Tôi Dùng Tấm Chân Tình Cúng Tế Thời Gian

Chương 117




Đây là lần đầu tiên Lục Lăng Xuyên đứng phía sau quan sát Thẩm Niệm một cách chăm chú như vậy, nhìn cô từng bước, từng bước đi về phía trước, càng lúc càng xa, càng lúc càng xa...

Thẩm Niệm đang đi ở phía trước bỗng nhiên loạng choạng, suýt ngã. Lục Lăng Xuyên biến sắc, định lao tới trước.

Nhưng mới chạy được hai bước, một bóng dáng nhanh hơn đã xuất hiện.

Tiêu Mộc Bạch vừa phát hiện Thẩm Niệm lập tức dừng xe bên lề đường, mở dây an toàn rồi xuống xe, nhảy qua lan can kịp thời đỡ lấy Thẩm Niệm.

Thẩm Niệm ngẩng đầu, thấy là Tiêu Mộc Bạch, bèn mỉm cười: "Anh đến nhanh vậy?"

Tiêu Mộc Bạch mặt lạnh tanh: "Em gọi anh, có lần nào anh chậm trễ?"

Nhìn vết đỏ trên mặt cô, Tiêu Mộc Bạch vừa tức vừa bất lực: "Anh đã biết mà! Dù có hứa thế nào cũng không ảnh hưởng gì đến việc em tiếp tục tự làm mình bị thương."

Thẩm Niệm cười gượng: "Không có cách nào khác, đối phương là một lão ma men, không uống không vui."

"Cũng không phải chỉ có mỗi mình em, tại sao chỉ ép em uống?"

"Tất cả đều uống."

Thẩm Niệm nói xong, lại an ủi anh: "Không sao đâu, em chỉ uống hai ly, không nhiều đâu."

Tiêu Mộc Bạch còn muốn mắng cô, nhưng nhìn những vết đỏ trên mặt cô lại không nỡ: "Có thấy khó chịu ở đâu không?"

Thẩm Niệm lắc đầu: "Chỉ thấy ngứa thôi."

"Anh đưa em đến bệnh viện."

"Ừm."

Tiêu Mộc Bạch cúi đầu thấy cô đi chân trần trên nền xi măng, chẳng nghĩ ngợi gì mà định bế kiểu công chúa, nhưng bị Thẩm Niệm từ chối.

"Không cần đâu."

Dù cô và Lục Lăng Xuyên không còn khả năng nữa, Thẩm Niệm cũng không muốn nợ Tiêu Mộc Bạch quá nhiều.

Vì cô biết, bản thân không thể cho anh điều anh muốn, nên có thể nợ ít thì nợ ít đi.

Tiêu Mộc Bạch vốn không thích ép buộc cô, Thẩm Niệm không muốn, anh cũng không miễn cưỡng.

Chẳng nghĩ ngợi gì mà cởi giày da của mình ra, chỉ đi tất đứng trên nền xi măng: "Đi giày vào."

"Không..." Thẩm Niệm còn định từ chối, Tiêu Mộc Bạch đe dọa.

"Hoặc để anh bế em, hoặc tự mình đi."

Nói xong tự nhiên cướp lấy đôi giày cao gót từ tay cô.

"..." Thẩm Niệm nhìn đôi giày dưới đất, ngẩng đầu cười tươi với Tiêu Mộc Bạch: "Cảm ơn anh."

Tiêu Mộc Bạch nhìn cô đi giày vào, rồi đỡ cô qua lan can, tự nhiên nói: "Trước mặt anh, em không bao giờ cần nói hai chữ này."

Mở cửa ghế phụ, để cô vào trong.

Đóng cửa lại, vòng qua ghế lái, lái xe rời đi.

"......"

Lục Lăng Xuyên đứng không xa nhìn thấy tất cả.

Tiêu Mộc Bạch toàn tâm toàn ý chú ý đến Thẩm Niệm, nên không phát hiện Lục Lăng Xuyên đang đứng cách đó không xa.

Lục Lăng Xuyên nhìn cách hai người họ tương tác với nhau, thật thoải mái, thật... hợp nhau.

Anh đứng một mình trên vỉa hè, lặng lẽ đứng đó, đứng rất lâu rất lâu.

…………………………………

Luật sư Từ bên kia hành động rất nhanh, phía Lục Lăng Xuyên tập hợp được hơn mười người bị hại, những người này trong tay ít nhiều đều có chút chứng cứ, Lục Lăng Xuyên thu thập xong tất cả đều gửi lên.

Lần này Lục Lăng Xuyên hành động vừa mạnh vừa nhanh, có vẻ muốn đè người xuống đất đánh đến chết, tuyệt không cho họ cơ hội thở dốc lật mình.

Lần hóa trị thứ hai của Lê Minh Thi đã kết thúc.

Tóc của baf rụng rất nhiều, trời chưa lạnh nhưng bà đã phải đội mũ.

Quá trình hóa trị đều là những ngày tháng đầy đau đớn, so với thời gian trước, bà lại tiều tụy đi rất nhiều.

Nhưng may mắn là, kết quả kiểm tra sức khỏe ngày càng tốt hơn.

Chỉ cần vượt qua được hóa trị, bà sẽ có thể hồi phục lại sức khỏe.

