Tôi Diễn Bừa Mà Các Anh Cũng Coi Là Thật

Chương 16




Ôn Tranh Hàn cáu đến mức mất ngủ một đêm.

Chính xác là trọn cả đêm không ngủ.

Lúc anh ta tặng quà, Thẩm Phất còn tỉ mỉ lau chùi cái cúp ngay trước mặt anh ta, nghiên cứu kỹ lưỡng số gram trên cài áo kim cương, mặt mày hớn hở, phấn khích khôn nguôi.

Sao chỉ chớp mắt đã có thể làm ra loại chuyện này?

Có điều thử ngẫm lại.

Ắt hẳn cô biết sau khi bán tháo đi thì sớm muộn gì cũng sẽ bị anh ta phát hiện chứ.

Vẫn khăng khăng làm như thế. Tại sao?

Chẳng lẽ hòng cố tình khơi gợi sự chú ý của anh ta?

Ngày hôm sau khi thức giấc sắc mặt Ôn Tranh Hàn rất bất ổn, quầng thâm mắt rõ ràng chứng tỏ một đêm mất ngủ.

Thật sự rõ ràng quá đáng, anh ta không thể không đeo kính râm để che giấu.

Giang Thứ có thói quen rời giường sẽ chạy bộ sáng sớm, mới vừa gỡ tai nghe không dây xuống quay về hành lang đã đụng phải Ôn Tranh Hàn bước ra từ căn phòng đối diện.

Bầu trời còn chưa sáng, tổ sản xuất cũng chưa tới.

Hai người đều đeo kính râm, y hệt hai anh mù đẹp trai đi lướt qua nhau.

Giang Thứ lườm nguýt anh ta, lạnh lùng "hừ" một tiếng.

Ôn Tranh Hàn không hiểu đầu cua tai nheo gì: ?

Vào buổi tối đầu tiên đặt chân vào biệt thự, anh ta đã cảm nhận được Giang Thứ có chút thái độ thù địch đối với Chử Vi, song cũng chẳng suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng tuổi tác Giang Thứ và Chử Vi tương đương, cho nên có lẽ xem Chử Vi thành đối thủ cạnh tranh.

Hơn nữa trong giới cũng có chuỗi khinh bỉ, giới tư bản xem thường giới giải trí, trong giới giải trí thì đóng phim điện ảnh xem thường đóng phim truyền hình, diễn xuất lại xem thường show sống còn.

(*)Chú thích: cũng giống như chuỗi thức ăn, chuỗi khinh bỉ là hiện tượng một người tự cảm thấy mình quá tốt đẹp nên sinh ra xem thường người khác, từ này xuất hiện sớm nhất trên chuyên đề "Đô thị hằng tuần" của tập san Thâm Quyến thuộc tờ Southern Metropolis Daily vào ngày 07/04/2012 (Theo Baidu).

Chử Vi thuộc tầng dưới đáy của chuỗi thức ăn, khó tránh việc bị khinh bỉ.

Nhưng chẳng biết có phải do quá nhạy cảm hay không, hiện tại anh cứ cảm giác khi Giang Thứ nhìn bất kỳ khách mời nam nào trong biệt thự, ánh mắt sau cặp kính râm kia đều mang mùi thuốc súng lẫn sự coi thường.

Ôn Tranh Hàn nhíu mày.

Chắc đa phần đầu óc của cái dòng con ông cháu cha này đều có tật nhỉ?

"Thời Hạn Rung Động" kéo dài trong vòng ba mươi ngày, tổng cộng có chín vòng lựa chọn hẹn hò, hai ngày sau mỗi vòng hẹn là thời gian nghỉ ngơi, khách mời có thể nán lại biệt thự để xúc tiến hoạt động chung sống giao lưu.

Sau khi có kết quả của vòng gửi tin ngắn ngày hôm qua, khán giả đã đợi mòn mỏi muốn chết.

Chín giờ sáng livestream bắt đầu, lượng người tràn vào tăng gấp đôi.

