Đường Đường đứng trước cửa lớp một hồi lâu mới phồng mặt nhỏ lên hít sâu một hơi tự cổ vũ mình đẩy cửa lớp ra.
Tiếng nói chuyện ồn ào trong phòng học đột nhiên im bặt, từng ánh mắt mắt sáng như đèn pha ô tô nhìn chằm chằm vào Đường Đường mới bước được một chân vào lớp.
Đường Đường như bị ấn nút tạm dừng, dũng khí mới gom góp được lúc nãy cũng bị xì hết hơi rồi, giờ cậu chỉ muốn rụt chân về thôi.
Hình... hình như đâu có đi nhầm lớp đâu nhỉ?
Ngón tay trắng nõn bất giác nắm chặt quai cặp, Đường Đường bây giờ tiến thì không được mà lùi cũng không xong. Đến tận khi tai cậu cũng đỏ hết rồi mới ngại ngùng di chuyển về chỗ ngồi.
Chờ khi đến đó thì Đường Đường mới hiểu sao mấy bạn kia lại nhìn cậu như vậy.
Ba vị đại thiếu vốn đang ngồi phía trước mà giờ chuyển chỗ rồi!
Giang Triệt ôm cánh tay chợp mắt, Nghê Hướng Dương bắt chéo chân ngồi chơi game, còn Lục Tử Hiên vậy mà lại ngồi ở vị trí bên cạnh cậu đang chống má cười tủm tỉm vẫy tay.
Trong lớp yên ắng đến đáng sợ, chỉ nghe được tiếng máy chơi game của Nghê Hướng Dương. Ánh mắt của mọi người như vô tình như cố ý đảo qua chỗ bốn người này, trong lòng lén đoán xem cái cậu học sinh mới chuyển đến này có quan hệ gì với ba vị thái tử đây.
Khuôn mặt nhỏ tinh xảo của Đường Đường sa sầm, cậu bước qua cặp chân dài của Lục Tử Hiên để vào trong rồi ngồi xuống, mắt nhìn thẳng.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, giáo viên cầm giáo án vào lớp, những ánh mắt đánh giá cũng dần biến mất theo từng lời giảng. Bên này Đường Đường đã ngồi cảnh giác hơn nửa tiết học rồi, thấy bọn họ đều chăm chú làm việc của mình cũng dần yên tâm tập trung nghe giảng.
Nhưng mà đời không như mơ...
Đường Đường đang chép bài bỗng run tay, không tin được nhìn về phía Lục Tử Hiên nhân mô nhân dạng(*) đang ngồi bên cạnh.
(*)nhân mô nhân dạng: cv để như vậy nên tui cũng hỏn lọn lắm, đại khái thì kiểu như là ra vẻ điềm nhiên hay là kiểu đúng lý hợp tình zậy á, chỗ này tui không chắc nên để nguyên, ai biết sửa giùm tui😅
Giang Triệt đang chợp mắt phía sau không biết đã mở mắt từ lúc nào, Nghê Hướng Dương cũng buông điện thoại xuống hứng thú nhìn hai người đằng trước.
Lục Tử Hiên hờ hững nhấc đôi chân dài lên ngăn khe hở, một tay cầm sách một tay trực tiếp vói vào trong quần âu phục của Đường Đường, xoa nắn vật nhỏ của cậu cách một lớp quần lót.
Đường Đường tựa như bị giẫm phải đuôi, vội vàng nắm lấy bàn tay đang náo loạn của nam sinh, giống bị dẫm cái đuôi tựa, vội vàng bắt lấy nam nhân tác loạn tay, đỏ mặt nhỏ giọng lắp bắp: “Cậu, cậu làm gì vậy?”
Lục Tử Hiên để mặc cậu nắm tay mình, đôi mắt hồ ly khẽ híp, dùng khẩu hình miệng nói ba chữ.
“Làm nhóc đó... ”
Đường Đường sợ muốn xỉu, nhưng sức cậu nhỏ, cố đẩy hai lần đã hết sức rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Tử Hiên móc côn th*t nhỏ hồng phấn của cậu ra khỏi quần trước mặt cả lớp.
“Cậu nhóc” xinh đẹp mềm oặt rất không có chí tiến thủ, chỉ trong chốc lát đã bị ngón tay thon dài có vết chai mỏng của Lục Tử Hiên tuốt cho ngóc đầu dậy.
