Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị

Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị​ - Chương 20: 20: Cuộc Gọi Ma Quái




Đợi một lúc sau điện thoại vẫn không có phản ứng, Tiêu Lam lại gần cầm lên kiểm tra, thấy không có vấn đề gì mới yên lòng được chút. Đây chính là thứ duy nhất kết nối cậu và xã hội công nghệ cao, tuy rằng từ lúc vào thế giới Hàng Lâm chỉ còn dùng được mỗi đèn pin, nhưng tốt xấu gì cũng là một trong số ít tài sản riêng của cậu.

Mà nói chứ, người con gái tên Cố Mặc này quả là một nhân tài, lúc cô chết thì điện thoại thông minh vẫn còn chưa thịnh hành đúng không? Vậy mà hiện tại lại có thể tự mình nghiên cứu ra một loại App mới, tuy rằng cách quảng cáo có chút thô bạo và hơi đáng ngờ.

"Tiêu Lam, cậu đâu rồi?" tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên dồn dập, kèm theo là giọng điệu sốt ruột của Cố Thịnh An.

Tiêu Lam mở cửa, thấy ba người Cố Thịnh An, Triệu Phàn và Đồng Thanh đang đứng chờ cậu.

Bọn họ hiện tại đều không kịp mặc quần áo chỉnh tề, thậm chí trên đầu Đồng Thanh vẫn còn dính chút xà bông, đôi mắt ửng đỏ lộ vẻ sợ hãi tột độ cùng lo lắng.

Tiêu Lam hỏi: "Sao vậy?"

Cố Thịnh An lấy điện thoại của bản thân ra, chỉ vào cái App đỏ như máu kia, nói: "Điện thoại cậu cũng xuất hiện App này đúng không?"

Tiêu Lam gật đầu.

"Làm sao bây giờ, chúng ta đều bị theo dõi cả rồi!" Cố Thịnh An vò đầu bứt tóc, thậm chí còn có mấy cọng rớt xuống, nhưng vẫn không giúp áp chế được sự sợ hãi trong lòng.

Tiêu Lam nghi hoặc hỏi: "Theo dõi cái gì?"

Cố Thịnh An tỏ vẻ không thể tin được: "Cậu không biết?"

"App này đột nhiên xuất hiện, khởi động được một nửa thì tắt mất, còn khiến cho di động của tôi cũng hỏng theo." Tiêu Lam lấy điện thoại của mình ra cho bọn họ xem, "Anh xem, đến bây giờ còn chưa lên nguồn lại."

Ba người nhìn cái di động đã quá hạn sử dụng, ngay cả tên thương hiệu cũng đã mờ đi: "..."

Cái cảm giác hâm mộ này là thế nào đây?

Cố Thịnh An ổn định tinh thần: "Là như vậy, cái này này sau khi xuất hiện thì sẽ tự khởi động, sau đó dựa vào camera mà theo dõi cậu. Mặc kệ cậu có trốn như thế nào đi nữa cũng không có tác dụng, nó đã bị khóa rồi."

"Một lúc sau cậu sẽ được chứng kiến tử trạng của bản thân trên màn hình. Tôi nhìn thấy bản thân cả người toàn là máu, tứ chi bị bẻ gãy."

"Đồng Thanh nhìn thấy mình bị chết đuối, mà Triệu Phàn thì lại.. mắc kẹt trong không gian nhỏ hẹp tối tăm mà chết."

Triệu Phàn suy nhược thần kinh đến nỗi kéo căng cổ áo của chính mình, hét lên một cách cuồng loạn: "Chúng ta đều xong rồi! Chết chắc rồi!"

Đồng Thanh cắn môi, sắc mặt trắng bệch không nói nửa lời.

Đột nhiên có ánh sáng lóe lên, ánh mắt mọi người đều không kìm được mà tập trung lên điện thoại Tiêu Lam.

Chỉ thấy cái điện thoại vốn đã bị khai trừ từ lâu giờ lại chậm rãi khởi động, thong thả tiến vào giao diện chính, sau đó như có bàn tay vô hình nào đó thao túng cái App đẫm máu kia mở ra.

"Ha ha ha ha, mày cũng sẽ chết thôi, chúng ta giống nhau, chúng ta sẽ cùng chết, cùng chết.." Triệu Phàn thần kinh hoảng loạng, lúc cười lên có chút chói tai.

Tiêu Lam thử tắt máy nhưng lại không thành, di động dường như được một lực lượng nào đó bảo vệ khiến nó không thể nào tắt được.

Mồ hôi lạnh đổ đầy đầu Cố Thịnh An: "Vô dụng thôi, đóng không được, đập bể cũng không xong."

Một phút sau.

App màu đỏ kia cuối cùng cũng có thể khởi động, trước mặt mọi người bật camera lên. Tất cả đều nín thở nhìn chằm chằm vào màn hình, chờ xem liệu Tiêu Lam sẽ chết như thế nào.

