Tôi Dùng Tấm Chân Tình Cúng Tế Thời Gian

Chương 112




"Anh ấy mất trí nhớ, hoặc tôi mất trí nhớ, tốt nhất là cả hai bọn tôi cùng mất trí nhớ. Mọi thứ sẽ được xóa sạch, bắt đầu lại từ đầu."

"Không còn nỗi đau về Lăng Nhụy, không còn nhiều ràng buộc như vậy, anh ấy thích tôi, tôi cũng thích anh ấy, bọn tôi vẫn có thể yêu nhau một cách mãnh liệt lần nữa."

Dường như đó là con đường duy nhất để họ thoát khỏi khó khăn.

"Nhưng tôi không muốn." Sau một lúc im lặng, Thẩm Niệm lên tiếng.

“Tôi không muốn quên Lăng Nhụy." Cô lặp lại, vẻ mặt mơ hồ.

"Khi ba mẹ tôi qua đời, vào lúc tôi tưởng rằng cuộc đời chỉ còn là bóng tối, chính Lăng Nhụy đã xuất hiện, kéo tôi ra khỏi vực thẳm. Tôi không hề muốn quên cậu ấy."

"..." Lục Lăng Thần im lặng rất lâu mới nói: "Quả nhiên, tình yêu có thể thay đổi một con người. Chị và anh ấy ở thương trường cũng được coi là những kẻ uy quyền, nhưng khi đối diện với tình yêu, lại như bị biến thành kẻ ngốc. Chỉ số thông minh từ 200 tụt xuống 2, gọi tắt là đần độn."

Thẩm Niệm bật cười vì lời nói thẳng thắn của cậu: "Không biết trên dưới, sao lại nói chuyện với tôi như thế."

"À phải." Nhớ ra điều gì, Thẩm Niệm nói: “Tôi có thể xin nghỉ hai ngày được không?"

Nói xong, cô bổ sung: "Cậu biết đấy, bọn tôi vừa cãi nhau xong, giờ nghe giọng tôi chắc anh ấy cũng thấy phiền."

"Chị nghỉ đi." Lục Thần đồng ý ngay: "Chuyện này để tôi nói với anh ấy."

"Cảm ơn cậu." Thẩm Niệm cười nhẹ.

"Vụ kiện thế nào rồi?" Cô lại hỏi.

"Mọi thứ đều thuận lợi." Lục Lăng Thần kể hết những gì cậu biết cho Thẩm Niệm: "Hiện tại người đã bị giam giữ, ngoài hai người họ còn dính líu đến nhiều người khác, bao gồm cả thế lực đứng sau họ."

Đó là một vụ án lớn.

Sau nhiều năm đấu tranh, Lục Lăng Xuyên cuối cùng cũng hiểu ra, muốn trừng trị hai kẻ khốn nạn đó, trước hết phải nhổ tận gốc thế lực đứng sau họ.

Hai năm qua, Lục Lăng Xuyên đã thu thập được nhiều bằng chứng về tham ô, hối lộ và lạm dụng quyền lực của họ. Khi chắc chắn có đủ bằng chứng để hạ gục họ, anh mới tung hết mọi thứ ra.

"..." Thẩm Niệm cúi đầu.

Cô biết những năm qua, sau khi đã đứng vững, Lục Lăng Xuyên vẫn luôn âm thầm điều tra về những kẻ đứng sau Vương Dũng và Dương Hạo.

"Luật sư Từ đã một thời gian không liên lạc với tôi, khi nào cần tôi xuất hiện thì nhớ báo tôi biết."

Lục Lăng Thần: "Hiện tại chắc không cần đâu, những nạn nhân mà chúng ta tìm thấy đủ để chứng minh tội lỗi của họ rồi."

"Ừ." Thẩm Niệm đáp: "Vậy thì tốt."

Mọi thứ thuận lợi là được rồi.

Lục Lăng Thần nghe giọng cô có chút mệt mỏi, cũng không nói thêm, chỉ bảo: "Chị nhớ nghỉ ngơi vài ngày."

"Được."

"Vậy tôi cúp máy đây."

"Được."

Khi Lục Lăng Thần chuẩn bị cúp máy, ở đầu dây bên kia lại vang lên giọng của Thẩm Niệm: "Em trai."

"..."

Lục Lăng Thần sững lại.

Trong bao năm quen biết, dù cậu biết Thẩm Niệm luôn coi cậu là em trai ruột, nhưng đây là lần đầu tiên cô gọi cậu như vậy.

Thẩm Niệm cúi đầu, nhìn vào tay mình, trong điện thoại vẫn còn những tin nhắn của Lăng Nhụy, giọng nói cô khẽ khàng.

"Chị… có lẽ không chịu nổi nữa."

Lục Lăng Thần còn chưa kịp phản ứng lại sau tiếng "chị" của Thẩm Niệm, đã nghe cô nói thêm câu này, ngẩn người ra, theo phản xạ hỏi lại.

"Gì cơ?"

"Không có gì." Thẩm Niệm ngẩng đầu lên, cười nhạt: "Tình yêu dành cho anh trai em, chị có lẽ không thể chịu đựng được nữa, nên chị muốn buông bỏ. Em đi làm việc đi, chị cúp máy đây."

Rồi, cô cúp máy.

..............................................

Sau khi truyền dịch xong, Thẩm Niệm xuất viện. Cơ thể không có vấn đề gì lớn, chỉ là từ giờ không thể uống rượu nữa.

Tiêu Mộc Bạch đỡ cô ngồi vào ghế phụ, sau khi chắc chắn cô đã thắt dây an toàn, anh mới đi vòng qua ghế lái rồi lên xe.

