Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị

Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị​ - Chương 144: 144: Chương 142




Hành lang là một mảnh yên tĩnh.

Chẳng sợ còn có thể nhìn thấy cảnh sắc ngoài cửa sổ, nhưng lại nghe không đến bất luận âm thanh gì truyền vào.

Toàn bộ Minh Nguyệt Quán giống như hòn đảo cô độc ngăn cách với thế nhân.

Giờ phút này, Tiêu Lam đang đứng bên cửa sổ.

Cách đó không xa có người đi qua đường, khi đi ngang qua gần Minh Nguyệt Quán đều không hẹn mà cùng rảo bước nhanh hơn.

Ngẫu nhiên có người gan lớn nhìn sang bên này lại làm như không thấy sự tồn tại của Tiêu Lam, phảng phất như trong mắt bọn họ, Minh Nguyệt Quán giờ phút này chỉ là một ngôi nhà trống mà thôi.

Tiêu Lam không khỏi suy đoán, lời đồn Minh Nguyệt Quán có quỷ trước đó, liệu có phải có kẻ xâm nhập bị nhốt bên trong, trong quá trình giãy giụa chạy trốn phát ra âm thanh bị người gần đây nghe được, nhưng người bên ngoài lại nhìn không thấy thân ảnh của bất luận kẻ nào, lúc này mới nghĩ lầm là quỷ quái.

Nhưng người bên ngoài có thể nhìn thấy cậu hay không, đối Tiêu Lam mà nói cũng không có ý nghĩa gì lớn.

Rốt cuộc người chơi qua cửa cũng không phải xin giúp đỡ từ cư dân xung quanh, sau đó báo cảnh sát là xong, bằng không mỗi một hồi trò chơi bắt đầu vào trực tiếp đi nhờ chú cảnh sát bắt Boss trước là được, còn phí công chuyện gì.

Dù sao Boss này kia chắc chắn đều là đại gia xã hội đen các kiểu, bắt một cái là chuẩn, tất cả đều là loại hình ở tù mọt gông.

Đáng tiếc, chỉ có thể tưởng tượng một chút xíu thôi.

Đem lực chú ý thả lại hành lang, Tiêu Lam tiếp tục đi tới.

Mục tiêu của cậu là tầng cao nhất.

Trước đó, lúc Minh Nguyệt Quán còn vào trạng thái bình thường, Tiêu Lam và Lạc từng đi kiểm tra qua.

Nơi đó có một thư phòng rất lớn, bên trong bố trí đặc biệt tinh tế.

Trước khi Ô Nha mất tích hẳn là đều ở đó làm việc viết lách, nhưng khi đó trong thư phòng hết thảy bình thường, bọn họ cũng không có đạt được bất luận manh mối gì.

Tiêu Lam tính toán bây giờ lại đi nhìn xem, rốt cuộc hết thảy đã không giống trước nữa.

Chỗ như thư phòng với một nhà sáng tác mà nói vẫn rất quan trọng, bên trong hẳn phải có cái gì mới đúng.

Chỉ cần không phải lão sư Ô Nha tự mình ra mặt, mở cửa một cái gϊếŧ ngay và luôn mà nói……

Đến gần thư phòng, Tiêu Lam không tùy tiện tới gần, mà là quan sát trước một chút.

Thư phòng quả nhiên không bình thường.

Trên cửa bằng gỗ đặc khắc hoa nguyên bản bây giờ xuất hiện một đồ án giống như đúc đồ án ngoài bìa sách, hơn nữa phần sáng lên trên đồ án này cũng nhất trí với sách trong tay người chơi.

Điểm này không giống với cánh cửa đỏ trước đó Tiêu Lam đã gặp qua, đồ án trên cánh cửa kiq cũng không đồng bộ với sách trên tay người chơi.

Cánh cửa này hiển nhiên là càng cao cấp hơn một chút.

Tiêu Lam không ôm hy vọng gì mà đẩy đẩy cửa.

Quả nhiên hoàn toàn mở không ra, thậm chí trên cửa cả cái ổ khóa cũng không có, chói lọi mà nói cho cậu không cần nếm thử môn kỹ thuật đời sống là mở khóa này.

Xem ra đại khái chỉ có chờ đến sau khu 13 ô vuông toàn bộ thắp sáng, nơi này mới có thể xuất hiện biến hóa.

Có điều không rõ ràng lắm là xuất hiện con đường qua cửa hay là tới một buổi họp mặt fan của lão sư Ô Nha thôi.

Hy vọng lão sư Ô Nha có thể cao lãnh hơn một chút, khinh thường không thèm nhìn đàn fans điên cuồng này hơn một chút.

Rời khỏi cửa thư phòng, Tiêu Lam nhìn xuống sách trong tay.