[Ai tin tối qua tui không ngủ nguyên đêm không? Nghĩ tới hôm nay ảnh đế và ảnh hậu sắp nắm tay cả ngày là tui thức mịa nó thâu đêm luôn á.]

[Hu hu hu lầu trên ơi bắt tay nào, tui sẵn sàng quay màn hình rồi, mau đặt mông ngồi xuống hóng thôi.]

[Không biết ê-kíp chuẩn bị đồ linh vật gì, a a a cầu xin hãy cute nhé, kiểu như hình khủng long đó.]

Thế mà ngàn lần không ngờ đến, vừa bắt đầu livestream đã trông thấy thông báo cáo lỗi dưới góc phải của tổ sản xuất, bảo rằng hôm nay Ôn Tranh Hàn cần quay quảng cáo, phải xin nghỉ một ngày, buổi sáng tạm thời không thể xuất hiện tham gia truyền hình trực tiếp trong biệt thự.

Người hâm mộ của Ôn Tranh Hàn thở phào nhẹ nhõm, nhưng fan Tả Mân và fan CP đế hậu hôm qua hú hét bao nhiêu hôm nay chưng hửng bấy nhiêu.

[???]

[Cái éo gì đây? Nghiêm túc đó hả? Lùi lịch trình quay quảng cáo về trễ một ngày cũng đâu thành vấn đề, tại sao nhất quyết phải là ngay hôm nay?]

[Với cả dựa theo lịch trình trước đó công ty của Ôn Tranh Hàn công bố thì hôm nay hẳn là phải ở biệt thự chứ, tại sao lại thay đổi đột xuất?]

Cũng sáng sớm nay bên phía Tả Mân mới nhận được thông báo do đoàn phim đem tới, nói Ôn Tranh Hàn xin nghỉ một ngày do chuyện công việc, đã rời biệt thự, đến tận buổi tối mới trở về được.

Tả Mân nở nụ cười lúng túng.

Chị ta còn có thể làm gì đây? Dĩ nhiên chỉ đành vờ trưng bộ dạng rằng Ôn Tranh Hàn đã báo cho mình từ lâu.

Ai mà dè anh ta lại miễn cưỡng như vậy.

Nếu như hôm nay phải ở lại biệt thự một mình, chị ta ắt sẽ đối mặt với nỗi xấu hổ.

Tả Mân tâm phiền ý loạn, liên lạc cho quản lý của mình.

Nhoáng cái khán giả lại nhận được thông báo, hôm nay chẳng những ảnh đế không có ở biệt thự, ảnh hậu cũng không tài nào điều chỉnh lịch trình được, đến tối mới có thể trở về tham gia livestream.

Bình luận còn chưa bắt đầu kêu gào đã có người đăng: [Mọi người thông cảm hơn đi, tình yêu của người trưởng thành tất nhiên là đặt sự nghiệp lên đầu, cơ mà mấy bà không cảm thấy chính vì lý do đó nên mới ship sao?!]

Chẳng cảm thấy gì! Trời Xanh Biển Xanh nhủ thầm.

Trước đó cô ta đã có cảm giác giữa Ôn Tranh Hàn và Tả Mân chẳng real như đám fan CP này ship!

Rõ ràng giữa họ phủ một lớp thờ ơ nhàn nhạt, đám fan CP này lại như đui mù, mỗi ngày ship "chân tướng là thật", quả thực khiến người ta thấy nực cười!

Nhưng lần trước đăng một câu nghi ngờ thôi đã bị mạt sát một trận, làm cho bây giờ cô ta không dám tùy tiện đăng bình luận bay nữa.

Chờ mà xem nhé, cái CP hot hòn họt này trước sau gì sẽ lật xe.

Chử Vi cũng ngủ không ngon, cậu ta trằn trọc, trong đầu toàn là câu hỏi làm sao mà Ôn Tranh Hàn và Thẩm Phất từng quen biết nhau. Cậu ta cảm thấy mình phải nghĩ biện pháp để trò chuyện riêng với Thẩm Phất, sau khi lên show luôn ở trước máy quay phim, căn bản chẳng có cơ hội giao tiếp cùng Thẩm Phất.