Xe lăn bánh, rời đi.

Trên đường, Tiêu Mộc Bạch cầm vô-lăng, hỏi cô: "Bây giờ về không? Anh đưa em về nhà."

"Về nhà..." Thẩm Niệm lẩm bẩm hai từ này, rồi gật đầu: "Em muốn về nhà."

Tiêu Mộc Bạch hiểu ý, phía trước vừa hay có ngã rẽ, anh chuẩn bị quay đầu xe ở ngã tư.

Nhà của Thẩm Niệm nằm ở hướng ngược lại.

"Về nhà của em." Đột ngột, Thẩm Niệm bổ sung thêm một câu.

Nghe vậy, Tiêu Mộc Bạch chỉ ngẩn ra một chút, rồi nhanh chóng hiểu ý.

Nhà của cô, không phải là nhà của cô và Lục Lăng Xuyên.

"Ừ." Tiêu Mộc Bạch đáp một tiếng, rồi nói: "Anh chưa từng đến, em phải chỉ đường cho anh."

"Được."

Thẩm Niệm dẫn Tiêu Mộc Bạch về nhà cô, nơi cô sống cùng bố mẹ.

Đó là một khu chung cư tầm trung cao cấp.

Khi vào khu, họ đỗ xe ở tầng hầm, rồi Thẩm Niệm dẫn anh lên thang máy.

Ra khỏi thang máy, rẽ trái, họ dừng lại trước một cánh cửa.

Cô bấm mật mã, mở cửa.

Bên trong đã bỏ trống từ lâu.

Thẩm Niệm tìm thấy công tắc và bật đèn lên, căn phòng sáng lên.

Trên sàn, trên đồ đạc đều phủ một lớp bọc chống bụi dùng một lần, nhưng giờ chúng đã bám đầy bụi.

Thẩm Niệm cúi xuống, bắt đầu tháo lớp bọc chống bụi từ cửa ra vào.

"Để anh." Tiêu Mộc Bạch cúi xuống giúp cô.

Động tác của anh rất nhanh nhẹn, chỉ trong chốc lát đã gỡ xong phần trước cửa.

"Có phải tháo hết không?" Tiêu Mộc Bạch hỏi.

"Ừ." Thẩm Niệm gật đầu: "Mấy tháng rồi em không về, lớp bụi trên bọc chống bụi quá nhiều, phải gỡ bỏ và thay cái mới."

"Được." Tiêu Mộc Bạch gật đầu, tiếp tục bận rộn.

Thẩm Niệm muốn giúp anh, nhưng Tiêu Mộc Bạch không đồng ý, trước tiên anh gỡ bỏ lớp bọc chống bụi trên ghế sofa phòng khách, rồi bảo cô ngồi đợi mình.

"Em có thể giúp mà..."

"Ngồi xuống đi, đừng để anh phải tức giận." Tiêu Mộc Bạch mở lời trước, biết Thẩm Niệm định nói gì.

Người dịu dàng như anh, khi tức giận sẽ trông như thế nào nhỉ?

Thẩm Niệm bĩu môi, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh của Lục Lăng Xuyên.

Trước đây, Lục Lăng Xuyên cũng giống Tiêu Mộc Bạch, là một quý ông dịu dàng, nhưng đã bị đẩy đến mức trở thành một người lạnh lùng và vô tình.

Đúng thật là rất đáng sợ.

Thẩm Niệm ngồi xuống ghế sofa, ôm lấy chiếc gối, lặng lẽ nhìn anh bận rộn.

Tiêu Mộc Bạch thao tác rất nhanh nhẹn, lớp bọc chống bụi được dán thành từng mảng lớn, thu dọn cũng rất tiện lợi.

Chẳng mấy chốc, anh đã thu dọn hết lớp bọc chống bụi.

"Túi rác ở đâu?" Tiêu Mộc Bạch hỏi.

"Trong ngăn kéo thứ hai ở cửa ra vào."

Tiêu Mộc Bạch mở ra, tìm thấy cuộn túi rác đã dùng được một nửa.

Anh xé vài chiếc, mở rộng ra rồi nhét những lớp bọc chống bụi bẩn vào, nhét đầy ba túi lớn, buộc chặt miệng túi rồi để rác ở cửa.

Thẩm Niệm nhìn anh, nói: "Ở chỗ em, anh không phải là tài xế thì cũng là lao động chân tay. Nếu là em, chắc em đã bỏ chạy từ lâu rồi."

Cô nói đùa.

Tiêu Mộc Bạch sau khi để rác ra cửa thì đóng cửa lại, nghe vậy liền cười: "Không sao, anh đã được trả công rồi."

"Hửm?" Cô chưa hề trả tiền cho anh.

Tiêu Mộc Bạch chỉ vào mình, rồi lại chỉ vào căn nhà: "Anh là người đầu tiên đến đây phải không?"

"..." Thẩm Niệm im lặng.

Không phải người đầu tiên, trước đây Lục Lăng Xuyên cũng từng đến.

Những gì Tiêu Mộc Bạch vừa làm... Lục Lăng Xuyên đã làm rất nhiều lần.

Hơn nữa, anh còn dùng tiền mình kiếm được để trả hóa đơn điện với một số tiền khổng lồ, đảm bảo rằng trong một trăm năm tới, chỉ cần cô muốn về nhà, bật công tắc, đèn sẽ sáng.

Anh nói.

"Con người có thể không sống ở đây, nhưng đèn trong nhà luôn sáng vì em, bố mẹ luôn đợi em về."