Lòng bàn tay cứ xoa nắn quy nắn quy đầu mẫn cảm và lỗ tiểu, bàn tay sượt qua cán, sau đó lại như có như không từng chút sờ qua hai hòn trứng (dái) nhỏ tinh xảo.
“Ưm... ”
Sắc mặt Đường Đường ửng đỏ, cậu úp mặt lên bàn không nhịn được nấc nhẹ một tiếng, sợ hãi cắn môi dưới.
Lục Tử Hiên cười, chậm rãi nói khẽ bên tai cậu: “Đường Đường phải cố gắng nhịn xuống đừng rên lên đó... ”
m thanh soàn soạt của ngòi bút trên trang giấy cùng lời giảng của giáo viên giao hòa vào nhau. Sở Nhạc An vò muốn nát cuốn sách trong tay, ánh mắt mơ hồ, cứ liên tục dùng gương để trộm ngắm mấy người dễ gây chú ý ở phía sau.
Mắt Giang Triệt và Nghê Hướng Dương giống như đang ngẩn người nhìn về phía trước, Lục Tử Hiên thì không biết đang nghĩ gì trong đầu. Còn cái cậu Đường Đường kia đang khoác trên người áo khoác của người đàn ông, nhìn có vẻ không khỏe lắm nằm nhoài trên bàn.
Ánh mắt cậu ta bốc cháy, nhìn hết cả người Đường Đường một vòng, sự ghen ghét trong lòng bắt đầu lên men.
Mấy ngày nay ba người Giang Triệt cũng không đi tìm con hồ ly tinh kia, Sở Nhạc An còn tưởng rằng rốt cuộc mình cũng có cơ hội rồi. Nhưng cho dù cậu ta có trong tối ngoài sáng dụ dỗ thì ba người này cũng không thèm làm gì cậu ta, hơn nữa bây giờ còn chuyển đến ngồi bên người Đường Đường.
Sở Nhạc An cũng không rõ lắm gã bị ba người này chịch cho kêu dâm là ai, chỉ thấy ba vị thiếu gia đây không thèm để ý tới cậu ta mà lại coi trọng Đường Đường, trong lòng càng tức không chịu được.
……
Phía sau, khuôn mặt nhỏ của Đường Đường ửng đỏ, ánh mắt ướt át mê mang nhìn mặt tường màu xanh trắng. [chắc kiểu xanh pastel, hong biết nữa:)))]
Khoái cảm trong cơ thể đã đến cực hạn, cậu không nhịn được đĩnh eo lên, cạ vật nhỏ đang rỉ nước vào trong lòng bàn tay khô nóng của người đàn ông.
Lục Tử Hiên chống tay lên má nhìn cậu, đột nhiên cười trầm thấp một tiếng, lúc Đường Đường vừa muốn bắn ra lại tàn nhẫn bóp mạnh vào côn th*t hồng nhạt, chặn miệng lỗ sáo đang khẽ mở.
“A... ”
Đường Đường quay mặt đi gối đầu lên cánh tay, khóe mắt đỏ hồng nhuốm ý xuân, đôi ngươi mê ly sũng nước. Cậu nhìn vào đôi mắt đào hoa đa tình của Lục Tử Hiên, khó chịu động đậy, mềm yếu cầu xin: “Khó chịu quá... Cho, cho tôi bắn đi. ”
“Có còn muốn tránh mặt bọn anh nữa không? ” Lục Tử Hiên hỏi cậu.
Khoái cảm đang sinh sôi nảy nở bị cắt ngang, Đường Đường ấm ức rơi nước mắt: “Hức... Không tránh... Em khó chịu... Ưm, khó chịu mà... ”
Lục Tử Hiên rất vừa lòng với câu trả lời của cậu nên buông lỏng tay, sau đó trìu mến tuốt thêm mấy cái.
Cơ thể nhỏ bé đáng thương của Đường Đường run rẩy, hoàn toàn nhũn thành một bãi.
Chất lỏng màu trắng ngà phun trên tay của nam sinh kia. Lục Tử Hiên lau khô tay, sau đó điềm nhiên như không sửa sang lại quần áo hỗn độn không chịu nổi của Đường Đường, vừa xong thì tiếng chuông hết tiết cũng vừa lúc reo lên.
“Ơ... Cái mùi gì đây? ” Một nữ sinh đi ngang qua cửa sau bỗng khựng lại một chút, hít hít ngửi ngửi.
“Có mùi gì đâu, mình có ngửi thấy đâu. ” cô nàng đi bên cạnh hi hi ha ha cười ghẹo bạn mình cứ chuyện bé xé ra to.