Kết quả đợi nửa ngày, màn hình vẫn là một mảnh tối đen.

Cố Thịnh An: "Đây là.. tình huống gì thế này?"

Đồng Thanh: "Ngay cả thi thể cũng không có sao.."

Tiêu Lam đột nhiên vỗ tay một cái: "A! Nhớ ra rồi! Cỡ ba bốn năm trước gì đấy tôi lỡ dùng điện thoại để đập muỗi, không cẩn thận đập vỡ luôn camera, nhiều năm qua không nhắc lại nên tôi mém chút nữa quên mất."

"Điện thoại thông minh quá mỏng manh dễ vỡ, vẫn là Nokia tốt hơn."

Mọi người: "..."

Cậu gọi cái này là điện thoại thông minh?

Trừ bỏ hai chữ cuối cùng ra thì cậu thấy cái tên này phù hợp chỗ nào?

Nhưng mà.. con m* nó, tự nhiên muốn được giống vậy là sao ta! Dùng được hay không là một chuyện, nhưng cái này có thể cứu mạng người chơi nha! Trừ Tiêu Lam ra, ba người còn lại đột nhiên sinh ra khao khát mãnh liệt với điện thoại hàng nhái đời cũ.

Không đợi mọi người nhập tâm quá sâu vào vấn đề này, tiếng chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên.

Bầu không khí vừa mới trở nên thoải mái một chút trong chớp mắt bỗng trở nên nghiêm túc.

Điện thoại di động của Tiêu Lam bây giờ lại tối thui nên chắc chắn không phải của cậu. Mặt khác ba người kia lấy điện thoại của mình ra, liều mạng cầu nguyện ngàn vạn lần đừng phải của bản thân.

Cố Thịnh An lấy điện thoại ra, thở phào nhẹ nhõm.

Triệu Phàn cũng lấy ra, nhanh tay vứt sang bên cạnh không dám nhìn.

Vẻ mặt Đồng Thanh như muốn khóc, màn hình điện thoại trên tay cô hiện lên một dãy số lạ: "Làm sao.. Làm sao bây giờ.."

Không cần cô đụng tới, di động dã tự động bắt máy.

Từ trong di động phát ra một giọng nữ, cứ máy móc liên tục lặp đi lặp lại:

"Xin hỏi, ngươi có phải là Đồng Thanh không?"

"Xin hỏi, ngươi có phải là Đồng Thanh không?"

"Xin hỏi, ngươi có phải là Đồng Thanh không?"

* * *

Đồng Thanh run rẩy hỏi lại: "Ngươi.. là thứ gì? Ngươi muốn làm gì?"

Giọng nữ trong di động vẫn lặp lại:

"Xin hỏi, ngươi có phải là Đồng Thanh không?"

"..."

Đồng Thanh chịu không nổi thét lên một tiếng chói tai.

Cô ném chiếc di động ra xa, trên hành lang trống trải, âm thanh phát ra từ di động vẫn rành mạch như trước: "Xin hỏi, ngươi có phải là Đồng Thanh không?"

"Không phải! Không phải! Ngươi cút đi!" Đồng Thanh sụp đổ khóc lớn.

Giọng nữ máy móc ấy vẫn cứ lặp đi lặp lại, mấy phút sau mới biến mất.

Nhất thời không ai nói chuyện, cả hành lang chỉ còn lại âm thanh thở dốc do sợ hãi của Đồng Thanh, cô mở to miệng, giống như bị thiếu dưỡng khí mà cố gắng hô hấp, muốn giành lại chút hy vọng sống.

Cố Thịnh An: "Hiện tại phải làm sao đây?"

Bọn họ giờ phút này đều không biết phải ứng phó như thế nào, bọn họ đều là người mới, không có đạo cụ cũng không có đủ kinh nghiệm để xử lý mấy chuyện như quỷ gọi điện phi tự nhiên như vậy.

Mà người chơi kinh nghiệm duy nhất là Lưu Y Y ngay từ đầu đã không chờ đợi họ, hơn nữa gần đây lại có hành vi thần bí, buổi tối hôm nay cũng không xuất hiện, trông cậy vào cô ta thật sự không thực tế.

Cuối cùng vẫn là Tiêu Lam mở miệng nói: "Ít nhất trước mắt có thể nói rằng, cô ta không có năng lực trực tiếp giết chúng ta."

Tiêu Lam miêu tả một chút về vệt nước xuất hiện trong phòng cậu khi nãy, nghe xong trong lòng người chơi đều sợ hãi. Đợi lát nữa quay về, bọn họ phải đóng van nước trong phòng mình trước mới được, miễn cho nửa đêm mở mắt lại đối diện với nữ quỷ kia.

Dãy phòng đối diện vẫn im lặng.