Cho dù vẫn còn hận cậu ta, vẫn nên cho cơ hội để cậu ta hóa giải nó chứ.

Chử Vi mặc đồ gấu tìm kiếm Thẩm Phất khắp nơi trong biệt thự, tuy nhiên không hề thấy Thẩm Phất bước ra khỏi phòng.

Thay vào đó Cố Thanh Sương mặc trang phục tương tự đã đề nghị cùng ra vườn hoa chơi xích đu.

Đâu phải đề nghị gì quá quắt, Chử Vi không tiện từ chối bèn đi theo cùng.

[Mặc dù không phải đồ khủng long nhưng anh mị mặc đồ gấu con cute hết nước chấm, áu áu.]

[Hai người này càng đi càng sát rạt nha, có khả năng thành công không nhể?]

[Tôi hết trông cậy vào CP Chử Vi và Hứa Điều Điều rồi, bọn họ vừa đi show là bắt đầu phá CP, chỉ mong ảnh đừng dây vào Thẩm Phất thôi = =]

Thẩm Phất không hẳn là chưa rời phòng, mà là phạm vi hoạt động cố gắng tránh Chử Vi hết mức có thể.

Chử Vi mặc trang phục gấu, mục tiêu tương đối lớn, Thẩm Phất đảo mắt một cái vừa thấy chú gấu lông lá xuất hiện trong tầm nhìn là vội vàng đổi hướng.

Biệt thự quá lớn, buổi sáng Thẩm Phất ngâm suối nước nóng, đọc sách hết cả buổi chiều, không để Chử Vi tìm được mình.

Khán giả thấy cô cứ như đang đánh du kích, cười sằng sặc: [Ha ha ha Thẩm Phất đang trốn Chử Vi đúng không?]

[Fan Chử Vi luôn mồm kháy khịa miết, thú thật kể từ lúc chương trình phát sóng đến giờ Thẩm Phất có thèm chủ động đi tìm Chử Vi đâu, Chử Vi thì tìm cổ ba bốn lần rồi đấy.]

Người hâm mộ của Chử Vi giận run bần bật: [Ai biết nhỏ này có ý gì không?]

[Ê fan Thẩm Phất, mới được anh tao chọn một lần mà đã lộng hành à, đó gọi là phong độ lịch sự! Sợ không ai chọn nhà chúng mày nên quan tâm nhà chúng mày chút đấy hiểu chưa? Trốn anh tao thì trốn đi, có gì hay ho, tưởng vẫn chọn chị chúng mày tiếp á? Nằm mơ!]

[Vòng chơi game buổi tối sẽ thấy rõ (mỉm cười), má nó idol của ai tìm đối phương trước thì người đó là chó!]

Có kẻ hóng drama không sợ to chuyện: [Á đù fan hai nhà chơi lớn thế? Hay là chơi lớn thêm xíu đi, nếu phe nào thua thì phải đăng tin đồn xấu dưới Weibo của idol mình, OK không?]

[Hô hô hô lầu trên sành sỏi ghê ta, làm mị cười gần chết.]

Vòng chơi game tối nay được nhắc trong phần bình luận là một vài trò chơi nhỏ do ê-kíp chuẩn bị cho khách mời nhân dịp nghỉ ngơi, trò chơi hôm nay tên "Bóng Đêm Ba Phút", tổ sản xuất sớm đã tuyên bố thể lệ trên Weibo chính thức.

Buổi tối sẽ chiếu một bộ phim kinh dị.

Đến khi phim kết thúc, biệt thự sẽ rơi vào bóng đêm trong vòng ba phút.

Khi ấy các khách mời vẫn còn ngồi trên ghế sofa phòng khách chưa rời đi, trong tay từng người đều có một chiếc vòng, chỉ cần đeo được nó lên cổ tay người mình muốn là có thể đưa ra yêu cầu đối với người bị đeo.