Giờ phút này, lập loè ngoài bìa đã ngừng hẳn, nhưng ô vuông cũng không sáng lên một ô nào thêm.

Nội dung trong sách cũng đã thay đổi, chữ viết trước đó bị gạch bỏ, biến thành:

【 Hoa thược dược màu đen một lần nữa nở rộ 】

【 Thần phục dưới váy nàng 】

Xem ra vị người chơi này đã thuận lợi chạy trốn khỏi tay Ô Nha.

Nhưng này cũng đồng thời thuyết minh, tiến độ qua cửa không tăng lên, nguy hiểm tử vong treo cao trên đỉnh đầu người chơi một chút cũng không hề giảm bớt.

Từ tầng cao nhất xuống dưới.

Tiêu Lam đang chuẩn bị lại đi một vòng toàn Minh Nguyệt Quán, tìm kiếm những căn phòng khác biệt đó.

Không nghĩ tới chính là, trong nháy mắt cậu xuống lầu, một cửa phòng màu trắng lẳng lặng mà xuất hiện trước mặt cậu, ngay phòng đầu tiên khi xuống lầu.

Đồ án trên cửa phòng cũng bắt mắt như đồ án ngoài bìa sách.

Cứ như đặc biệt đứng ở đó đợi cậu.

Đây là một cái bẫy chói lọi, nhưng mà người chơi muốn qua cửa thì lại không thể không bước vào.



Tiêu Lam hít sâu một hơi, duỗi tay đẩy cửa ra.

——

Cảnh tượng xuất hiện phía sau cửa lại không phải bộ dáng một căn phòng nên có.

Đó là một cánh đồng tuyết trắng xóa, rộng lớn nhìn không đến giới hạn, phạm vi tầm nhìn có thể với tới nhìn không tới bất luận loại thực vật gì, chỉ có một mảnh trắng xóa không tỳ vết, phảng phất như không chấp nhận được bất luận một tia ô trọc nào.

Tiêu Lam hơi ngây người ra.

Có kinh nghiệm lần trước, trước đó cậu đã làm tốt chuẩn bị tâm lý nhìn thấy một căn phòng kỳ quái, không nghĩ đến vừa mở cửa thế nhưng là một đại tuyết nguyên.

Tuyết dưới chân mềm xốp sạch sẽ, cảm giác chân thật mười phần.

Điểm này cũng không phù hợp kiến trúc thường thức.

Nhưng Thế Giới Hàng Lâm có khi nào để ý thường thức? Từ trước đến nay, nó đều là đem quan tài của mấy đại lão như Newton, Einstein, Faraday vân vân ấn xuống đất điên cuồng chà xát.

Tiêu Lam quay đầu lại, phát hiện phía sau mình rỗng tuếch.

Cánh cửa màu trắng vừa rồi tiến vào đã biến mất, phảng phất như cậu chính là trống rỗng như vậy xuất hiện trên cánh đồng tuyết mênh mông này.

Giờ phút này, trong thiên địa ngoại trừ một cánh đồng tuyết bao la cũng chỉ còn lại mỗi mình cậu.

Có điều với thể chất của người chơi cao cấp mà nói, dù lăn lộn kiểu như một con Husky trên nền tuyết thì cũng sẽ không bị tổn thương do giá rét.

Nhiệt độ thấp ảnh hưởng đến Tiêu Lam cũng không bao nhiêu, nhiều nhất chính là tuyết địa có chút vướng bận.

Tiêu Lam đánh giá xung quanh một chút.

Mỗi một hướng nhìn qua đều không khác biệt lắm, cũng không có cảnh vật đặc biệt rõ ràng nào xuất hiện.

Vì thế, cậu tùy ý chọn lựa một phương hướng, cất bước về phía trước.

Tiêu Lam đi một hồi trên nền tuyết.

Ngoại trừ tiếng chân sàn sạt khi cậu đi tới và tiếng gió ra, cái gì cũng không có.

Bỗng nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng người.

Giọng nói kia còn có chút quen thuộc: “Hầy, hầy, hầy! Không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt, đây cũng không phải là trùng hợp sao?!”

Tiếp theo, một người vóc dáng thấp nhưng tóc chải thật sự cao từ một dưới một sườn núi nhỏ chui ra.

Mặt trên sườn núi này đều là tuyết, gần như cùng bối cảnh hòa hợp thành một thể, nếu không đến gần thì căn bản sẽ không phát hiện nơi này tồn tại.

Người ra tới là Long Thời Nhậm.

Không nghĩ tới gã thế mà đến bây giờ vẫn còn tung tăng nhảy nhót, Tiêu Lam còn tưởng rằng gã đã sớm đã xảy ra chuyện.

Nhưng cả người gã đều hơi run run, môi còn có điểm phát tím, có thể là rét lạnh.

