Tôi Đẹp Trai, Cậu Ấy Có Tiền

Chương 31: Hồ SƠ NHÂN VẬT




"Con mèo rách này bị cậu chiều quá nên hư rồi! Không khác gì ông lớn cả!" Bỗng Tiết Diệc Sâm nổi cáu, mặc kệ Tô Hoan Trạch mà thẳng tay nhặt Que Kem lên, sau đó xách Que Kem đến thùng rác, bế con mèo lên dùng bộ vuốt của nó nhặt từng mảnh giấy vụn bỏ vào.

"Phải tự chịu trách nhiệm về sai lầm của mình, biết chưa?" Cậu không quan tâm Que Kem có hiểu hay không, vừa hỏi vừa không nhịn được cảm thán, "Con mèo này hơi béo rồi đó!"

Điều này khiến lòng tự trọng của mèo ta bị tổn thương, nó oan ức kêu "meo meo".

Tô Hoan Trạch vốn đứng bên cạnh nhìn, nhưng cũng không quản mà tiếp tục ăn mì. Thấy chủ nhân còn không thèm cứu vớt mình, Que Kem cảm thấy tuyệt vọng. Sau khi thu dọn đống lộn xộn trên đất xong, nó điên cuồng giãy dụa, còn cào Tiết Diệc Sâm một đường rồi bỏ chạy.

Tiết Diệc Sâm đứng ngay đó, tức giận vặn eo một lúc mới về chỗ ngồi ăn.

Cơm nước xong Tiết Diệc Sâm đi rửa chén, điện thoại di động của cậu rung lên, Tô Hoan Trạch đi đến trước bàn định lấy điện thoại đưa cho cậu, vừa thấy tên người gọi đến là Bao Sảng thì im bặt, không thèm quan tâm đến nữa, vờ như chưa nghe thấy gì tiếp tục vuốt ve con mèo.

Tiết Diệc Sâm bước ra thì dọn dẹp căn phòng bị Que Kem quậy tung lên, mấy chuyện này hầu như chẳng cần phải thương lượng mà để Tiết Diệc Sâm thầu hết. Trước đây cậu đã quen sống một mình nên thường xuyên phải dọn dẹp nhà cửa, đây cũng phải chuyện gì to tát nên cậu cũng không để bụng mấy.

Cậu cầm điện thoại lên, thấy cuộc gọi nhỡ mới nhớ ra mình đã hẹn với Bao Sảng nhưng lại quên liên lạc với cô nàng, cậu thấy Tô Hoan Trạch có vẻ buồn ngủ nên đeo tai nghe lên, ra khỏi phòng để gọi điện thoại.

Còn ra khỏi phòng ngủ cơ đấy!

Tô Hoan Trạch vốn đã nằm trên giường lại bật dậy ngay tức khắc, ngẩn người nhìn chằm chằm ra cửa hồi lâu rồi cũng đứng dậy cất bước khỏi phòng, cuối cùng nhìn thấy Tiết Diệc Sâm đang ở trong phòng giặt ủi, đứng bên cửa sổ nghe điện thoại.

"Đúng vậy, là vậy đó, viết tiểu thuyết và livestream, cậu thấy cái nào phù hợp với mình hơn, bình thường cậu có đọc tiểu thuyết không?" Tiết Diệc Sâm hỏi.

Hẳn Bao Sảng cũng đang ra khỏi phòng lén lút gọi điện thoại nên nói rất khẽ: "Phải lo học hành nên không có thời gian đọc. Sao cậu trâu bò thế? Vừa sắp xếp thời gian học vừa làm những thứ đó."

Hiển nhiên Tiết Diệc Sâm không thể nói việc cậu có hệ thống giúp đỡ nên đành trả lời: "Trên lớp tôi chú ý nghe giảng, giờ tự học tự ôn lại, sau đó làm những việc này trong thời gian khác, tôi mang thiết bị đến ký túc xá rồi, đã vậy còn ở trong phòng hai người nên cũng rất thuận tiện." Nói đoạn cậu quay người lại, thấy Tô Hoan Trạch đang đi đến, không khỏi ngẩn người, hỏi: "Sao cậu cũng ra đây?"

"Hút thuốc." Tô Hoan Trạch trả lời, thật sự lấy điếu thuốc từ trong túi ra.