Song song đó người bị đeo bắt buộc phải đáp ứng yêu cầu.

Hẹn hò, ra ngoài tán gẫu riêng, đi uống cà phê, cái gì cũng được.

Từ đầu tới đuôi Dung Hiểu Trăn đã không tin mấy lời nhảm nhí rằng Thẩm Phất bám Chử Vi dai như đỉa, lập tức kêu fan phản hồi: [Fan Thẩm Phất biểu thị không thành vấn đề, fan nhà đối diện không dám cược thì chính là đồ hèn.]

Trong nhóm của Hải Đăng Chạy Băng Băng có một người hâm mộ cực đoan của Chử Vi bình luận: [Đấu thì đấu, tưởng anh tụi tao là dạng dại gái thật ư?]

Những fan khác của Chử Vi nhìn thấy dòng này đều tức suýt nổ phổi.

"Cái đứa này bị thần kinh đúng không? Anti giả fan hả? Mang anh yêu ra cá cược luôn?"

Trong bình luận xé xác nhau ầm trời, người qua đường hóng hớt: [Cười vãi, hai nhà làm tui ngóng xem không biết tối nay rốt cuộc là ai đeo cho ai nha.]

[+1]

Thoáng chốc đã đến tối.

Vốn dĩ bữa ăn hôm nay là do Ôn Tranh Hàn và Tả Mân chuẩn bị, nhưng hai người đều xin nghỉ, bởi vậy vẫn phải do ê-kíp tới nấu nướng, thời gian chuẩn bị của họ được hoãn lại một ngày.

Thời điểm cơm nước xong tiến vào khâu xem phim, Tả Mân và Ôn Tranh Hàn mới lần lượt trở về.

Tất cả khách mời đều tập trung lại ngồi trên sofa phòng khách.

Nhân viên công tác của đoàn phim nhắn nhủ nội quy xong xuôi, bật máy chiếu: "Vòng của mỗi người đều khác nhau, xin hãy nhớ màu của mình. Xin nhớ thêm một điều nữa là thời gian bóng đêm chỉ có ba phút nha, ba phút kết thúc thì không thể hành động nữa."

Tả Mân cầm vòng bằng bên tay rảnh, vô thức nhìn sang Ôn Tranh Hàn một cái.

Hai người vừa quay về đã bị bắt nắm tay nãy giờ, tuy thời gian không lâu, nhưng nắm cũng xấp xỉ hai ba chục phút rồi, tốt hơn so với Tả Mân dự liệu, người hâm mộ trong bình luận hẳn đã gào thét hai ba chục phút.

Vấn đề duy nhất là, dẫu trong chương trình Ôn Tranh Hàn khá phối hợp, nhưng tầm mắt vẫn tránh chị ta, hầu như không trao đổi, vẻ mặt cũng hơi lạnh nhạt. Như thể không phải đang nắm tay một người, mà là đang nắm một mô hình đạo cụ vậy.

Sau khi bước vào trò chơi kế tiếp, phần thưởng và hình phạt của phiên trò chơi trước sẽ bị dừng lại.

Nhân viên công tác vừa tuyên bố bộ phim chính thức bắt đầu, Ôn Tranh Hàn đã gấp rút buông tay Tả Mân ra.

Sắc mặt Tả Mân không tươi tắn cho lắm, cũng vội vàng rút tay mình về.

Phần bình luận hãy còn chèo thuyền: [Hi hi hi hi ảnh đế và ảnh hậu ngại lắm chứ gì.]

[Đệt, ai nghĩ ra quy tắc chương trình đúng là thiên tài, tui chụp màn hình mấy trăm tấm cảnh họ nắm tay rồi! Tuy chỉ có hai mươi bảy phút ba mươi tám giây nhưng thỏa mãn quá đi hức hức.]

[Tui lạy! Lát nữa hai người này sẽ còn đeo vòng cho nhau!]

Chử Vi và Cố Thanh Sương tháo đầu của trang phục gấu xuống, bây giờ mà cởi đồ thì không tiện lắm nên tạm không cởi.