Lương Cảnh Hòa và Lục Lăng Xuyên cùng nhau đến bệnh viện thăm Lê Minh Thi, lúc đó bà đang ngồi trên ban công vẽ tranh.

Từ khi bắt đầu nằm viện, Lê Minh Thi đã nhặt lại niềm đam mê vẽ tranh bị bỏ quên nhiều năm, dường như bà đang dần dần buông bỏ nỗi đau về cái chết của con gái, từng chút một khôi phục lại cuộc sống trước đây.

Lục Diên Hoa ngồi đó, ánh mắt tràn đầy dịu dàng nhìn vợ mình vẽ tranh.

“Dì ơi.” Lương Cảnh Hòa xách túi quà bước vào.

Lê Minh Thi quay đầu lại, mỉm cười với cô: “Cảnh Hòa đến rồi à.”

“Vâng.” Lương Cảnh Hòa gật đầu, quan tâm hỏi: “Dì ơi, sức khỏe dì có đỡ hơn không?”

Lê Minh Thi đặt bút vẽ xuống, cười buồn: “Cũng tạm thôi, nhưng càng ngày càng xấu đi.”

Nói xong, bà vô thức chạm vào chiếc mũ trên đầu, trong mắt hiện lên sự u sầu.

Dù là nam hay nữ, ai cũng có chút để ý đến ngoại hình của mình, Lê Minh Thi cảm thấy khó chấp nhận vẻ ngoài xấu xí của mình lúc này.

“Vậy nên con đến để tặng cho dì sự xinh đẹp đây.” Cảm nhận được tâm trạng buồn bã của Lê Minh Thi, Lương Cảnh Hòa mỉm cười nói.

Nói xong, cô còn giơ túi quà trên tay lên.

“Con có một người bạn mở cửa hàng bán tóc giả, tóc giả của anh ấy làm y như thật, nên con nhờ anh ấy chọn giúp vài bộ.”

Lương Cảnh Hòa vừa nói vừa lấy ra những bộ tóc giả được đóng gói tinh xảo, đều rất hợp với phong cách của Lê Minh Thi.

“Dì ơi.” Lương Cảnh Hòa nhìn cô.

“Con...” Nhìn chằm chằm vào những bộ tóc giả, Lê Minh Thi có chút kinh ngạc.

Có thể tặng món quà này vào lúc này, thật sự rất tinh tế.

“Con bé này, không cần phải chu đáo như vậy đâu.”

Lương Cảnh Hòa chớp chớp mắt: “Dì ơi, con không phải cố tình quảng cáo sản phẩm của bạn con đâu, nếu dì không tin, con có thể cạo hết tóc của mình rồi cùng đội với dì.”

Nói xong cô còn định lấy điện thoại ra đặt hàng máy cạo tóc trên ứng dụng.

“Con bé này.” Lê Minh Thi liếc cô một cái: “Nói bậy, rõ ràng là một cô gái ngoan, lại toàn nói những lời bông đùa ngớ ngẩn.”

Nói xong, bà dừng lại một chút, mới chợt nhận ra điều gì đó.

Lương Cảnh Hòa không biết Lê Minh Thi nghĩ đến điều gì, thấy bà vui vẻ vì câu nói đùa của mình, liền cười nói: “Dì vui là tốt rồi.”

Lê Minh Thi cười, ngẩng đầu nhìn Lục Lăng Xuyên đứng sau lưng mình: “Hai đứa cùng đến thật là hiếm thấy.”

Nghe vậy, Lương Cảnh Hòa lập tức nở một nụ cười tươi, lùi lại hai bước, rồi khoác tay Lục Lăng Xuyên, thông báo tin vui với Lê Minh Thi: “Dì ơi, chúng con đang hẹn hò.”

Nghe vậy, sắc mặt của Lê Minh Thi đột nhiên cứng đờ, Lục Diên Hoa cũng liếc nhìn Lục Lăng Xuyên.

Lục Lăng Xuyên đứng đó, từ đầu đến cuối đều không nói một lời.

Không có sự ngạc nhiên, mà chỉ là sự im lặng.

Khi bầu không khí bắt đầu trở nên ngượng ngùng, Lê Minh Thi gật đầu, môi nở một nụ cười.

“Cũng tốt.”

………………………

Sau khi ở cùng Lê Minh Thi một lúc, rồi cùng ăn một bữa cơm, Lục Lăng Xuyên và Lương Cảnh Hòa mới rời đi.

Hai người vào thang máy xuống hầm để xe, tìm chiếc xe đã đỗ.

Lương Cảnh Hòa mở cửa ghế phụ ngồi vào, đóng cửa lại rồi mới hỏi Lục Lăng Xuyên.

“Dì không thích em phải không? Dì biết chúng ta đang hẹn hò mà hình như không vui.”

Lương Cảnh Hòa không phải là kẻ ngốc, cô cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ vừa rồi.

Nói xong, cô quay đầu kéo dây an toàn.

Lục Lăng Xuyên ngồi vào vị trí, cúi đầu nhìn vô lăng, im lặng vài giây, rồi từ từ mở miệng.

“Tôi đã yêu một cô gái.”

Sau hai giây, anh bổ sung thêm.

“Suốt sáu năm.”

Anh nói là “đã yêu”, chứ không phải “đã từng yêu”.