Tôi Đẹp Trai, Cậu Ấy Có Tiền

Chương 82




Cảm thấy bầu không khí mỗi lúc một trở nên khó xử hơn, ngay lúc Chu Thanh Lan sắp nổi bão thì Tô Hoan Trạch bước đến bên cạnh Tiết Diệc Sâm, cậu ta vờ như không thấy cảnh tượng ban nãy, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Địa vị của nhà họ Tô ở thành phố này không phải dạng xoàng xĩnh, cho dù nội bộ có hỗn loạn đến đâu thì mấy người kia cũng chẳng dám tùy tiện khiêu khích cái tổ ong vò vẽ này, tất nhiên sẽ nể mặt Tô Hoan Trạch. Chu Thanh Lan vừa thấy Tô Hoan Trạch thì lập tức nhẫn nhịn, không nổi giận nữa.

"Ồ, không có gì, lại đây chào hỏi chút ấy mà." Tiết Diệc Sâm thấy Tô Hoan Trạch lại đây bèn nở nụ cười an ủi, bảo với Tô Hoan Trạch mình không sao cả.

Tô Hoan Trạch gật đầu, hỏi tiếp: "Chào hỏi xong chưa?"

"Xong rồi."

"Vậy đi thôi, còn đang muốn cho cậu làm quen với những người khác nữa đấy." Tô Hoan Trạch là người biết đủ, thấy sắc mặt xanh mét của Đổng Dương thì biết ông ta đang nín nhịn nên không đâm chọc bọn họ nữa, vội vàng dắt cậu vợ của mình rời khỏi chốn thị phi này.

Tiết Diệc Sâm cười tủm tỉm gật đầu, tạm biệt bọn họ một cách lịch sự: "Hẹn gặp lại mẹ và chú Đổng nhé, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, con đàn cháu đống." Cậu dứt lời, thong thả rời đi.

"Tôi nghe đồn Đổng Dương rất hay bạo lực gia đình." Đi được một đoạn, Tô Hoan Trạch lơ đãng nhắc đến chuyện này, vừa đưa mắt quan sát biểu cảm của cậu.

Chu Thanh Lan có ra sao cậu cũng không muốn biết, cậu không hề có tình cảm đối với bà mẹ này, cũng hoàn toàn thất vọng về bà ta nên không muốn quan tâm nữa, chỉ lặng thinh gật đầu ý bảo mình đã biết.

Hai người đều im lặng hồi lâu, Tô Hoan Trạch lại mở miệng bảo: "Tôi sẽ không ngoại tình đâu."

Cậu lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tô Hoan Trạch, chưa kịp lên tiếng đã nghe Tô Hoan Trạch nói tiếp: "Cái gì tôi cũng có thể cho cậu hết, tôi không cần gì cả, cho nên sẽ không làm ra mấy trò đó. Cậu cứ xem chừng tôi, chúng ta sẽ tốt thôi."

Có lẽ vì nghe được lời khuyên của Chu Thanh Lan nên Tô Hoan Trạch có phần luống cuống, sợ cậu thật sự sẽ hiểu lầm cậu ta.

"Nghe cậu nói thôi tim tôi đã rung rinh rồi..."

"Là một người đàn ông, không thể làm ra chuyện có lỗi với nửa kia của mình được."



"Lúc nãy cậu nghe đủ chuyện mà chỉ có thể rút ra vậy thôi à?'

"Thật ra ban đầu tôi cứ nghĩ chuyện của mình do anh tôi lan truyền nên vẫn luôn tránh mặt anh ta."

"Chuyện nhà cậu rối ren như vậy, trong tiềm thức cảm thấy nghi ngờ cũng là điều bình thường, ban đầu tôi cũng nghĩ rằng, một người như vậy sao mà là người xấu xa cho được chứ."

Tô Hoan Trạch chậm bước đến rồi dừng lại, nhìn tấm kính khắc hoa văn trên vách tường hành lang, không khỏi thở dài, như đột nhiên cảm thấy sầu muộn vì đã biết chuyện của cha mình.

