổi, khi đó đã thi đỗ vào Đại học A với thành tích xuất sắc. Vì vậy, Lục Lăng Nhụy thường dẫn em đi tìm Lục Lăng Xuyên, nhờ anh ấy giúp em học bù, để bổ sung lại những bài học bị bỏ lỡ.”

Cô luôn nghĩ rằng Lục Lăng Nhụy đến để cứu rỗi cô, có Lục Lăng Nhụy rồi thì cô có tất cả.

Cho đến mùa hè năm đó…

“Anh đã từng thấy một cô gái luôn tươi cười, tràn đầy ánh sáng mà cả ngày lấy nước mắt rửa mặt chưa?" Thẩm Niệm nhìn Tiêu Mộc Bạch, từng từ từng chữ nói chậm rãi: “Em đã thấy rồi."

"......"

"Sau ngày hôm đó, cô ấy như biến thành một người khác, không còn cười, cũng không thích nói chuyện nữa, suốt ngày nhốt mình trong phòng."

"......"

Thẩm Niệm đã từng nghe một câu nói, rằng sự im lặng là dấu hiệu của sự bùng nổ.

Trước đây cô chưa từng hiểu ý nghĩa thật sự của câu nói đó, cho đến ngày hôm ấy…

Ngày hôm ấy, cô nhận được tin nhắn tạm biệt của Lục Lăng Nhụy, đó là lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng kể từ khi xảy ra chuyện, cô ấy nói chuyện với cô.

Sau đó… cô ấy đã tự sát.

"Cô ấy đã soi sáng thế giới của em, nhưng em lại không cứu được cô ấy, em đã chạy trốn, em đã bỏ lại cô ấy một mình..."

Cô hận bản thân vì đã không dẫn Lục Lăng Nhụy chạy trốn cùng.

Lục Lăng Nhụy đã ra đi, mang theo ánh sáng mà cô ấy từng trao cho cô.

"......" Tiêu Mộc Bạch mở miệng, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói gì.

Có lẽ, có một câu nói rất đúng.

Không trải qua nỗi đau của người khác thì không có tư cách khuyên người khác buông bỏ.

Ngàn lời muốn nói chỉ thành một câu: “Em vẫn còn có anh."

Thẩm Niệm chỉ mỉm cười.

………………………

Trời tháng năm đã bắt đầu ấm lên, có lẽ vì hôm nay là một ngày đặc biệt, dù trời đã sắp tối nhưng bên ngoài vẫn còn rất nhiều người.

Thẩm Niệm nhìn một lượt, thấy rất nhiều cặp đôi trẻ tuổi, có cả những gia đình ba người hay bốn người, ai cũng cầm thứ gì đó trên tay, trông rất náo nhiệt.

Cô quay đầu nhìn Tiêu Mộc Bạch: "Anh dẫn em đến đây làm gì? Em thấy ai cũng cầm thứ gì đó trên tay."

"Ừ." Tiêu Mộc Bạch đáp: "Thứ họ đang cầm là đèn Khổng Minh."