Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị

Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị​ - Chương 100: 100: Phòng Làm Việc Trò Chơi Death




Đối với việc ký ức của Lạc không có bị bóp méo, Tiêu Lam có chút kinh hỉ, nhưng hiện tại nơi này người chơi đông đảo, hiển nhiên không phải tình hắn thích hợp để hai người giao lưu, viết chữ lên phong thư trao đổi ngầm với Lạc cũng quá chậm, vẫn là chờ một lát lại tìm cơ hội tương đối tốt hơn.

Tiêu Lam cho Lạc một ánh mắt, ý bảo anh chờ một chút hai người đơn độc tám sau.

Lạc nhẹ nhàng mà gật gật đầu, tỏ vẻ minh bạch.

“Tại sao là người này?” Có người đưa ra nghi vấn.

Lúc ấy người chơi ở đây tổng cộng có chín người, tại sao cố tình là người này, là tùy cơ tử vong hay anh ta đã kích phát điều kiện tử vong gì? Hiểu rõ điểm này với người chơi mà nói là quan trọng nhất.

Mộc Dương một bên nhìn máy chơi game, một bên lấy ra thẻ chứng minh công tác của mình: “Tôi đoán có quan hệ với thẻ công tác, các anh đều mang theo chứ?”

Các người chơi sôi nổi sờ đến thẻ công tác của mình.

Sau khi xác nhận ánh mắt lẫn nhau, bọn họ nhìn tấm thẻ công tác đặt trên bàn này, đã hiểu. Trước đó ở chế độ công ty nhìn thấy yêu cầu đeo thẻ công tác này, đại đa số các người chơi đều mang lên, cho dù là Thành Văn Nhất ghét bỏ nó đến không chịu được, cũng không ngoại lệ.

Gia hỏa trúng chiêu này, không biết là đầu sắt hay là không chú ý tới yêu cầu, lúc đến họp không mang thẻ công tác theo, vì thế liền lạnh.

Có điều cũng đúng là bởi vì anh ta đã quên mang thẻ công tác, cho nên mới để lại tin tức này cho các người chơi.

Làm người ta không biết nên cảm tạ hay là nên đồng tình anh ta.

“Vậy anh… anh… anh ta biến… biến mất hồi nào?” Hoa Bối đưa ra nghi vấn.

Các người chơi sôi nổi lâm vào hồi ức.

Tiêu Lam nghĩ tới trước đó mọi người đều là thống nhất nhận được tin nhắn đi họp rồi mới cùng đi đến phòng họp, từ phòng họp trở về thì Hồ Trạch liền phát hiện thẻ công tác và chỗ trống kia.

Chỗ ngồi trong văn phòng là dựa theo số lượng để sắp xếp, mỗi người chơi đều tỏ vẻ nơi văn phòng bọn họ, chỗ ngồi và nhân số đều phù hợp, thuyết minh vào thời điểm bọn họ bắt được thẻ công tác tiến vào văn phòng, đều vẫn là chín người.

Như vậy, người chơi tên là Hà Khai Toại kia biến mất, hẳn là chính là phát sinh vào khoảng thời gian các người chơi rời khỏi văn phòng mở họp.

Nói cách khác, hơn mười phút trước khi mở họp, Hồ Trạch dù thế nào cũng sẽ chú ý đến thẻ công tác ở chỗ trống kia mới đúng.

Lúc này, cậu đột nhiên nhớ tới tiếng chuông sau khi ông chủ tuyên bố tan họp vang lên, Tiêu Lam nhìn nhìn thời gian, hiện tại là 1: 55 phút, cách thời gian bọn họ từ phòng họp rời đi đại khái cũng chính là mười phút.

Tiêu Lam nhìn quanh mọi người: “Các anh có ai nhớ rõ lúc ông chủ nói tan họp thời gian là mấy giờ không?”

“1: 44.” Lạc khẳng định mà trả lời, “Khi đó còn xuất hiện tiếng chuông.”

“Tôi… khi đó tôi cũng nhìn... nhìn thời gian, là 1: 44.” Hoa Bối cũng trả lời.