Làm người chơi sơ cấp, thể chất của gã cũng không vượt qua người thường quá nhiều, vẫn là không kháng được rét lạnh.

Long Thời Nhậm nhìn Tiêu Lam, phảng phất như thấy người anh em tốt nhiều năm không gặp, nhìn qua nhiệt tình cực kỳ: “Ây da đại ca, em ở đây đông lạnh một trận, không nghĩ tới lại gặp anh, ai nha em đây có hy vọng rồi.”

Tiêu Lam: “……”

Vị tiên sinh này, mặt anh có nếp nhắn rồi còn kêu tui là đại ca?

Người này không chỉ không hề có chướng ngại tâm lý, còn gọi đến thuận miệng như vậy, cũng thật là một nhân tài.

Long Thời Nhậm hiện tại nhìn Tiêu Lam thân thiết ra mặt, hoàn toàn không có vừa đe dọa vừa dụ dỗ lấy đạo đức áp người hùng hổ dọa người lúc trước.

Rất rõ ràng gã biết hiện tại là thật sự chỉ Tiêu Lam mới có thể vớt được gã một phen.

Hoàn mỹ mà triển lãm cái gì gọi là người ra ngoài xã hội thì co được dãn được.

“Vị đại ca này, tương phùng tức là có duyên, chúng ta đã gặp mặt hai lần chính là duyên phận hiếm có đó nha, à mà…… Ngài họ gì?” Long Thời Nhậm xoa xoa tay, nếp nhăn trên mặt vốn cũng không nhiều đều sắp cười thành một đóa hoa cúc.

Tiêu Lam cố cố mà trả lời: “Tiêu……”

Long Thời Nhậm hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ: “Tiêu ca, chào Tiêu ca nha, họ này hay đó, rất nhiều nhân sĩ nổi tiếng đều họ này. Em tới sớm hơn anh một chút, không bằng em giới thiệu trình bày một chút tình huống cho anh trước hen?”

Làm một thứ kéo chân sau, gã cần phải mau chóng triển lãm một chút ưu thế của mình mới không đến nỗi bị bỏ lại mới được.

Cũng không đợi Tiêu Lam trả lời, Long Thời Nhậm liền lo tự mình nói lên, liều mạng triển lãm ra giá trị tồn tại của mình: “Sau khi chúng ta tách ra, em tùy tiện đi tới trên hành lang, đột nhiên cảm thấy sau lưng có thứ gì đó đẩy em một phen, trực tiếp đẩy em xuống lầu thang, còn may mạng em cứng không chết, mà cũng hôn mê.”

Thứ đẩy gã, hẳn là chính là dấu tay màu đen trước đó Tiêu Lam nhìn thấy sau lưng gã.

“Không nghĩ tới á, sau khi em tỉnh lại thì nhìn thấy một cánh cửa màu trắng. Cửa này là tự nó xuất hiện ở trước mặt em, em vừa thấy trên cửa có đồ án, không phải giống trên sách của chúng ta sao? Không chừng có manh mối đi ra ngoài thì sao, nên em vào luôn.”

“Kết quả ấy……” Long Thời Nhậm thở dài, “Tiến vào rồi ra không được, nhưng nơi này không có nguy hiểm khác, thật ra còn rất an toàn, cũng chỉ là khá lạnh một chút thôi.”

Nói rồi, gã lại nhịn không được run lập cập, thoạt nhìn là thật sự lạnh đến quá sức.

“Em… em em tìm được vài chỗ có thể tránh gió, nếu Tiêu ca có yêu cầu có thể nói với em, em mang anh đi.” Long Thời Nhậm nỗ lực chải vuốt lại lưỡi, nói.

Người này cũng là rất cơ linh, nói mấy câu đã nói lên tình huống rồi.



Còn để lại một chuẩn bị ở phía sau, chưa nói ra mấy chỗ tránh gió kia, đến lúc đó có thể coi như lợi thế của gã.

Đáng tiếc gã đang ở chính là màn cao cấp.

Gã cũng không biết người chơi cao cấp cũng không cần tránh gió, bởi vì độ ấm này căn bản không đủ để thương tổn người chơi cao cấp.

Tiêu Lam còn chưa đáp lời.

Lúc này, trong không khí cách hai người không xa lại trống rỗng bước ra một người.

Đây hẳn là cũng là một người chơi mới mở cửa, đáng tiếc đang hai người trong phòng lại nhìn không thấy cánh cửa tồn tại.

Đó là một cô gái xinh đẹp mỹ diễm.

Trên mặt cô trang điểm tinh xảo, son màu môi đỏ tươi đẹp, dưới khóe môi có một nốt ruồi nho nhỏ, lại có vẻ càng thêm diễm lệ.