Tiếng nói càng lúc càng xa còn Đường Đường thì cúi đầu càng thấp. Vành tai cậu đỏ rực, chỉ hận không thể tìm cái lỗ(*) chui luôn vào trong không bao giờ ló đầu ra nữa.
(*)lỗ: cv là phùng, tra không ra đoán tạm là cái lỗ, sẽ beta sau (nếu biết)
Sở Nhạc An canh đúng thời gian, đứng dậy đi đến trước bàn của Đường Đường và Lục Tử Hiên, lông mày tú khí(*) chợt nhíu lại, có hơi lo lắng hỏi han: “Đường Đường, cậu có sao không? Có phải bị bệnh rồi không? ”
(*) tú khí: tra từ điển tiếng Việt thì nó có nghĩa như vượng khí, kiểu không khí tốt lành dùng để miêu tả núi non sông nước, cảnh đẹp các kiểu. không biết trong tiếng Trung thì nó có cùng nghĩa không, nói chung là khi nào hiểu thì quay lại beta sau:)))
Lục Tử Hiên ngồi ở mé ngoài còn Đường Đường dựa vào tường. Lúc Sở Nhạc An nói chuyện cơ thể hơi khom, vừa đủ để người ngồi ngoài vừa ngẩng đầu lên là thấy được xương quai xanh tinh xảo, ngửi được mùi nước hoa mê người của cậu ta.
Tay trái Lục Tử Hiên chống má, mắt nhìn vào sách không biết đang nghĩ gì.
“Không... Không sao đâu. ”
Đường Đường vùi đầu dưới cánh tay, phiền muộn nhỏ giọng đáp lời. Cậu thậm chí còn không dám ngẩng đầu, bởi vì tay phải của Lục Tử Hiên đang ngang nhiên thò vào quần cậu, bóp mông cậu dưới ánh nhìn chăm chú của Sở Nhạc An!
Đường Đường sợ bị phát hiện nên không dám động đậy, chỉ đành cắn đốt ngón tay nhịn tiếng rên, vành tai đỏ rực sắp nhỏ ra máu.
Lục Tử Hiên dời tay lên trên bóp mạnh hơn, ý bảo cậu nâng mông lên.
Đường Đường không thèm nghe lời hắn ta, lắc đầu chán chả buồn nói.
Dù cậu bất động nhưng Lục Tử Hiên vẫn có cách.
Lục Tử Hiên buông quyển sách trên tay ngước mắt lên, ý tứ sâu xa trả lời Sở Nhạc An một câu: “Đường Đường có lẽ phát sốt rồi, cảm phiền bạn học đây đưa cậu ấy xuống phòng y tế nhé. ”
Lục Tử Hiên nói từng tiếng rõ ràng, âm thanh cũng rất mềm dịu. Duy chỉ có từ “sốt” là giọng điệu càn rỡ có chút không đứng đắn.
Sở Nhạc An thầm nghĩ chắc mình nghe nhầm rồi.
Thấy người mình muốn dụ dỗ sắp cắn câu, trong lòng Sở Nhạc An kích động cực kỳ. Cậu ta cũng không muốn đưa cái Đường Đường siêu chướng mắt này xuống phòng y tế nên chỉ tỏ vẻ lo lắng rồi âm thầm chuyển đề tài, muốn nói nhiều thêm mấy câu với Lục Tử Hiên.
Cả người Đường Đường bị áo khoác bọc bên trong sớm đã cứng ngắc như cục đá. Lục Tử Hiên đã cởi quần cậu ra, quần lót tụt xuống một nửa, mông thịt trắng mềm lõa lồ bên ngoài hơn phân nửa. May là có bàn học và quần áo giấu đi, nếu phải đứng dậy thật thì xong đời!
Đường Đường cứng đờ chớp mắt một cái, rất rõ ràng đây là tên này đang cảnh cáo cậu, chỉ có thể hậm hực nhấc mông nhỏ lên, để lộ huyệt nhỏ non mềm dâm đãng.
Lục Tử Hiên vừa lòng cười cười, mặt ngoài câu được câu không nói chuyện với Sở Nhạc An, một cái tay khác xẹt qua kẽ mông, nhằm ngay miệng huyệt mà xoa nắn.
Mãi cho đến khi miệng huyệt hoàn toàn ướt mềm, hắn đột nhiên cho một ngón tay thon dài vào trong.