“+1” Mộc Dương cũng nói, đôi mắt vẫn dính vào màn hình máy chơi game.

Tiêu Lam: “Chúng ta ở trong đại sảnh, lần đầu tiên nghe được tiếng chuông, cùng với thời gian ông chủ xuất hiện là 0: 44.”

Đôi tay Hồ Trạch ôm co ro trước ngực, làm ra một động tác thiếu nữ sợ hãi: “Anh là nói, mỗi một 44 phút đều sẽ xảy ra chuyện……”

Tiêu Lam gật gật đầu: “Tuy rằng tôi chỉ là suy đoán, nhưng 44 phút đầu tiên là trò chơi chính thức bắt đầu, 44 phút thứ hai là một người chơi biến mất, 44 phút tiếp theo phát sinh cái gì, chúng ta ai cũng không biết.”

Sắc mặt các người chơi càng trầm trọng.

Nói cách khác, không đến thời gian một giờ, sẽ lại một lần nữa xảy ra chuyện.

Mà vào lúc người chơi kia biến mất vừa rồi, bọn họ cái gì cũng chẳng có cảm giác được, cứ như vậy, đối với cảnh giác và dự phán nguy cơ như thế nào đều là cực kỳ bất lợi.

Loại cảm giác này giống như là một con thuyền trôi vào một vùng biển tràn ngập đá ngầm, mà tài công lại bị che đôi mắt lại vậy. Bọn họ biết bên người mình nguy cơ tứ phía, lại không cách nào phán đoán ra nguy cơ đến tột cùng là đến từ đâu.

Vào lúc các người chơi thảo luận, Thành Văn Nhất liền đứng ở phía sau, một bên sờ mèo một bên quan sát đến phản ứng của mọi người.

Thần sắc anh ta trước sau nhàn nhạt, cũng không nói ra bất luận ý kiến gì, giống như là một người đứng xem rõ đầu rõ đuôi. Ánh mắt anh ta luôn vô tình đảo qua Tiêu Lam và Lạc, phảng phất là đối với nhất cử nhất động của hai người đều cảm thấy rất hứng thú.

Bởi vì thời gian có hạn, ông chủ lại nhắc tới tình huống đã sắp xếp công việc cho bọn họ. Các người chơi vẫn về lại vị trí vậy của mình, nhìn xem công việc của mình rốt cuộc là cái gì, miễn cho lại trúng cạm bẫy tử vong ẩn nấp mà không tự biết.

Rạng sáng mà còn phải làm việc, không lỗ là trò chơi bi thảm khai phá cuộc sống.

Tiêu Lam nhân cơ hội tỏ vẻ mình muốn đi WC, Lạc cũng theo sát sau đó.

Mộc Dương ngồi một bên nghi hoặc hỏi: “Sao các anh muốn cùng đi WC thế?”

Trong ấn tượng của cậu nhóc, đây hình như là mấy cô bạn trong lớp mới có sở thích này mà.

“Bởi vì chúng tôi trước nay đều là cùng nhau vào WC, như vậy tương đối có cảm giác an toàn.” Tiêu Lam mặt không đổi sắc mà trả lời, cũng không hề có lương tâm mà lừa dối vị thành niên, “Có cơ hội cậu cũng có thể thử xem.”

Mộc Dương: “……”

Nghe lên hình như rất có đạo lý, nhưng chung quy cứ cảm thấy có chỗ nào đó không sai sai.

Nghĩ đến làm màu tinh xảo lại xa hoa lãng phí của Thành Văn Nhất kia, nếu là đưa ra muốn cùng nhau đi WC với anh ta, Mộc Dương hoài nghi mình sẽ bị tống cổ đi dọn WC suốt nguyên năm, kèm theo mỗi ngày đều phải viết mười vạn chữ tâm đắc thể hội về vụ đó.

Bạo quân, chính là không nói tình cảm vậy đó.

Chỉ là tưởng tượng thôi, Mộc Dương cũng nhịn không được lạnh hết sống lưng.