Nhạc nền phim kinh dị chính thức vang lên, chỉ có Thẩm Phất xem đến là nghiêm túc.

Mục này lại chẳng có phần thưởng tích điểm, cô lười suy tính chốc phải yêu ai, phải đeo cho ai.

Những khách mời khác thì tâm tư mỗi người một nơi, căng thẳng lo âu, nào có lòng dạ xem phim?!

Chử Vi ngồi trên ghế quý phi bên phải sofa, tranh thủ lúc bộ phim đang tối om bèn lặng lẽ nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Phất ngồi ngoài cùng bên trái sofa.

Cậu ta đang ưu sầu bởi không có cơ hội nói chuyện riêng với Thẩm Phất, hiện tại cơ hội xuất hiện rồi.

Biết sớm thì lúc từ phòng ăn qua đây cậu ta đã nghĩ cách chiếm vị trí trái phải của Thẩm Phất! Nhưng tổ sản xuất tuyên bố thể lệ trò chơi một cách đột ngột, trước khi tuyên bố cậu ta còn không biết đây là một trò chơi!

Nghĩ đoạn, cậu ta kiềm lòng không đặng mà lườm người đàn ông bên trái Thẩm Phất.

Mắc mớ gì Giang Thứ lại ngồi kế Thẩm Phất?

Trùng hợp ư?

Bộ phim hơi sáng lên, Chử Vi hấp tấp ngoảnh đầu về.

Khán giả thấy rõ chỗ ngồi của khách mời, không khỏi phân tích đầy sôi nổi: [Phen này chắc một là không đeo hai là đeo cho người bên cạnh nhỉ?]

Sofa được ghép lại từ hai hàng ghế năm chỗ, khoảng cách không tính là gần, đằng trước ghế sofa còn đặt bàn trà nhỏ và đủ đồ vật cản trở, nếu định mò mẫm đeo đúng cho người mình mong muốn trong hoàn cảnh tối đen thì độ khó không hề nhỏ.

Ai sẽ mạo hiểm té ngã chỉ để chạy xa như thế?

[Giờ là Chử Vi và Cố Thanh Sương ngồi chung, Hứa Điều Điều và Hướng Lăng Vân ngồi chung, Ôn Tranh Hàn ngồi với Tả Mân, Thẩm Phất với D.]

[Khoan khoan tại sao thái tử gia lại ngồi cạnh Thẩm Phất?]

Khán giả chuyển sự chú ý sang Thẩm Phất và Giang Thứ, thiếu điều cười ngất: [Ét ô ét cứu với nhìn thái tử gia là tôi cười sặc, hâm à! Sao xem phim mà ảnh vẫn đeo kính râm vậy?]

Trò chơi này một là đeo trúng hết hoặc là dứt khoát không đeo thì sẽ không có hình phạt.

Bởi lẽ đó phần bình luận phỏng đoán phần lớn khách mời sẽ không hành động.

Giả sử đeo vòng cho ai đó chính là muốn bảo với người đó rằng "Không được quyền từ chối đề nghị hẹn hò", chỉ cần mỗi hành động này, chắc chắn sẽ biểu lộ rõ tấm lòng!

Ai sẽ mãnh liệt, sẽ tấn công trực diện đến thế nhỉ?

Giang Thứ ngồi bên cạnh Thẩm Phất, lưng hơi dựa ra sau, đôi mắt dưới kính râm liếc qua một cách lạnh lùng.

Cái liếc này âm thầm đối diện với hai ánh mắt.

Trừ Chử Vi đang chộn rộn tính toán khoảng cách, còn có Ôn Tranh Hàn chỉ cách Thẩm Phất vẻn vẹn một Tả Mân.

Đeo cái đầu mi ấy.

Sắc mặt Giang Thứ thoáng chốc tối lại, bắn từng cái trừng sang.

Tiếc thay do quá tối, hai người nọ không cảm nhận được ánh mắt phẫn nộ của anh.

