Trans: Mướp Đắng
Cục bông trắng đen chui vào lòng Hạ Vân Trù, rúc đầu xuống, hai chân nhỏ níu lấy l0ng nguc của anh, vùi đầu vào, chính là một bộ dáng… không còn thiết tha gì nữa.
Sau đó…
Lại là một trận cười lớn.
Tô Ức ôm ngực, ngồi trên cát, đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm cô.
Woa, đáng yêu quá, muốn sờ….
Hạ Vân Trù cũng nở nụ cười trầm thấp, l0ng nguc khe khẽ chấn động, khiến cho Mạc Linh Chi đang làm ổ trong lòng anh cũng có thể cảm nhận được ý cười không kìm nén của anh.
Mạc Linh Chi kinh ngạc ngước nhìn anh.
Mắt đen trừng lớn, trong đôi mắt to tròn đều hiện lên…
Vậy mà anh cũng cười cô?!
Người nhận nuôi thay đổi rồi!
Anh không còn là người nhận nuôi của ngày xưa nữa…
Thân hình tròn xoe vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay anh, môi mím chặt, đầu cúi xuống, vẻ mặt chán chường.
Nụ cười của Hạ Vân Trù càng lộ rõ, vừa ôm chặt cô vừa nhịn cười, giọng nói cũng mang theo ý cười: "Không phải cười nhạo nhóc, bởi vì thích nhóc thôi.”
Tai Mạc Linh Chi run run, liếc nhìn anh…
“Chít.” Tôi giống dễ bị lừa vậy sao?
“Khụ khụ.” Hạ Vân Trù ho vài tiếng để che đi nụ cười, vô cùng nghiêm túc nói: “Thật mà, vì thích nhóc nên mới cười với nhóc, cũng vì thích nhóc nên nhóc làm gì họ cũng đều thích thú.”
Nói rồi, bỏ tay để trên miệng xuống, nhẹ nhàng bắt lấy chân nhỏ của cô, vẫy vẫy về phía mấy du khách và fan.
Hậu hết mọi người đều đang giơ điện thoại lên, cũng đều đang nhìn bọn họ.
Thấy vậy, một tràng âm thanh la hét nối tiếp nhau vang lên…
“Aaaa, Chi Chi thật đáng yêu!”
“Chi Chi, nhìn bên đây nè, chị là fan của em đó!”
“Chi Chi, chị thích em!”
“A a a, đáng yêu quá, thật sự là quá dễ thương rồi!!”
…
Một cục bông nhỏ với dáng vẻ gấu trúc nhìn bạn sẽ có cảm giác gì?
Cô không cần làm gì cả đã khiến người ta muốn gào thét
Đây chính là ưu thế của giống loài.
Hơn nữa, lúc này Chi Chi còn đang tròn xoe mắt, ngây ngô mà chào hỏi bọn họ.
Sau khi nhận được một màn “tỏ tình” từ đám đông, gương mặt u sầu của cô trở nên phấn chấn bằng tốc độ mà mắt thường đều có thể nhìn thấy được, khóe miệng ủ rũ cũng không nhịn được mà nhếch lên.
Đôi tai đang cụp xuống cũng từ từ dựng đứng, đuôi cũng bắt vểnh lên.
Mà quan trọng là!!
Gương mặt nhỏ tròn xoe của cô, lại hơi hơi… đỏ lên?
Đậu má!!
Đám người trợn lớn mắt.
Bọn họ không nhìn lầm chứ? Chó còn biết đỏ mặt à!!
Đến cả camera man đang cầm máy quay cũng tràn đầy kinh ngạc, ống kính cũng sắp chiếu vào mặt cô luôn rồi.
Hạ Vân Trù cũng choáng váng không kém.
Anh đưa tay gạt mấy sợi lông lên mặt cô sang một bên, phía dưới, quả thật đã ửng lên sắc hồng….
Hạ Vân Trù: “...” Chó biết đỏ mặt sao??