Cô có một mái tóc xoăn đen giống như minh tinh Hollywood thập niên 5-60, mặc một chiếc váy đen nhỏ hoàn mỹ mà phác họa ra đường cong của cô, dáng người cô cũng không tính là tinh tế, lại tràn ngập cảm giác gợi cảm trêu người.

Đây là một cô gái tràn ngập lực dụ hoặc.

Đàn ông bình thường chỉ sợ rất khó ngăn cản mị lực như vậy.

Còn may Tiêu Lam đã trước tiên bước vào đội ngũ trai cong, từ đây vô duyên với gái đẹp.

Trong nháy mắt nhìn thấy cô gái này, trong đầu Tiêu Lam liền hiện lên mấy chữ ——

“Hoa thược dược màu đen”.

Đây là Ô Nha đã miêu tả với người chơi nào đó trong sách.

Ông đối với mỗi một người bị ông lựa chọn đều có so sánh khác nhau, người khác Tiêu Lam cũng không rõ ràng, nhưng cô gái này tuyệt đối đảm đương nổi mấy chữ 'yêu dã' này.

Đồng thời cậu cũng cảnh giác lên.

Có thể từ dưới tay Ô Nha chạy trốn, cô gái này khẳng định không yếu.

Hơn nữa trên người cô có một loại cảm giác trầm ổn, đây là Tiêu Lam ở trên người Kỳ Ninh hay cường giả linh tinh mới có thể cảm giác được.

Gần như trong nháy mắt cô gái này xuất hiện, Long Thời Nhậm cũng đã nhảy tới bên người đối phương, một câu một tiếng “Hoa Nhan tỷ” mà kêu lên.

Thái độ nịnh nọt, lời nói nhiệt liệt, so với gã đối đãi Tiêu Lam mà nói chỉ có hơn chứ không kém.

Đối lập lên, Tiêu Lam tựa như một sự bị lựa chọn còn sót lại.

Mà cô gái chỉ mang theo một nụ cười hoặc nhân, cũng không nói gì.

Nhìn hình ảnh này, lại liên hệ đến trước đó Long Thời Nhậm nói gã là bị một người chơi cao cấp mang vào.

Sẽ không phải chính là cô ta chứ?

Hóa ra lúc ấy Long Thời Nhậm nói cũng không phải “hắn ta”, mà là “cô ta” mới đúng*.

(*đọc giống nhau nha)

Nhìn thái độ nóng bỏng của Long Thời Nhậm kia, Tiêu Lam cảm thấy…… Gia hỏa này rõ ràng đã bị hố thật sự cam tâm tình nguyện đi?

Loại hình quả phụ đen này còn dám xông lên đi, xứng đáng bị đùa chết nha anh giai.

Trên đầu chữ sắc có một con dao, đáng tiếc không đâm vô người trai cong được rồi.

Bên kia, Long Thời Nhậm còn đang nhiệt tình mà cùng mỹ nhân tên là Hoa Nhan đơn phương trò chuyện, thậm chí run run tay ý đồ đem áo khoác của mình phủ thêm cho đối phương.

Tựa hồ là có chút không kiên nhẫn, Hoa Nhan nâng tay lên ngăn cản động tác của gã: “Đi thôi, đừng trì hoãn.”

Giọng cô cũng không thuộc về kiểu điềm mỹ, là một loại giọng khàn lười biếng, lại ngoài ý muốn rất khớp với khí chất của cô.

Theo giọng nói cô rơi xuống, Long Thời Nhậm ồn ào như vịt nháy mắt an tĩnh lại, ngoan ngoãn mà đứng sang một bên.

Đôi mắt mỹ nhân chuyển hướng sang Tiêu Lam, gợi lên khóe miệng: “Cậu cũng muốn cùng nhau sao? Dù sao không có phương hướng gì, cậu nhìn qua cũng không giống cái loại kẻ điên thích gϊếŧ người.”

Tiêu Lam nhìn Hoa Nhan.

Cô gái này tuy rằng đang cười, nhưng tứ chi lại không hề thả lỏng đề phòng.

Tiêu Lam không rõ ràng lắm chi tiết về đối phương, cũng không biết cô là an toàn hay không.

Nếu tách ra, có lẽ còn phải đề phòng đối phương đột nhiên làm khó dễ. Không bằng vẫn là cùng nhau đồng hành, đem đối tượng không xác định đặt ngay trước mắt, khá dễ dàng phát hiện đối phương không ổn, có uy hiếp cũng có thể kịp thời cảnh giác.

Chỉ sợ đối phương cũng mang chủ ý như vậy.

Vì thế, Tiêu Lam gật gật đầu.

Ba người hoài các tâm tư khác nhau, cùng nhau đi vào trong cánh đồng tuyết mênh mông.

Gió tuyết dần trở nên lớn hơn nữa.