Tôi Dựa Vào Nụ Hôn Để Xóa Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 125: Chương 125






Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn

Chương 125

___________

Ngay cả những con mèo hoang sống ở tầng dưới bên ngoài ký túc xá cũng được cho ăn cá đóng hộp đắt tiền và ăn cho đến khi bụng chúng căng tròn và phồng lên và chúng không thể cử động được nữa.

Mọi người đều vui vẻ.



Chỉ có Thừa Chí Chu là lo lắng.



Sau đó anh nhận được một cuộc gọi từ em gái mình.



Cô gái trẻ trong điện thoại hét lên đầy phấn khích và thốt lên rằng bức ảnh của Thừa Chí Chu đã được sự kiện lựa chọn và cô ấy sẽ có thể đến xem chương trình tạp kỹ của Kỳ Thần với tư cách là khán giả.

"Anh hai!! Em yêu anh!! Anh là lá bùa may mắn của em!! ”

Cô gái trong điện thoại phấn khích đến mức suýt khóc.



Thừa Chí Chu chúc mừng cô và sau đó cúp máy với vẻ mặt phức tạp.

[Chủ nhân của tôi, như tôi đã nói, tôi sẽ cho ngài tất cả những gì mà ngài mong muốn.]

[Tôi hứa rằng tôi sẽ không bao giờ đứng về phía ác quỷ.



Lần trước ngài không thấy tôi đã giúp ngài thoát khỏi những kẻ thù đó như thế nào sao?]

[Xin hãy tin tôi.





Đừng sợ tôi.



Chủ nhân của tôi, tôi là nô lệ trung thành của ngài.]

[Sức mạnh của tôi còn nhiều hơn thế này.



Tôi có thể làm nhiều hơn nữa cho ngài trong tương lai ……..]


Giọng nói đồng tiền bạc vang lên trong tâm trí Thừa Chí Chu.



Nó chứa đầy cám dỗ vô tận, như thể nó đang kêu gọi những khao khát sâu xa nhất của anh.

Thừa Chí Chu không để ý đến nó mà chỉ đi thẳng về ký túc xá của mình.



Khi anh vừa mở cửa, anh đã nghe thấy tiếng hét giận dữ của những người bạn cùng phòng.

"F*uck hacker và cả gia đình của mày!!"

Người bạn cùng phòng đã quản lý để nhận được thiết bị tốt nhất trong trò chơi sáng nay đang ngồi trước máy tính của mình và chửi rủa nhiệt thành.



Khi nghe thấy Thừa Chí Chu đi vào, cậu ta lập tức quay người lại, lộ ra vẻ mặt không cam lòng.



Cậu lao đến ôm Thừa Chí Chu và bắt đầu than thở với nước mắt mũi tèm lem.

“Chu Chu …….tao bị hack rồi!! Thằng đó đã xóa sạch toàn bộ tài khoản của tao rồi.



Hu hu! Tất cả vật phẩm của tao, tiền của tao, tất cả đều đã biến mất …………..





Thừa Chí Chu nghe được điều này cũng rất tức giận.



Vừa muốn an ủi bạn cùng phòng, cánh cửa ký túc xá lại bị đẩy ra.



Người bạn cùng phòng đã rời đi để thưởng thức bữa ăn miễn phí của mình trở lại với khuôn mặt nhợt nhạt trong khi dựa vào tường.



Hoàn toàn yếu ớt, anh gần như ngã quỵ xuống sàn.

“Tao, tao không thể làm điều này.



Tao đã bị tiêu chảy bùng phát suốt thời gian qua.



Chắc chắn là có vấn đề gì đó với vệ sinh của nhà hàng đó! Mau đưa tao đến bệnh viện …… ”

Thừa Chí Chu và người bạn cùng phòng kia nghe vậy lập tức chạy tới giúp đỡ người kia ra ngoài.



Khi xuống tầng dưới, họ nhìn thấy những con mèo hoang cũng đang trên đường đến bệnh viện.



Người ta nói rằng họ đã ăn quá nhiều và cần được đưa đến bác sĩ thú y để được điều trị.

Thừa Chí Chu vội vàng đưa bạn cùng phòng đến bệnh viện và đi cùng cậu ta để truyền dịch qua đường tĩnh mạch.



Sau một hồi bận rộn, cuối cùng anh cũng có cơ hội ngồi xuống và lấy lại hơi thở của mình thì bất ngờ nhận được một loạt tin nhắn.

[Ôi không!! Chí Chu có phải cậu đã nhận điện thoại của giáo sư Liu trước đó?! Tôi chỉ thấy thầy ấy nổi cơn thịnh nộ rằng rất nhiều thông tin quan trọng trong điện thoại của thầy ấy đã bị xóa.



Bây giờ thầy ấy nghĩ rằng cậu đã làm điều đó.



Mau đi thu dọn mọi chuyện với ông ấy đi!!]

Mẹ kiếp!!

Anh lập tức đứng dậy, thông báo cho bạn cùng phòng và tức tốc quay trở lại trường đại học để tìm giáo sư của mình.



Anh vội vàng cố gắng nói rõ tên của mình và vị giáo sư gần như không thể bị thuyết phục.




Tuy nhiên, biểu hiện của ông không được cải thiện.

Có vẻ như anh sẽ phải giao nó cho Chúa giúp anh vượt qua khóa học này ……..

Thừa Chí Chu hùng hổ đứng đầu và chán nản bước ra khỏi văn phòng.



Anh đã kiệt sức rồi.



Nhưng sau đó anh nhận được một cuộc gọi từ nhà.



Đó là một cuộc gọi từ mẹ của anh.


“Niệm Yên đã bị thương.





Còn bé nhận được tin rằng nó đã được chọn để xem bộ phim truyền hình của Kỳ Thần và quá vui mừng.



Cuối cùng, nó đã bị trượt một bước và ngã khỏi cầu thang, bị thương ở chân.



Mẹ đang đưa con bé đến bệnh viện để kiểm tra ”.

Mẹ anh vừa lo lắng vừa đau khổ.



Bà bất lực nói với Thừa Chí Chu: “Con bé nó đã khóc rất buồn và nói rằng chắc chắn sẽ không thể đến xem chương trình của Kỳ Thần vào cuối tuần này.



Có vẻ như con sẽ cần phải đi thay con bé ……….





“……..”

Thừa Chí Chu kết thúc cuộc gọi và im lặng một lúc.



Sự tức giận hiện rõ trên khuôn mặt anh và anh tức giận hỏi đồng bạc:

[Đây có phải là may mắn chết tiệt mà cậu đã đề cập không? Ah?!]

__________

Nhật ký của Bạch Nghiễm(Phần 35)

Đình công..