Thật là… mở mang tầm mắt.
Tuy là biết bản thân người gặp người thích, nhưng mà đột nhiên trong trường hợp như vậy lại được nhiều người bày tỏ như thế, mặt của cô cũng nóng lên một cách khó hiểu.
Mà hiển nhiên là phản ứng như vậy cũng khiến bản thân cô có chút bối rối.
Coi giơ chân nhỏ lên, nhẹ nhàng che lại khuôn mặt của mình.
Oh, đúng là có chút nóng.
Hai móng vuốt nhỏ che lại khuôn mặt tròn có hai quầng mắt, dưới lớp lông trắng còn ẩn hiện chút màu đỏ.
“Aaaaaaa nó thật sự đã đỏ mặt đó!!” Đám đông hét lên kinh ngạc.
Một tràng âm thanh la hét, thu hút thêm càng nhiều người vây xem.
“Nhìn gì vậy? Có chuyện gì vậy?”
“Là đại minh tinh Tô Ức à? Sao lại điên cuồng như vậy?”
Người mới đến vô cùng hoang mang.
Có người kích động giải thích: “Đang xem một chú chó!”
Người mới đến: “???”. Vì một chú chó mà điên cuồng như vậy??
“Là một chú chó biết đỏ mặt á! Là chú chó được nhắc đến trong các chủ đề tối hôm qua đó!”
“Đậu má.”
Ngày càng nhiều ánh mắt tập trung nhìn, đám đông ngày càng phấn khích, những tiếng chụp hình “tách, tách, tách” liên tục phát ra, tràn ngập cả một góc.
Thậm chí có vài người kích động muốn xông vào, chụp lại dáng vẻ xấu hổ của cô, cũng có người muốn đi qua, để đem chú gấu trúc Chow Chow khiến người ta không khống chế được tay này sờ một chút.
Vì vậy, áp lực của nhân viên bảo vệ lại tăng thêm gấp bội.
Các nhân viên bảo vệ: “...”
Nói ra có lẽ bạn không tin, lúc khiến bọn họ cảm thấy áp lực lớn nhất lại không phải là vì hai đại minh tinh lưu lượng Tô Ức và Bạch Ngọc, mà là vì…một chú chó.
Đạo diễn Chương: “Hạ tổng, Chi Chi, các người đi qua bên kia đi, đừng đứng ngơ ngẩn ở đây nữa! Người càng ngày càng đông rồi.”
Vì đảm bảo an toàn, ông ta vô cùng nghiêm túc.
Hạ Vân Trù cũng thu lại vẻ mặt ngạc nhiên, gật đầu, nghiêm túc ôm chó rời đi, còn không quên mang theo phao bơi mà chú chó đã chọn.
Mà ngay lúc này, nhân lúc Hạ Vân Trù và Chi Chi không chú ý, đạo diễn Chương đột nhiên ra tay, nhanh chóng sờ đầu Chi Chi.
Đợi đến lúc bọn họ phản ứng lại, ông ta đã nhanh lẹ rút tay về.
Đạo diễn Chương: “Hắc hắc.” Xúc cảm quá tuyệt!!
Hạ Vân Trù: “...”
Anh thở dài, cũng đưa tay sờ sờ đầu của cô.
Anh không phải người trong giới, cũng không cần tạo nhiệt, không thích nổi tiếng và phiền phức.
Nhưng mà lúc này đây, anh đã có dự cảm.
Bởi vì cô nhóc đang ôm trong tay này, sau này anh có thể có rất hot, nổi tiếng và phiền toái.
Cuối cùng, ai biểu anh là người nhận nuôi cô chứ?
…
Mạc Linh Chi bị ôm đi, tiếng hét vẫn còn tiếp tục.
Ôi, đều là những nhân loại thích cô đó.
Cô nghĩ một hồi, từ từ giơ một chân ra, học theo Tô Ức lúc trước mà vẫy vẫy.
“Á”