Tôi Dựa Vào Nụ Hôn Để Xóa Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 71: Chương 71






Tôi dự vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn

Chương 71

_________________

“Thu nhỏ ———– thịch!”

Âm thanh của da thịt bị cắt vào có thể nghe thấy rõ ràng trong phòng tắm.



Thừa Chí Chu dần dần mở to mắt khi nhìn chiếc cưa sắt chặt đứt mông của những con quái vật ăn thịt người một cách dễ dàng như vậy.



Sau đó anh ta nghĩ lại về cái vỏ cứng không thể xuyên thủng ngay cả với đạn và gần như muốn thốt lên

———— Ai có thể thực sự tưởng tượng được rằng điểm yếu của thứ này thực sự là mông của nó?!

Con quái vật ăn thịt người hét lên điên cuồng khi chất lỏng màu đen và phân tràn ra qua khe hở.



Con gấu lùi lại vài bước và thè lưỡi làm biểu cảm như muốn nôn.

Sau một lúc, con quái vật ăn thịt người ngừng vùng vẫy và không còn la hét nữa.



Thấy nó không còn cử động nữa, con gấu lại cầm cưa sắt và khéo léo cắt toàn bộ mông của nó rồi ném sang một bên.



Sau đó, nó trèo lên nó, lột bỏ lớp vỏ bên ngoài của con quái vật ăn thịt người, để lộ ra một hàng răng nanh trắng và tiến đến chặt nó và xé ra một khối thịt lớn.

Nó-nó thực sự đang ăn thịt con quái vật ăn thịt người ……



Thừa Chí Chu sững sờ không nói nên lời.



Không chỉ có anh, Minh Kỳ và những người khác cũng chết lặng.



Họ không thể tin được rằng con quái vật ăn thịt người thực sự có thể bị đánh bại dễ dàng như vậy bởi một con gấu bông nhỏ như vậy và thậm chí với một phương pháp như vậy.

“Shaa ………..”


Tại thời điểm này, lá chắn bảo vệ đã đạt đến thời gian sử dụng tối đa.



Nó lóe lên một cách mờ nhạt và sau đó biến mất cùng với ánh sáng màu xanh lam.

"Chúng ta hãy nhanh chóng rời khỏi đây!"

Minh Liên liếc nhìn con gấu.

Định thần lại, cô hoảng sợ nói: “Trước giờ nó vẫn chưa nhắm tới chúng ta ……… Mau ra khỏi nơi này!”

“Nhưng chìa khóa ……”

Minh Kỳ chán nản nhìn chiếc chìa khóa treo trên một bên tay chân của nó.




Ban đầu họ đến đây để lấy chìa khóa và, với việc Hạ Giao hy sinh mạng sống của mình, họ sẽ bỏ đi tay không? Nếu vậy, làm thế nào họ có thể xóa trường hợp này?

“Chúng ta hãy đi trước.



Khi nó biến mất, chúng ta có thể quay lại lần nữa để lấy nó ”.



Minh Liên nói nhỏ, "Chị có nghĩ rằng chúng ta vẫn có thể chống lại nó không?"

Minh Kỳ mím môi gật đầu.



Hai chị em khẽ nói nhỏ với ba người còn lại và lo lắng nhìn Kỳ Thần sợ rằng y sẽ không đành lòng rời đi.

Kỳ Thần lặng lẽ liếc nhìn những gì còn lại của Hạ Giao.



Đôi vai y hơi run nhưng khi thấy con gấu có vẻ không hứng thú với cơ thể, y mím chặt môi kiên quyết bước ra khỏi phòng tắm.

Điều mà hai chị em lo lắng nhất là Kỳ Thần không chịu rời đi.



Thấy y có thiện chí, bọn họ có thể thở phào nhẹ nhõm và nhanh chóng đi theo sau y.

Thừa Chí Chu liếc nhìn con gấu và cũng muốn rời đi nhưng anh để ý thấy Bạch Nghiễm đang đứng đó bất động khi nhìn con gấu.



Anh khẩn trương kéo áo cậu và nói nhỏ: "Đi thôi."

"…….Được thôi."

Bạch Nghiễm nắm tay Thừa Chí Chu và ở một góc ngoài tầm nhìn của Thừa Chí Chu, cậu nhếch môi và mỉm cười với con gấu.



Nụ cười của cậu có vẻ rất dịu dàng và mềm mại nhưng hành động đó của cậu đã khiến cho con gấu đang háu ăn máu thịt của những con quái vật ăn thịt người bỗng nhiên đông cứng.



Cơ thể nó run lên và đầu đuôi dựng đứng.

Cậu nói không nên lời.

Con gấu sững sờ trong vài giây trước khi vô thức chuyển tầm nhìn sang Thừa Chí Chu nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Bạch Nghiễm, nó lập tức hiểu rằng cậu không ám chỉ người này mà là người đã bước ra khỏi cửa.



Nhận ra điều này, nó nhanh chóng ném phần thịt trên tay xuống và vọt lên.



Với một tiếng kêu, nó lao đến Kỳ Thần.

"Nó đang đến!"

Thừa Chí Chu kêu lên.



Kỳ Thần và hai chị em quay lại và thấy con gấu đang nhe răng đầy miệng và lao thẳng tới Kỳ Thần.

Hai chị em hoảng sợ và Minh Liên bắn vài phát vào con gấu.



Thật không may, con gấu rất nhanh và cơ thể của nó vừa nhỏ vừa linh hoạt nên nó đã không bị bắn trúng một lần nào.



Họ chỉ có thể bất lực nhìn nó ngày một gần hơn.

_______________

Nhật ký của Bạch Nghiễm (Phần 23)

Con quái vật trong phòng tắm gần như vô lý và nó chỉ có bản năng tiêu thụ.



Cố tình che giấu sự hiện diện của tôi, nó không nhận ra tôi và bắt đầu tấn công chúng tôi dữ dội.

Điều này là rất tốt.





Tôi sẽ dùng nó để giết Kỳ Thần đó.



Anh ta không thể sống.

……….

Lần này, Kỳ Thần không chết.



Món đồ bị nguyền rủa hình con gấu bông đó lại một lần nữa xuất hiện và phá vỡ kế hoạch của tôi.

Nó đặc biệt nhạy cảm với sự hiện diện của tôi và rất sợ tôi.



Có vẻ như nó khá sợ ‘tôi kia.

Dù sao, mặc dù nó đã làm gián đoạn kế hoạch của tôi, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ không cho phép nó tự chuộc lỗi.



Thay vào đó tôi sẽ dùng nó để giết Kỳ Thần.

……….

………………………

Tôi hoàn toàn là một kẻ ngu ngốc.

Tại sao tôi không ra lệnh cho món đồ bị nguyền rủa đó để tấn công tôi? Như thế này, người mà Chí Chu sẽ gọi là "chồng" sẽ là tôi chứ không phải ———

(Cây bút cũng đã bị dập nát).