Tiết Diệc Sâm đến cạnh cậu ta, lắc lư thân người trước tấm gương nọ rồi chợt thở dài: "Ầy, vẻ đẹp trai của tôi không thể nào che giấu được mà, cũng may là tôi đẹp trai thế này nên không phụ lòng bậc cha mẹ kia ấy nhờ."

Tô Hoan Trạch biết cậu đang an ủi mình, không thể nào lựa chọn cha mẹ được nên so ra Tô Hoan Trạch đã may mắn hơn cậu nhiều, vì thế cậu ta bật cười, ra vẻ bình tĩnh trả lời: "Yên tâm đi, tôi không sao đâu. Chuyện Bạch Mặc cứ để tôi giải quyết."

"Được."

Có vài người, nếu không dạy cho bọn họ một bài học thì cứ mãi cho rằng người khác là kẻ ngốc đây mà.

Suốt nửa sau bữa tiệc, gần như Tiết Diệc Sâm phải kéo Tô Hoan Trạch đi quanh hội trường, bởi vì nếu đụng phải đối tác của cha Tô thì kiểu gì Tô Hoan Trạch cũng bị mời rượu cả, cái tên này còn không biết chừng mực, dứt khoát uống luôn. Tiết Diệc Sâm thấy vậy bèn không nhịn được, cậu thay cậu ta uống nốt hết chỗ rượu còn lại, cũng vì cậu rất biết cách cư xử nên người khác không cách nào bới móc ra chỗ sai.

"Tửu lượng của Diệc Sâm không tồi chút nào!" Cha Tô cảm thán một câu.

"Cũng được ạ."

Ban đầu cha Tô cũng không quá coi trọng Tiết Diệc Sâm, nhưng lúc này mới hay Tiết Diệc Sâm rất biết cách ứng xử trong mấy trường hợp thế này, cậu cứ cười tủm tỉm khiến người khác không tài nào ghét nổi, cũng nhờ ngoại hình ưu tú nên còn đạt được hảo cảm của những người kia. Người như vậy chỉ cần mài giũa một phen thì sẽ rất thích hợp phát triển trên chốn thương trường, hơn nữa cậu cũng đủ thông minh, tiếp thu nhanh chóng, biến tiến biết lùi chứ không cậy mạnh chút nào, rất giỏi trong việc sinh tồn.

Cha Tô biết thằng con mình không khéo đưa đẩy, đôi khi ông cũng lo rằng Tô Hoan Trạch tính tình ngay thẳng sẽ không thể nào tiếp quản tốt việc kinh doanh của gia đình, nhưng nếu bên cạnh cậu ta có một người rất giỏi hỗ trợ thì sao đây?

Điều này khiến Tiết Diệc Sâm ngày càng được lòng cha Tô, dần dà cũng chủ động dẫn dắt Tiết Diệc Sâm để cậu làm quen với một số người, dạy cậu ít mẹo giao tiếp và dự định đón năm mới xong sẽ đưa Tiết Diệc Sâm đến công ty để cậu làm quen.

Trên đường trở về, cha Tô đưa Tiết Diệc Sâm một phong bao lì xì và nói với cậu: "Đây là tiền mừng tuổi, lúc đón năm mới ắt sẽ phải xã giao rất nhiều nên không thể ăn tết cùng nhau được, chúc các con năm mới vui vẻ."

Tiết Diệc Sâm cũng không thèm khách sáo mà nhận lấy, trong bao lì xì là một tấm thẻ kim cương, vừa kiểm tra ra, ừm, không tệ, sáu triệu.

*

Về đến nơi, hai người lại ghé sang căn biệt thự cũ.