Tả Mân cũng dựa vào ghế sofa, ngỡ rằng Giang Thứ đang nhìn mình, cho dù không hiểu mô tê gì nhưng vẫn nở nụ cười gật đầu.

Giang Thứ: "..."

Giang Thứ cáu kỉnh quay đầu về.

Anh không nhịn được lại nhìn Thẩm Phất đang ngồi bên phải mình.

Thẩm Phất lười cầm vòng bèn nhét vòng của mình dưới mông, khoanh tay vẻ mặt chuyên tâm dán mắt vào màn hình, hoàn toàn không có hứng thú giao lưu ánh mắt với anh.

Giang Thứ: "..."

Giang Thứ lại ung dung liếc nhìn chiếc vòng dưới mông Thẩm Phất.

Ôn Tranh Hàn cũng đang cân nhắc xem bản thân có nên đeo cho Thẩm Phất không.

Tuy anh ta lý trí hơn Chử Vi nhiều, song trải qua chuyện tối hôm qua bị bán cúp, bất kể là ai cũng chẳng bình tĩnh nổi.

Thời gian nói chuyện ở phòng trữ đồ thực sự không đủ, toàn bộ biệt thự đều có máy ghi hình, biến mất quá ba phút là khán giả sẽ sinh nghi ngay.

Anh ta cần tìm dịp hỏi han rốt cuộc Thẩm Phất đang làm gì.

Cuối cùng bộ phim chấm dứt bằng cái kết đau khổ.

Phụ đề dần biến mất.

Ê-kíp chợt nhắc nhở: "Trò chơi bắt đầu, các khách mời xin hãy chuẩn bị sẵn sàng!"

Ngay lập tức, cả căn biệt thự chìm vào bóng tối.

Người mới vừa từ ánh sáng rơi vào bóng tối sẽ có vài giây không thấy rõ thứ gì cả.

Chử Vi định bụng nắm bắt thời gian đi về bên phải, kết quả dự tính sai phương hướng, vấp trúng bàn trà như chó gặm phân, ngã nhào mắt nổ đom đóm.

[Ôi vãi ai té đấy?!] Màn hình trước mặt khán giả đen kịt, chỉ nghe được một tiếng "rầm".

[Nghe có vẻ đau đó, ha ha ha háo hức phết, chẳng lẽ có khách mời muốn đeo vòng cho người cách mấy chỗ thật sao?]

Fan Chử Vi bày tỏ không quan tâm: [Chung quy cũng không phải anh tui, anh ấy nhảy múa quanh năm, balance rất tốt, chưa bao giờ té.]

Bản thân Cố Thanh Sương đang chần chừ liệu vòng này có nên đeo cho Chử Vi hay không, nhưng ngẫm thấy hai ngày nay đều tiếp xúc cùng Chử Vi, mình cần tiếp xúc với cả những người khác.

Thế là toan lách qua Hứa Điều Điều, tròng vòng vào cổ tay Hướng Lăng Vân.

Hứa Điều Điều ngàn lần không ngờ mình ngồi ở giữa mà vẫn có thể bị backdoor.

(*)Chú thích: backdoor là một thuật ngữ hay được dùng trong game chiến thuật, tùy từng game sẽ có cách giải nghĩa riêng khác nhau, nghĩa chung nôm na là đánh lén.

Nội tâm mắng thầm, mượn bóng tối nhéo cánh tay đang vươn qua của Cố Thanh Sương.

Trái lại trong vòng này Hướng Lăng Vân rất bình tĩnh, anh ta không muốn trò chuyện riêng với ai cả.

Tính cách của Thẩm Phất anh ta từng quen tựa như hoa tơ hồng, nhưng tính cách của Thẩm Phất khi lên show bỗng biến hóa, vấn đề ấy khiến anh ta rất đỗi tò mò.

Nhưng nếu anh ta thể hiện niềm hứng thú của mình quá sớm, trò chơi sẽ mất ý nghĩa đúng chứ?