Vẫn là thôi đi……

——

Hai người Tiêu Lam và Lạc đơn độc đến WC.

WC rất sạch sẽ, bên trong cũng không có mùi lạ gì, cũng không dơ, mỗi một miếng đất gạch đều là sạch sẽ, nhưng tổng thể diện tích cũng không lớn, hai thằng đực rựa đứng bên trong có vẻ hơi chen chúc.

Sau khi xác nhận qua xung quanh không có người chơi khác và đạo cụ giám thị, Tiêu Lam hỏi: “Lúc Hà Khai Toại mất tích, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Anh ta là nháy mắt biến mất, không có chiến đấu qua, cũng không có bất luận biểu cảm biến hóa gì, đồng thời tôi cũng không hề cảm giác được sức mạnh dao động gì.” Lạc tự hỏi một chút tìm từ, “Giống như là…… Tồn tại bị hủy diệt mất, rốt cuộc đã xảy ra cái gì, đại khái chỉ có chính anh ta mới biết được.”

Tiêu Lam nhăn mày lại: “Sức mạnh vô hình sao?”

Lạc: “Tôi suy đoán loại sức mạnh này hẳn là có không ít hạn chế, bằng không chỉ bằng năng lực này, trong nháy mắt tiêu diệt tất cả người chơi cũng không thành vấn đề.”

Tiêu Lam gật đầu: “Xác thật, thời gian và điều kiện tử vong thiếu một thứ cũng không được, tôi đoán nó chắc là chỉ vào phút 44 mới có thể mang đi một người phù hợp điều kiện.”

Nếu thật sự có thể không kiêng nể gì mà gϊếŧ người, loại phương thức lặng yên không một tiếng động biến mất này làm sao đối kháng? Đến lúc đó người chơi còn phản kháng cái gì, nằm yên chờ chết cho rồi.

“Có điều theo trò chơi tiến độ, có lẽ sẽ phát sinh biến hóa gì đó cũng không nhất định.” Tiêu Lam nói.

Dựa theo cậu trải qua trò chơi mà nói, vừa mới mở màn, uy hiếp tử vong đều là nhẹ nhất, muốn kích phát điều kiện tử vong hạn chế cũng nhiều nhất, theo trò chơi chậm rãi tiến triển, nguy hiểm tử vong mới có thể càng lúc càng lớn.

Mà trong trò chơi lần này, uy hiếp vừa mới mở màn có vẻ quá lợi hại một chút, đơn giản vẫn là có điều kiện hạn chế, nhưng là đến sau này rồi, nếu loại hạn chế này càng ngày càng ít, thậm chí biến mất, vậy mới xem như thật sự phiền toái.

Nhưng hiện tại manh mối vẫn là quá ít, bọn họ biết rất ít chi tiết về tình huống quỷ quái.

Nhìn Tiêu Lam gần trong gang tấc lâm vào trầm tư trung, Lạc có chút tiếc nuối mà nghĩ, tốc độ tự điều tiết của tiên sinh nhanh thật, bây giờ cùng hắn một chỗ đã hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ nữa, thật sự là làm người ta tiếc nuối.

Xem ra, hắn còn cần phải nỗ lực hơn mới được.

——

Không lâu sau.

Hai người trở lại văn phòng.

Mộc Dương hiếm khi mà buông xuống máy game boy gần như cùng cậu nhóc hòa làm một thể, đang nhìn chằm chằm màn hình trước mặt mình, trên mặt là một mảnh biểu cảm nghiêm túc

Bên cạnh, Hoa Bối cũng mang theo khuôn mặt u sầu, giống một cục bột trắng bị phơi đến quắt queo.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Tiêu Lam tiến lên một bước, hỏi đến.

Mộc Dương đem mấy cây bút trên tay ném sang một bên, có chút buồn bực: “Công việc được phân công của em là vẽ minh họa, căn cứ theo nội dung miêu tả của bộ phận kế hoạch mà vẽ lại NPC.”

“Hầy……” Cậu nhóc thở dài, đem màn hình của mình chuyển qua đối diện với hai người Tiêu Lam.