“Ưm... ”
Dưới áo khoác cộm lên một cục mèo kêu nức nở một tiếng, hai người đang nói chuyện bỗng nhưng im bặt.
Sở Nhạc An không dễ gì mới có cơ hội nói chuyện với Lục Tử Hiên nên trong lòng hơi khó chịu, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra lo lắng hỏi han: “Đường Đường, cậu sao vậy? Rất khó chịu hả?”
Bơi vì có bàn học và quần áo che chắn nên Sở Nhạc An chỉ nhìn thấy tay của Lục Tử Hiên đặt sau chỗ ngồi của Đường Đường, nào biết người mà cậu ta bỏ hết vốn liếng thả câu lại đang cắm ngón tay thon vào trong huyệt nhỏ của người khác thọc vào rút ra.
Mà Giang Triệt và Nghê Hướng Dương ngồi ở đằng sau lại nhìn thấy toàn bộ cảnh dâm này.
Nghê Hướng Dương bắt chéo chân, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm hai người đằng trước, trong lòng thầm mắng Lục Tử Hiên rất biết chơi.
Đường Đường cắn môi không dám kêu tiếp nữa, ngón tay Lục Tử Hiên không chút khách khí chọc vào thịt ruột đang a dua, âm thanh “phụt phụt” khi lỗ nhỏ bị đâm phóng đại bên tai Đường Đường. Bông cúc bé nhỏ bị chỉ gian tê tê dại dại nước dâm chảy ròng.
Trong không khí dường như có mùi vị ngọt ngào không rõ, Sở Nhạc An nhíu mày bừng tỉnh, phát giác ra có chỗ nào không đúng.
Ngón tay Lục Tử Hiên thọc vào rút ra, ra sức đè ép vào điểm mẫn cảm trong huyệt nhỏ của Đường Đường, mặt khác lại cười cười thay Đường ĐƯờng đáp lời Sở Nhạc An: “Có lẽ cậu ấy ngủ rồi, chúng ta nói chuyện nhỏ chút. ”
Dứt lời, đôi mắt đào hoa đẹp đẽ còn chớp chớp với cậu ta.
Mặt Sở Nhạc An đỏ lên, đã hoàn toàn quên mất sự không thích hợp lúc nãy, đảo mắt lại cùng hàn huyên với nam sinh nóng bỏng trước mắt.
Mắt Đường Đường thấm hơi nước, răng trắng cắn chặt đốt ngón tay. Ngón tay Lục Tử Hiên thon dài có vết chai mỏng, chỉ cần cắm sâu một chút cũng tạo cảm giác có dòng điện chạy qua. Thịt ruột ngậm lấy ngón tay rất gắt gao, cậu bị chỉ gian nước dâm chảy tràn lan ra ngoài.
Cảm giác ngứa ngáy tê dại truyền khắp cơ thể. Đường Đường ứa nước mắt, lặng im thở hổn hển vài cái. Sướng quá, cậu sắp chịu không nổi nữa rồi!
Cảm giác được thành ruột mấp máy rất nhiệt tình, ánh mắt Lục Tử Hiên tối sầm lại. Tốc độ trên tay nhanh hơn, hai ngón tay ác liệt đè ép vào điểm mẫn cảm, nước dâm theo động tác của hắn cứ nhỏ giọt dọc theo tay, thịt ruột bị đâm mạnh đến co rút.
Thô bạo cắm sâu vài cái, cả người Đường Đường như bị điện giật rùng mình, hậu huyệt co thắt dữ dội, trào ra từng dòng nước dâm ấm nóng như người phụ nữ bị chịch cao trào.
Tiếng chuông vào tiết vang lên gãi đúng chỗ ngứa, kịp thời che dấu tiếng huyệt dâm đang mấp máy tóe nước.
Chờ khi Sở Nhạc An không cam lòng trở lại chỗ ngồi, những người khác cũng tập trung nghe giảng bài, không rảnh chú ý đến bọn họ, Lục Tử Hiên mới không màng sự níu kéo của miệng huyệt chậm rãi rút tay phát ra một tiếng “ba”.
Dâm dịch trong suốt chảy đầy tay, dọc theo đầu ngón tay của nam sinh chảy tí tách đầy đất.
Hương thơm quyến rũ ngọt ngào khiến ba đôi mắt đỏ lên như sói nhìn chằm chằm vào Đường Đường còn đang run rẩy, chỉ hận không thể nuốt luôn cả xương cậu vào trong bụng.