Tôi Dựa Vào Nụ Hôn Để Xóa Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 215: Chương 215






Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn

Chương 215

_________

Anh nhất thời sững sờ.



Anh kinh ngạc nhìn Bạch Nghiễm.



Bạch Nghiễm tuy nhiên chỉ nhìn lại anh với đôi mắt đen.



Cậu đặt tay xuống và nhẹ nhàng cười khúc khích.

"Nó rất ngọt ngào."

Nhưng đáng ngạc nhiên là cậu không hề ghét mùi vị ngọt ngào này.

Cậu thậm chí còn muốn nếm thử nó nhiều hơn nữa.

“Chí Chu ……..”

Bạch Nghiễm thấp giọng gọi tên cậu bé.



Giữ lấy khuôn mặt của anh, cậu từ từ giảm khoảng cách giữa hai người đến mức mặt họ sắp chạm vào nhau, và hơi thở của họ đan xen.



Dường như môi họ sẽ chạm vào nhau bất cứ lúc nào.

“Bang ———!”

Tuy nhiên, đúng lúc này, cánh cửa phòng chờ bất ngờ bị đẩy mạnh và đập mạnh vào tường.

Động tác của Bạch Nghiễm dừng lại, cậu nhìn sang.



Đứng ở cửa là một khuôn mặt tái nhợt Tô Linh đang trừng mắt nhìn thẳng vào hai người họ.



Tiếng cửa đóng sầm vào tường lớn cũng thu hút sự chú ý của thiếu niên.



Vì sợ bị hiểu lầm, anh nhẹ nhàng đẩy Bạch Nghiễm ra và muốn thoát khỏi vòng tay của cậu, nhưng anh lại ngạc nhiên khi thấy Bạch Nghiễm lại càng ôm chặt mình hơn.



Anh cảm thấy hơi bất lực.



Anh vô thức nhìn qua cánh cửa để rồi ngạc nhiên.

Người đứng ở cửa là Tô Linh.



Khuôn mặt xinh đẹp của y không còn chút máu và cả hai mắt y đều đỏ hoe.



Một tay y đập mạnh vào khung cửa, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.



Y nhìn họ với ánh mắt đầy áp bức.

Nhìn thấy vẻ mặt của y, thiếu niên hoảng sợ.



Anh nghĩ rằng phản ứng gay gắt của Tô Linh là vì anh đã bỏ đi và nói rằng y có việc gấp chỉ để bị bắt gặp đang được ôm ấp thân mật bởi tiền bối của mình.


Thiếu niên mở miệng muốn giải thích nhưng anh chợt nhận ra cơn tức giận của Tô Linh không nhắm vào mình.

Người y đang nhìn là Bạch Nghiễm.

"Đàn em Tô, cậu đang tìm tôi sao?"

Bắt gặp tầm mắt của Tô Linh, Bạch Nghiễm dường như không để ý đến sự tức giận và thù hận trong mắt y mà chỉ nói một cách bình tĩnh với một nụ cười trên môi.



Tuy nhiên, đôi mắt cậu vô cùng lạnh lùng.

Cậu từ từ thả cậu nhóc ra và nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu bé.



Cậu nhẹ nhàng nói: “Có vẻ như Đàn em Tô có điều gì đó muốn nói với tôi và chúng tôi cần nói chuyện một lúc.



Chí Chu, em có thể quay về lớp trước nhé.



Cảm ơn em đã đến nói chuyện cùng tôi.



Tôi rất hạnh phúc.



Hẹn gặp lại em sau."

"EM………."

Thiếu niên lộ ra vẻ lo lắng không muốn rời đi.



Anh có thể nói rằng tình hình giữa Tô Linh và Bạch Nghiễm không tốt.



Thậm chí chỉ cần đứng đó thôi cũng khiến anh cảm thấy sợ hãi.



Anh sợ rằng nếu anh bỏ đi, sẽ có chuyện không hay xảy ra giữa hai người họ.



"Cậu có thể đi trước."

Các ngón tay của Tô Linh siết chặt, và y nhắm mắt lại như đang cố kìm nén điều gì đó.



Có một chút run rẩy trong giọng nói lạnh lùng đó của y.

"………..Được thôi.



Các cậu nói chuyện đi.



Tớ sẽ rời đi ngay bây giờ ”.

Hai người họ dường như không muốn cho anh biết chuyện gì đang xảy ra.



Cậu thiếu niên không còn cách nào khác đành phải đi ngược lại với trái tim đầy lo lắng và nhẹ nhàng đóng cửa lại.

"Lạch cạch."

Tiếng đóng cửa vang lên, vẻ mặt của Bạch Nghiễm chợt trầm xuống, cậu lại một lần nữa ngồi xuống chỗ của mình.



Lộ ra một tia cười lạnh, cậu nói: “Mày đuổi theo em ấy? Mày thực sự phụ thuộc vào em ấy.




"

"Tại sao anh biết cậu ấy?"

Tô Linh lồng ngực phập phồng.



Hai tay nắm chặt thành nắm đấm và tâm trạng rất bất ổn.

"Đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên." Bạch Nghiễm dừng lại và để lộ một nụ cười cũng không hẳn là một nụ cười, "Ít nhất, đó là những gì em ấy nghĩ."

Như mong đợi.

Tô Linh sắc mặt tái đi.




Đồng tử của y co lại và y không còn có thể che giấu nỗi hoảng sợ và sợ hãi bên trong của mình.

Y biết.



Y biết rằng hai người họ không thể tình cờ quen biết được.





Chắc hẳn là do Tế Lạc đã tiết lộ với Bạch Nghiễm rằng y đã bí mật có tình cảm với Chí Chu.

Để trả thù y, Bạch Nghiễm đã tiếp cận Chí Chu.



Y không dám hình dung mọi chuyện sau này đối với Chí Chu sẽ như thế nào.

"Anh làm điều này chỉ để trả đũa tôi?"

Nghĩ đến khả năng này, cảm xúc của Tô Linh đã gần như mất kiểm soát.



Toàn thân y đang run rẩy.

“Cậu ấy không biết rằng tôi thích cậu ấy, và anh ấy đã không làm gì cả.



Tại sao anh cần phải liên quan đến những người vô tội? ”

"Nó rất đơn giản.



Giống như mày vừa nói trước đó, mày thích em ấy.



Chỉ vậy thôi là đủ rồi ”.

Bạch Nghiễm bắt chéo đôi chân thon dài trên bàn, cùng cậu khoanh tay.



Tư thế đó của cậu vừa điềm đạm vừa tao nhã, trong khi ánh mắt lại lạnh lùng và nghiêm nghị.

“Mày có nhớ tao đã nói gì với mày trước đây không, Tô Linh? Mày không xứng đáng có được hạnh phúc, cũng không có tư cách để thích Thừa Chí Chu.



”.