Chỉ thấy bên trên có mấy nét bút đơn giản khó có thể hình dung, từ lý luận thì đây hẳn là đang vẽ một con người, dù sao thì Tiêu Lam cũng mơ hồ phân biệt ra đường còn tỏ vẻ như đầu và tay chân.

Nhưng cái đầu này bự gấp hai toàn bộ thân thể, đường cong cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, không nhìn kỹ mà nói còn tưởng rằng là củ khoai tây, bên trên hình như còn nảy mầm.

Tiêu Lam miễn cưỡng mà đánh giá: “Ừm…… Rất có sáng ý.”

Lại nhìn thoáng qua miêu tả của kế hoạch trên máy tính, nhu cầu là vẽ một thiếu nữ, đối lập với Mộc Dương vẽ……

Thảm, thật sự là quá thảm.

Thiếu niên Punk héo queo héo quắt mà thưởng thức máy chơi game, cũng không muốn đối mặt với tác phẩm của mình.

Lúc này Lạc cũng đi tới trước máy tính mình: “Công việc của tôi cũng là vẽ minh họa.”

Tiêu Lam: “……”

Thế Giới Hàng Lâm bị mù sao, tại sao không chịu bỏ qua cho bản thân mình vậy?

Nhìn thấy ánh mắt Tiêu Lam, Lạc mỉm cười cầm lấy cây bút tỏ vẻ: “Xin hãy tin tưởng, tôi đã không còn là tôi trước kia nữa.”

Tư thái kia thoạt nhìn thế mà như nắm chắc mười phần.

Tiêu Lam nghĩ đến mình đã đưa cho Lạc một số lượng lớn giáo trình hội họa, lại nghĩ nghĩ đến trí nhớ đáng sợ kia của Lạc, chẳng lẽ anh thật sự có thu hoạch rồi?

Sau khi nửa tin nửa ngờ đi qua, Tiêu Lam tự kỷ luôn.

Nếu cậu lại tin tưởng gã họa sĩ linh hồn này nữa, cậu chính là đồ ngốc….

Gia hỏa này mới chỉ học xong tô màu mà thôi! Hơn nữa năm sáu màu sắc độ bão hòa cao chồng chất lên nhau, phối hợp phong cách đến từ sâu linh hồn của anh, đỏ thẫm xanh dương tim tím trộn lại càng cay mắt hơn đó biết không!

Lớp vẽ nhi đồng hình như mở ra cho nhân sinh anh ta một con đường không lối về rồi.

Lạc thề chỉ thiên mà nói: “Đây là tinh túy của phái chủ nghĩa linh hồn của tương lai.”

Mắt Tiêu Lam mang theo tuyệt vọng, Mộc Dương vẽ tốt xấu còn có thể nhìn ra tứ chi với cái đầu, Lạc vẽ đã tiến hóa đến trình độ căn bản phân không ra hình người. Dù là vứt bỏ tiết tháo và thẩm mỹ cộng thêm hạ thấp tiêu chuẩn chấm điểm, cũng chỉ có thể phân loại đến phạm vi Picasso lấy râu ông này cắm cằm bà kia.

Lạc người này ấy à, ở các phương diện khác vĩnh viễn là dựa vào sự thành thạo. Duy độc trên nghệ thuật hội họa là kiên trì bản thân mười phần hơn nữa tràn ngập tự tin, làm người ta không biết suối nguồn tự tin của anh rốt cuộc là từ đâu.

Đây chẳng lẽ là chỗ khó lớn nhất của toàn bộ màn chơi?

Mộc Dương lén lút đi tới nhìn thoáng qua màn hình, sau đó lén lút nhẹ nhàng thở ra, đi trở về lại.

Nện bước cũng nhẹ nhàng hơn vài phần.

Động tác nhỏ này không tránh được đôi mắt của Lạc: “……”

Thiếu niên, cậu đây là phản ứng gì?

Một bộ như học sinh hạng nhì của khối từ dưới đếm lên, đi thi thì phát hiện hạng nhất từ dưới đếm lên thế mà cũng xuất hiện ở trường thi ấy.