Bọn họ ở trên hành lang gây ra động tĩnh lớn như vậy, thế mà năm người ở đối diện lại không có chút phản ứng nào, điều này thực sự không bình thường. Nếu không phải vì chất lượng giấc ngủ của bọn họ quá tốt, nửa đêm bị bán sang Châu Phi cũng không hay biết, thì chỉ có thể vì bên đó đã sớm biết rằng sẽ sớm phát sinh ra cái gì, cho nên cố tình giấu diếm.

Tiêu Lam mượn điện thoại của Cố Thịnh An đánh chữ, chỉ vào phòng năm người bên kia:

[Chuyện đêm nay có lẽ có liên quan đến bọn họ]

[Tối hôm qua trong mấy người có ai uống rượu mà họ mời? ]

Ba người Cố Thịnh An nhớ tới chuyện này, sắc mặt đều không tốt. Trong đó mặt Triệu Phiền cùng Đồng Thanh đều đen như than, chân vô lực mà ngồi sụp xuống, dường như cọng rơm cứu mạng cuối cùng cũng bị nghiền nát.

Tiêu Lam cùng Cố Thịnh An nhìn nhau, trong lòng thầm hiểu rõ.

Tiêu Lam tiếp tục đánh chữ:

[Nhân lúc hiện tại nữ quỷ chưa thể trực tiếp giết người, chúng ta tiết kiệm thời gian, cố gắng tìm những manh mối liên quan đến Cố Mặc, như vậy mới biết được những lời "Giúp, giúp tôi" đầu trò chơi có ý nghĩa gi]

[Chỉ cần có thể qua cửa, chúng ta sẽ không còn lo lắng đến quỷ nữ]

[Cẩn thận mấy NPC]

Triệu Phiền và Đồng Thanh đờ đẫn gật đầu, cũng không biết mấy lời này có nghe lọt hay không.

Lúc này cũng đã khuya muộn.

Tiêu Lam cùng ba người kia tính toán thời gian ngủ một giấc, dù sao kế tiếp cũng còn mấy ngày phải vượt qua, không ngủ được thì đến lúc đó không ai chịu khiêng mình đâu.

Trải nghiệm tối nay đều để lại bóng ma tâm lý trong lòng bọn họ, vì thế bốn người quyết định đem toàn bộ điện thoại để ở đại sảnh, bao gồm cả cái điện thoại cũ nát mà Đồng Thanh nhặt được hôm trước.

Về phần có thể sẽ bị trộm mất, bọn họ hoàn toàn không để tâm, ai muốn lấy thì cứ việc lấy.

Ngay cả đồ sạc cũng tặng cho người đó luôn!

*

Chất lượng giấc ngủ của Tiêu Lam từ trước tới nay đều rất tốt, sau khi trở về phòng liền chìm sâu vào giấc ngủ.

Sáng ngày hôm sau, tiếng cười đùa của nữ sinh đánh thức cậu.

Tiêu Lam ngồi dậy, đầu tóc bù xù như tổ quạ, còn chút mơ màng chưa tỉnh hẳn. Tình huống gì đây? Khách sạn từ khi nào có nhiều nữ sinh như vậy, mới sáng sớm đã tràn trề sinh lực ồn ào một trận rồi.

Cho dù là Lưu Y Y luôn nói thẳng, Đồng Thanh hướng nội bên phía người chơi, hay là Đỗ Vũ Oái cùng Trương Khiết ở dãy phòng đối diện cũng đều đã qua độ tuổi này, chẳng lẽ có khách mới tới?

Tiếng chạy nhảy trên hành lang vang lên, kèm theo là giọng của một cô gái:

"Nhanh lên, lão sư nói bữa sáng hôm nay có bánh pudding, đi chậm thế coi chừng bị người khác ăn sạch đó!"

"Hey, tụi bây từ từ thôi!"

"Ha ha ha, mau lên nào!"

Tiêu Lam mặt đầy mờ mịt bước xuống giường, đi đến bên cạnh rửa mặt, lúc nhìn lên cái gương thì ngay lập tức kinh ngạc.

Khách sạn này vốn dĩ đã sửa từ mười năm trước, các thiết bị tuy rằng được bảo dưỡng kĩ càng nhưng vẫn có chút cũ kĩ, trên mặt gương cũng có vài vết xước cùng vết bẩn khó có thể rửa sạch.

Nhưng cái gương này lại là đồ mới, giống như vừa được thay qua.

Hạ tầm mắt, van nước cậu đóng lại tối hôm qua hiện tại cũng được mở ra, lớp sơn bên ngoài vẫn còn mới, mang theo mùi dầu máy thoang thoảng, cái ống dẫn không thấm nước cũng khác đi một trời một vực -- thứ này căn bản là đồ mới được thay.

Mà chỗ ngăn tủ lúc trước phát hiện ra cuốn nhật ký của Cố Mặc hiện tại cũng không thấy, rèm cửa sổ cũng không cánh mà bay.

Căn phòng này hiện giờ trống không, thoạt nhìn chính là một căn phòng trống chưa được trang trí.