Tiết Diệc Sâm không hút thuốc, cũng không ưa nổi mùi khói thuốc nên tự giác nhường chỗ lại cho Tô Hoan Trạch, rời khỏi phòng giặt để lại một mình cậu ta, Tô Hoan Trạch cầm điếu thuốc sững sờ, không thể đi theo cũng chẳng thể tiếp tục hút thuốc, đành giận bay màu bóp nát điếu thuốc.

Một lúc sau, Tô Hoan Trạch trở về phòng ngủ, vừa vào cửa chợt nghe Tiết Diệc Sâm nói: "Cậu đang dùng smartphone sao? Smartphone cũng có thể livestream được, đây là thiết bị tối thiểu phải có. Không có luôn hửm? Như vậy đi, tôi có thể cho cậu mượn ít tiền, cậu mua một cái smartphone, không cần loại quá tốt đâu, Xiaomi Redmi gì đó là được rồi. Được, có thể chứ, cuối tuần tôi sẽ đến trung tâm thương mại với cậu."

Cuối tuần này hai người họ còn định đi chơi với nhau?

Tô Hoan Trạch trở về giường của mình với vẻ mặt vô cảm, cậu ta liếc nhìn Tiết Diệc Sâm rồi quăng người xuống giường tạo ra một tiếng vang lớn, nhưng tiếng nói chuyện điện thoại của Tiết Diệc Sâm vẫn cứ quanh quẩn bên tai.

"Lúc tôi livestream cậu có thể đến xem thử, mặc dù tôi cũng không chuyên nghiệp lắm, ừm, tên là Bác Sĩ Tiết, đọc lên giống quá nhờ, haha."

Cậu ấy còn bảo Bao Sảng xem livestream của mình?

Tô Hoan Trạch nghiêng đầu nhìn Tiết Diệc Sâm cười sảng khoái nói chuyện điện thoại, nhìn thế nào cũng thấy bực hết cả người, nhưng mới nhìn chưa được bao lâu thì cục lông xám bạc lắc lư đi đến, nằm sấp trước mặt ngăn cản ánh mắt u oán của cậu ta.

Một lúc sau, rốt cuộc Tiết Diệc Sâm cũng cúp điện thoại, lại mở weibo lên lướt, thấy bài đăng của Tháng Hai Đen Tối đã hơn hai ngàn lượt share, trước mắt vẫn chưa có dấu hiệu war nhau, còn sóng yên biển lặng lắm. Cậu xem xong thì vươn vai duỗi eo: "Tôi tắt đèn nhá?"

"Ừm."

Tiết Diệc Sâm nhanh chóng tắt đèn, sau đó mò mẫm bò lên giường, vì hôm nay mệt mỏi cả ngày trời nên cậu cảm thấy buồn ngủ rất sớm.

Hôm nay người mắt sáng như đèn pha lại đổi thành Tô Hoan Trạch, cậu ta lặng im một lúc rồi nói: "Hôm nay Vương Túc nói với tôi là anh ta tìm được một căn hộ đơn không tồi, giá thuê cũng không đắt, cách trường học năm phút đi bộ.

Tiết Diệc Sâm cảm thấy sa sút tinh thần, thì thào hỏi: "Không đắt là bao nhiêu vậy? Anh Tô của em ơi, cậu cảm thấy không đắt nhưng chỉ sợ có khi đối với tôi là một khoản xa xỉ luôn đó."

"Ặc... hai ngàn một tháng." Tô Hoan Trạch thuận miệng nói một con số.

"Cậu có chắc là ở gần đây không?" Lần trước cậu đi xem thử, mấy căn nhà quanh trường đều phải hai ngàn năm đổ lên.

"Ừm."

"Không phải không có cửa sổ đấy chứ?"

"Có, Vương Túc sẽ không giới thiệu những chỗ không đáng tin cậy."

Tiết Diệc Sâm thấy cũng đúng, anh Vương sẽ không tìm cho cậu một căn quá rẻ, điều kiện tồi tàn nên cậu nhanh chóng cảm thấy hứng thú: "Được đấy, thứ sáu chúng ta đi xem nhé, căn phòng tôi thuê ở ngoại ô cũng phải đến một ngàn bảy một tháng đó, chỉ tại tôi không muốn ở ghép với người khác nếu không cũng rẻ hơn không ít rồi."