Khoảng thời gian gần đây, Tiết Diệc Sâm vẫn luôn kèm Tô Hoan Trạch học hành, bởi vì thành tích của con hàng này thật sự rất kém, điểm cuối kỳ xếp hạng bốn mươi trong lớp, nhưng từ lúc xếp lớp lại cũng chỉ vỏn vẹn bốn mươi chín người. Tô Hoan Trạch còn chẳng bằng Vu Hải Lang, ít nhất tên kia còn xếp thứ 35.

Quả thật Tô Hoan Trạch đã âm thầm cố gắng trong bài thi cuối kỳ này, nếu không vẫn nằm ở top năm đếm ngược như mọi khi rồi, bấy giờ có thể tăng thêm vài hạng thế này cũng là kết quả của sự chăm chỉ đó.

"Tổng điểm cuối kỳ của tôi hơn cậu 564 điểm, cậu tự nghĩ mà xem, kết quả thi đại học của chúng ta sẽ chênh lệch bao nhiêu đây?" Tiết Diệc Sâm ngồi trên ghế, làm công tác tư tưởng cho Tô Hoan Trạch.

"Chúng ta cùng nhau ra nước ngoài đi."



"Cậu nghĩ nước ngoài sẽ thu nhận kẻ ngốc hửm?"

"Chỉ cần có tiền..."

"Cút đi, cậu chỉ biết dựa vào gia cảnh của mình thôi à? Chuyện nhà cậu rối tung đâu phải cậu không biết, cậu phải khiến bản thân mình đủ mạnh mẽ mới được, tự cậu không cảm thấy anh trai cậu xuất sắc hơn mình bao nhiêu ư?"

Câu này khiến Tô Hoan Trạch nghẹn họng, chỉ có thể ũ rũ ngồi trên ghế, ngoan ngoãn nghe cậu dạy dỗ.

Sau khi công tác tư tưởng xong, Tiết Diệc Sâm bắt đầu kèm cho Tô Hoan Trạch, có thể nhận ra sự khác biệt giữa dân nghiệp dư và giáo viên.. Tiết Diệc Sâm giảng bài một cách rất ngắn gọn, cậu cảm thấy mấy câu hỏi này vô cùng đơn giản nên chỉ ra vài chỗ thì chắc hiểu rồi ấy nhỉ?

Nhưng Tô Hoan Trạch vẫn làm sai cho được.

Trải qua vài lần như vậy, Tiết Diệc Sâm không giữ nổi bình tĩnh nữa, cậu tiếp tục giảng bài với tâm trạng kích động. Tô Hoan Trạch bị cậu làm căng thẳng, mà càng sốt ruột thì càng không hiểu bài, cuối cùng không nhịn nổi nữa đứng bật dậy, không nói không rằng ngã lên giường giả chết, mặc cho cậu có kêu thế nào cũng không lọt tai.

Cậu giận đến mức mũi méo xệch, vì vậy đứng dậy theo rồi cưỡi trên người Tô Hoan Trạch, bóp cổ cậu ta lắc lắc, liên tục lẩm bẩm: "Cậu là tên đần à? Thứ đơn giản như vậy cũng không biết, cậu đọc bảng tuần hoàn nguyên tố hóa học tôi nghe thử coi."

Tô Hoan Trạch vẫn im bặt, phớt lờ Tiết Diệc Sâm.

Cậu đợi một lúc, bỗng tụt quần Tô Hoan Trạch xuống, hét lên: "Xem ông đây giết cậu không."

Bấy giờ Tô Hoan Trạch mới có phản ứng, bật dậy ôm chầm lấy cậu không chịu buông ra, lẳng lặng hồi lâu mới ngập ngừng đọc lên, bấy giờ cậu ta mới hít thở thông thuận.

Bỗng nhiên điện thoại Tiết Diệc Sâm vang lên, cậu lập tức đi lấy, thấy hiển thị người gọi là "Thầy Ngô" thì bắt máy ngay.

Hình như thầy Ngô đang xem TV, đầu bên kia rất ồn ào nhưng anh ta cũng không mấy để tâm, chỉ hỏi Tiết Diệc Sâm: "Ngày 30 giao thừa đến nhà tôi đón tết ha? Vừa hay trúng thứ sáu, có thể xem tập mới nhất chương trình nọ ở nhà tôi, nhà tôi có TV."