Ôn Tranh Hàn đứng dậy, vượt qua Tả Mân, đâu nghĩ rằng lại vướng chân trái lẫn chân phải với Chử Vi, người vừa cực khổ dò dẫm tới đây, nên đã cùng nhau té dúi dụi.

Trong bóng tối có người chửi thề "Shit.".

Mà lúc mới khởi đầu trò chơi bóng đêm, Thẩm Phất đã không khỏi trợn mắt nhìn người đang kabedon* mình trên ghế sofa.

*Kabedon xuất phát từ các bộ anime, manga shojo của Nhật Bản, là hành động dồn đối phương vào tường rất lãng mạn

Phần thu âm của vòng này sẽ yếu bớt, hơn nữa bên cạnh còn không ngừng truyền tới tiếng té ngã, nếu nhỏ giọng nói chuyện thì khán giả sẽ không nghe được.

Thẩm Phất đè thấp giọng: "Anh làm gì đấy?"

Giang Thứ định kéo cô dậy: "Em như ngồi đồng thế, dời mông hộ tôi chút được không, vòng của tôi rơi vào khe ghế sau lưng em rồi!"

Hóa ra là vì vậy?

Ban nãy khoảng cách quá gần, hơi thở của anh đột nhiên phả lên mặt cô, làm cô giật nảy mình.

Thẩm Phất cả giận đáp: "Vậy anh thả ra để tôi đứng lên trước đã, anh đè tôi kiểu này sao tôi nhấc mông?"

Giang Thứ cũng bực: "Nhanh lên, bớt nói nhảm."

Hai tên đàn ông đằng sau anh đang chen tới chen lui, thả một quả rắm nhé.

Cái tính khí chó này, Thẩm Phất hận không thể tặng anh một bạt tai, bị anh ép tới khó chịu, cô đành phải bò sang chỗ trống bên trái.

Sau lưng không biết là ai đụng vào eo Giang Thứ.

Hai cánh tay đang chống lên lưng ghế sofa của Giang Thứ suýt không giữ nổi.

Anh rất ư là cáu, đứng phắt dậy xoay người trong bóng tối, đoạn xách cổ áo kẻ đã đụng mình rồi quăng thẳng đi.

Bỗng, Chử Vi cảm giác Ôn Tranh Hàn ở bên cạnh mình đã biến mất, đang định vui mừng, tiến về trước thì đụng phải khuôn ngực của một người đàn ông đứng chắn đường.

Cậu ta: "?"

Vốn dĩ Giang Thứ bị kẹp ở giữa, bị cậu ta đụng một cú mạnh như thế, thân dưới mất thăng bằng loạng choạng ra sau.

Thẩm Phất còn chưa kịp bò đi, thình lình cảm nhận được hơi thở quen thuộc ùn ùn kéo đến trước ngực mình, lại còn ngồi trên đùi mình.

Cuối cùng cô mất kiên nhẫn, hùng hổ tát thằng cha trước mặt.

Đúng lúc ấy, ê-kíp đột nhiên mở sáng đèn.

Khán giả chỉ thấy: Tóc tai của Cố Thanh Sương và Hứa Điều Điều rối bời.

Không hiểu sao Ôn Tranh Hàn lại nằm trên đất.

Chử Vi đặt mông ngã ngồi lên bàn trà, chưa ngồi vững đã té xuống chân Thẩm Phất.

Hướng Lăng Vân điềm tĩnh, cầm bia uống một ngụm.

Mà Giang Thứ thì đang ngồi trong lòng Thẩm Phất.

Thẩm Phất ngả lưng vào ghế sofa, hai tay vịn trên mông anh.

Trên cổ Giang Thứ còn đeo vòng của Thẩm Phất.

Anh im lặng một giây, cố nén vệt đỏ bên vành tai, thở hồng hộc hỏi: "Khốn kiếp, ai đeo vòng cho tôi??"

Bình luận: [?]

Thẩm Phất: "?"

Chờ chút, không phải chứ, sao vòng của cô lại chạy lên cổ anh???

Không phải cô, cô không làm gì hết nha!