"Được"

*

Tiết Diệc Sâm tiến vào hệ thống viết bản thảo một lúc thì nghe thấy âm thanh thông báo của hệ thống, sau đó giọng hệ thống vang lên: Tương lai của cậu nạp tiền vào hệ thống, cậu có thể lựa chọn ngẫu nhiên hai cái plug in.

"Cái hệ thống này của mấy người hám lợi dễ sợ, suốt ngày chỉ biết nạp tiền thôi, tại sao tôi làm người tốt việc tốt thì không cộng điểm tích lũy cho tôi? Hay cho tôi mấy món đồ miễn phí gì đấy."

Hệ thống: "Xin lỗi, tương lai của cậu là một người chơi hệ tiêu tiền, hơn nữa việc phát triển plugin rất khó khăn, cậu tưởng nghiên cứu viên của hệ thống bọn tôi đang làm từ thiện, tạo phúc cho muôn dân à?"

Hệ thống lăn lộn với cậu lâu rồi, thật sự nói chuyện càng ngày càng đanh đá mà.

"Gần đây anh ta rất bận rộn sao? Cũng không đến dạy tôi lái xe."

"Chuyện này tôi cũng không rõ."

Cậu cũng không để bụng, lựa chọn plug in.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||

Thật ra không có quá nhiều plug-in để lựa chọn, nhiều cái còn ảo ma lazada, ví dụ như chạy nhanh hơn, thứ đồ chơi này có tác dụng gì đây, chàng trai lốc xoáy hả? Hay hiệp sĩ tia chớp?

Cậu lựa chọn hồi lâu, quyết định lấy Đỉnh Cao Ghi Nhớ. Nếu có cái plug-in này, sau này cậu đọc sách cũng sẽ gần chạm đến mức độ đã đọc là không quên, tham gia cuộc thi thầy Ngô đề cử cũng sẽ có chút ưu thế, chỉ cần trước khi tham gia cậu chịu khó đọc thêm nhiều sách bên trong hệ thống là được.

Sau đó cậu chọn một cái rất quái đãng, được gọi là [Hồ sơ nhân vật], giải thích: dựa trên mức độ hảo cảm mà giải khóa tư liệu cá nhân của người kia, có thể đi guốc trong bụng đối phương.

"Mở khóa theo mức độ hảo cảm là sao vậy?" Cậu không nhịn được mà hỏi.

"Nếu quan hệ giữa hai người tốt đến một mức độ nhất định thì chỉ cần cậu nhìn vào mắt đối phương là có thể đọc được suy nghĩ của người đó, cho dù đó là một người cứng nhắc thế nào cũng có thể đọc được tâm tư của đối phương.

"Nghe oai quá nhỉ." Tiết Diệc Sâm nghe cụm từ người cứng nhắc thì nghĩ ngay tới Tô Hoan Trạch, không khỏi cảm thấy thú vị, có phải sau khi quan hệ của cậu với Tô Hoan Trạch tốt lên thì cậu có thể đọc được suy nghĩ của cậu ta không? Có phải người này bề ngoài lạnh như băng nhưng nội tâm lại cực kỳ phong phú không?

Ma xui quỷ khiến sao cậu lại chọn cái này.

Tiền Tiết đến từ tương lai nạp vào đã bị cậu tiêu xài hoang phí, cũng không biết lần này anh ta đã nạp hết bao nhiêu nữa.

Sau khi kích hoạt plug-in, cậu vội vàng thử nghiệm. Phát hiện tốc độ đọc sách và ghi nhớ từ đã tăng lên một cách rõ rệt, hơn nữa cậu còn nhớ rất kỹ, cố ý đọc thử một đoạn văn bản rồi để bản thân thử nhớ lại, vậy mà có thể nhớ và thuật lại gần như chính xác, khiến cậu đọc sách không rời tay.

Thế nên ngày hôm sau lúc tỉnh dậy cậu hơi phờ phạc, như thể cậu đã cắm cọc ở tiệm net suốt cả đêm, hiếm khi cậu ngủ nướng một lần. Sau khi thức giấc thì nhìn thời gian, chỉ đủ để rửa mặt rồi đến lớp ngay, còn không có thời giờ ăn bữa sáng.