Trong ấn tượng của thầy Ngô, anh ta luôn cảm thấy với số tiền của Tiết Diệc Sâm có thì chỉ đủ thuê một căn phòng điện nước đầy đủ, vách tường xi măng, chỉ có WC và một cái giường ván gỗ, miễn cưỡng sống qua ngày. Anh ta lo rằng học sinh của mình không trả nổi tiền sưởi ấm, phải ăn tết trong cái giá lạnh, nhưng suy đi nghĩ lại... hai trăm ngàn tiền học bổng, một trăm ngàn tiền thưởng, chắc cũng không đến mức quá thảm, vậy nên anh ta cũng không xen vào việc của người khác nữa.

"Được chứ! Em đến cùng Tô Hoan Trạch được không?" Cậu đồng ý ngay, nhưng không định bỏ rơi Tô Hoan Trạch lẻ loi một mình, nếu không con hàng này lại dỗi cho xem.

"Hai em thân thiết vậy ư?" Thầy Ngô vô cùng kinh ngạc.

"Không phải trong kỳ nghỉ đông nhà Tô Hoan Trạch đã thuê em làm gia sư, phụ đạo cho cậu ấy sao." Đúng là suốt mấy hôm nay cậu cũng đang kèm Tô Hoan Trạch học thật, cũng không tính là nói dối.

"Không phải thuê em làm bài tập nghỉ đông cho trò ấy đấy chứ?"

"Sao vậy được, Tô Hoan Trạch cố gắng lắm đó, thành tích cuối kỳ cũng đã tăng lên."

"Chậc, từ hạng hai hạng ba đếm ngược tăng đến hạng chín, còn trông chờ tôi khen trò ấy nữa à?"

"Thầy nhớ kỹ quá đó!" Cậu nở nụ cười, cùng lúc đó đưa tay vuốt ve mặt Tô Hoan Trạch, lúc thì bứt lông mày lúc lại bóp mũi, khi thì vỗ mặt.



Thầy Ngô cũng bật cười, trả lời: "Nét đặc sắc của trường ta, phải tóm tắt thành tích học tập và biểu hiện của mỗi một học sinh để viết vào trong học bạ. Cái này tôi chỉ vừa viết vài hôm nên nhớ kỹ lắm. Được rồi, hai em cùng nhau đến đây đi, chút nữa tôi gửi địa chỉ cho mấy em."

"Được ạ."

Cúp điện thoại, Tiết Diệc Sâm mới nói với Tô Hoan Trạch: "Ngày 30 tết, chúng ta cùng nhau đến nhà thầy Ngô đón năm mới nhé."

"Đi thì đi."

Tiết Diệc Sâm vẫn đang rất phấn khích, lập tức nhảy xuống giường lẩm bẩm: "Có phải nên mua ít quà tết không nhỉ? Nên mua ít trái cây sấy khô hay sữa đây?

"Không biết."

"Cậu chưa từng làm khách à?"

"Không đến phiên tôi chuẩn bị."

"Cũng phải, không thể trông cậy vào cậu mà. Chút nữa chúng ta mua chút đồ tết, chắc chắn mấy cửa hàng có bán rồi, cũng tiện."

Tiết Diệc Sâm nói xong thì mở laptop và máy tính lên, xem mấy trang web bất động sản, cậu vừa mới nhận được tiền mừng tuổi, tuy rằng có hơi ngượng nhưng vẫn mặt dày dùng nó, chuyện đầu tiên là phải mua một căn nhà.

Bây giờ cậu còn nhỏ lắm, chưa thể thi bằng lái được nên xe thì để tính sau đi.

Có nhà đã tốt lắm rồi, cuối cùng cậu cũng có nhà của mình, đây là nguyện vọng của cậu từ trước đến nay.