Tiêu Lam đi đến trước máy tính của mình, phát hiện nhiệm vụ của cậu là dựng mô hình 3D.

Sau khi mở 3Dmax dựng mô hình trên máy tính, cậu hắn trầm mặc…… Cái giao diện phức tạp này làm người ta nhìn đến choáng váng đầu, dù là học cũng tuyệt đối không phải một chốc một lát là có thể giải quyết xong.

Hoa Bối ngồi cạnh cậu cũng thò qua tới: “Công tác của tôi là… là U… UI…… Đây là cái gì?”

Hai người bốn mắt tương đối, đều từ trong ánh mắt lẫn nhau thấy được mờ mịt, trò chơi rác rưởi chẳng lẽ là muốn làm chết chúng ta?

“Các anh…… biết viết đồ án kế hoạch không? Tôi chỉ biết chơi game, không thiết kế trạm kiểm soát gì hết……” Hồ Trạch bước chân phù phiếm, ánh mắt phóng không mà từ ngoài đi vào.

Sau đó đối diện với ánh mắt mờ mịt của bốn người trong phòng.

Đó là ánh mắt tâm hữu linh tê giữa mấy học sinh học dốt có ý đồ nộp giấy trắng ở trường thi với nhau.

Tức khắc, Hồ Trạch minh bạch, cái gì cũng khỏi cần nói nữa.

Lúc này, người chơi chơi trở thành nhân viên kế hoạch bên kia cũng từ trong văn phòng ra tới, lắc đầu với bọn họ.

Mộc Dương đi đến bên người Thành Văn Nhất: “Thành ca, lập trình thì anh có thể giao cho em.”

Thành Văn Nhất lắc đầu, nhẹ nhàng gãi cằm Sherry, thong thả ung dung mà nói: “Công việc của anh là lập trình, yêu cầu các cậu bên này ra tài nguyên mỹ thuật trước đã, nhưng thoạt nhìn có vẻ không có khả năng có rồi.”

Tiêu Lam đẩy bàn phím sang hướng bên cạnh: “Tôi cảm thấy những công việc này cũng không phải người chơi phi chuyên nghiệp có thể hoàn thành, trò chơi không có khả năng thiết trí trạm kiểm soát ngươi, nếu không hoàn thành cũng và kích phát điều kiện tử vong mà nói, ai có thể sống được?”

Hồ Trạch vuốt cằm: “Vậy…… điều kiện tử vong rốt cuộc là cái gì?”

Trò chơi sắp xếp cho người chơi công việc không có khả năng hoàn thành, hơn nữa nếu bản thân công việc lại không phải điều kiện tử vong mà nói, vậy điều kiện tử vong sẽ bị sắp xếp ở nơi nào kia chứ?

Tiêu Lam chợt lóe linh quang: “Khi một nhân viên trong công việc luôn phạm sai lầm thì như thế nào?”

Mộc Dương theo bản năng mà nói: “Ném xuống lấp biển.”

Tiêu Lam & các người chơi: “……”

Xã súc Luân Hồi mấy người không dễ dàng như vậy sao?! Bọn họ nhìn về phía Mộc Dương và Thành Văn Nhất, trong ánh mắt đều mang theo một chút đồng tình.

“Ông… ông chủ sẽ đến... tìm... tìm anh tâm sự.” Hoa Bối yếu xìu mà nói.

Cái này mới là đáp án bình thường đây nè.

Ông chủ……

Nghĩ đến ông chủ chưa từng gặp qua gương mặt thật kia, hơn nữa giọng nói âm trầm trầm kia, các người chơi rùng mình trong lòng.

Bọn họ một lần bị ông chủ triệu kiến chính là mở họp tập thể, sau đó trực tiếp lạnh một mống. Lúc này đây nếu đơn độc tâm sự mà nói…… Bọn họ có thể từ nguy cơ tử vong chạy thoát ư?

Mỗi người đều cảm giác tựa hồ như có một thanh lợi kiếm đang treo phía trên đầu mình.