Tô Hoan Trạch vẫn chưa tỉnh lại, cậu ta ngủ rất sâu, Tiết Diệc Sâm vội vàng đánh thức cậu ta, sau đó vọt thẳng vào nhà vệ sinh.

Tô Hoan Trạch chậm rãi bước vào toilet, ngay lúc cậu vừa rửa mặt xong, thấy Tô Hoan Trạch đang đi tiểu, cậu cũng cởi quần theo thì thấy Tô Hoan Trạch nhíu mày nhìn cậu, cậu không để tâm: "Gì đấy? Muốn so hai ta ai tiểu xa hơn à?"

Tô Hoan Trạch không có hứng thú với mấy chuyện này, cậu ta phớt lờ cậu, cậu lại hí hứng nhìn cậu em của Tô Hoan Trạch, xem xong thì không hó hé gì nữa, mãi một lúc sau mới nói: "Thì ra cậu không phải chỉ có mỗi mặt mũi hung tợn thôi nhỉ?"

"Hửm?" Tô Hoan Trạch khó hiểu.

Cậu không giải thích mà kéo quần lên, rửa tay rồi vội vàng thu dọn đồ đạc đến lớp. Vừa vào phòng học đã nhận ra chỗ tốt khi có bạn cùng bàn lắm tiền, Tô Hoan Trạch có mớ đồ ăn dự trữ, trong hộc bàn cậu ta có rất nhiều đồ ăn vặt, cho nên hai người họ lén lút khom người ăn vụng trong lớp.

Có điều hôm nay Tiết Diệc Sâm chưa làm xong bài tập về nhà nên đã ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến sự cân bằng của cả lớp, khiến không ít bạn học trong lớp không có cái để mà sao chép, sau khi Tiết Diệc Sâm làm xong một quyển sách bài tập thì trong lớp toàn là cảnh tượng chuyền tay nhau quyển sách bài tập đó.

Tiết tự học buổi sáng cực kỳ bận rộn, thành ra lúc lên lớp lại rất thong thả.

Đến thời gian tập thể dục giữa giờ, học sinh đồng loạt di chuyển đến sân thể dục, tới nơi tập trung của lớp mình. Tiết Diệc Sâm chạy đến chỗ Tô Hoan Trạch. Tô Hoan Trạch to cao, là người đứng đầu hàng, đến đúng chỗ thì không thèm nhúc nhích, cậu ta thấy cậu đến gần thì nhìn cậu.

"Hết cách rồi, tôi được hoan nghênh quá mà, đứng một mình thì mấy cô nàng kia sẽ chạy đến bắt chuyện mất thôi, tôi chỉ có thể đến chỗ cậu tị nạn." Tiết Diệc Sâm nói xong thì nhún vai, lại chỉ sang một bên ra hiệu, "Gần đây chủ nhiệm cứ nhìn tôi chằm chằm ý, tôi đành phải ngoan ngoãn chút."

"À." Tô Hoan Trạch cũng không để ý, gật đầu, đợi đến khi chỉnh đốn đội hình thì Tiết Diệc Sâm mới rời đi.

Lúc quay lại phòng học, Vu Hải Lang đi tới bên cạnh Tiết Diệc Sâm, không nhịn được hỏi: "Dạo gần đây ông thân với Tô Hoan Trạch quá nhỉ?"

"Cũng thường thôi, sao đấy?"

"Vừa nãy lúc tập thể dục giữa giờ ấy, hai người các ông đứng cạnh nhau, đã thế còn mang cùng một loại giày nữa, chậc chậc, có khác gì hai tên đồng tính luyến ái không, có nhiều nữ sinh bàn tán về hai người lắm đó."

"Cdg vậy, anh đây đẹp trai quá nên mấy cô nàng đó mới thích bàn tán nhé."

"Bạn gái tôi còn bảo ông là thụ cơ đấy."

"Tôi gầy thật mà!"

(受 /Shòu/: Thụ, 瘦 /Shòu/: Gầy. Có thể thấy hai chữ phát âm y chang nhau.)

"Gì?!"

Tiết Diệc Sâm còn duỗi chân mình ra khoe khoang, quơ quơ cặp giò bảo: "Chân còn dài nữa đó."

"Cái quần què gì vậy ba!"

Tác giả có lời muốn nói:

Trông còn rất hung tợn nữa đấy, há há há...