Lén nếm thử trái cấm có kết quả là Chúc Mịch Hồi phát sốt hôn mê hai ngày.
Một lần cuối cùng kia Mạc Tầm Quy quá độc ác, đè nặng cô ở phòng tắm làm nửa giờ, mùa hè cô có thói quen tắm nước lạnh, bị nước lạnh xối nửa tiếng đồng hồ, khi xong việc còn không đi nổi, được Mạc Tầm Quy ôm ra ngoài, mặc quần áo cho cô rồi đưa về nhà.
Hai con người vừa mới ngủ xong, vậy mà là sau khi mặc xong quần áo xong mới cho nhau số điện thoại.
Chúc Mịch Hồi uống thuốc xong, đặt mông vào chăn nhớ đến cậu, ngày đó trước lúc chia tay cậu cắn môi cô, dường như hôn mãi vẫn không đủ, hỏi: “Bao giờ chúng ta gặp lại?”
Dưới thân Chúc Mịch Hồi vẫn đang đau nhức, tứ chi mệt mỏi, thật sự là sợ đυ.ng vào sói đói động dục.
“Nói sau đi.” Cô lại khôi phục dáng vẻ bình tĩnh như ngày thường.
Lúc điện thoại của Mạc Tầm Quy gọi đến là lúc Chúc Mịch Hồi đang mơ màng sắp ngủ, lấy di động trên đầu giường áp vào tai: “Alo?”
Đã hai ngày sốt cao, giọng cô đã anh ách khản đặc.
Bên kia dừng một chút, “Cậu, bị cảm?”
“Ừm. Chuyện gì?”
Mạc Tầm Quy dường như đã quen dáng vẻ mặc quần áo lên là không chịu nhận người, không so đo với độ lạnh lùng của cô: “Sao lại bị cảm? Là tôi làm?”
Chúc Mịch Hồi ách giọng vừa cười vừa nói:
“Làʍ t̠ìиɦ sẽ làm đến cảm sao? Cậu đọc được từ quyển sách nào thế?”
“Đỡ hơn chưa?”
“Ừm, giọng nói khàn thôi.”
“Trong nhà có người không?” Câu này Chúc Mịch Hồi nghe được không quá rõ ràng, bên phía cậu có tiếng ồn ào, như đang đứng ở ven đường.
“Hả?”
“Tôi đến tìm cậu.”
……
Hai mươi phút sau Mạc Tầm Quy đến cửa nhà Chúc Mịch Hồi, một căn nhà ba tầng riêng biệt, to lớn ẩn nấp giữa nơi phố xá sầm uất.
Cô đưa cho cậu đôi dép nam để thay, dẫn người lên thư phòng trên tầng ba.
Chúc Mịch Hồi là con gái một, trong căn biệt thự ba tầng được thiết kế mở, một mình cô độc chiếm một tầng này, bao gồm cả thư phòng, cũng là của mình cô. Một kệ sách lịch sử được bày trên kệ, Mạc Tầm Quy dựa trên bàn sách, lười nhác quét một vòng quanh căn phòng: “Đệ nhất khoa Văn thích xem sách cổ?”
Chúc Mịch Hồi đã nổi lên vì danh hiệu này, nghe đã quen, nhẹ nhàng gật đầu.
“Trách không được, nguyện vọng đã điền khoa lịch sử học.” Cậu buột miệng thốt ra.
Ánh mắt Chúc Mịch Hồi lóe lên một tia sáng, ngửa đầu nhìn cậu: “Sao cậu biết nguyện vọng tôi điền khoa lịch sử?”
Bị cô bắt lấy nhược điểm, Mạc Tầm Quy cũng không tỏ vẻ gì, dùng cánh tay kéo cô lại, bàn tay đè lên mái tóc dài, cậu rũ mắt nhìn cô, ánh mắt dừng ở xương quai xanh, chỗ đó lưu giữ một dấu răng nhàn nhạt.
Cậu cúi đầu liếʍ một cái, lưu lại vệt nước ẩm ướt, sau đó mặt hướng lên trên, chạm vào môi cô.
Chúc Mịch Hồi đưa tay ngăn môi cậu:”Còn đang bệnh.”
Giọng nói của cô trầm thấp anh ách, cậu nghe giống như đang làm nũng, chỉ cảm thấy vừa đáng yêu lại gợi cảm.
“Không sao cả.” Cậu đưa đầu lưỡi liếʍ một cái trong lòng bàn tay cô, giữ lấy năm ngón tay nắm lấy, trả lời vấn đề vừa nãy của cô: “Tôi còn biết nhiều hơn.”
Âm tiết cuối biến mất giữa môi lưỡi đang giao nhau, đầu lưỡi cậy khớp hàm ra, hấp thu hơi thở của cô.
Trong miệng cô có vị thuốc cảm nhàn nhạt, cùng vị thuốc cậu hút hòa quyện bên nhau.
Hai người mới trải qua dư vị tình dục, mới biết đến vị này, lại hai ngày rồi chưa gặp, khi đã gặp mới biết rất nhớ nhung, vừa mới hôn vài cái, Mạc Tầm Quy đã nổi lên phản ứng.
Niệm tình cô gái còn đang bệnh, Mạc Tầm Quy không dám quá phận, hôn một lát liền buông môi cô ra, mặt dán vào cần cổ cô thở dốc, trên người cô còn có mùi sữa tắm chanh thoang thoảng, so với nicotin còn làm cậu nghiện hơn. Cô gái trong lòng ngực vẫn chưa cảm giác được nguy hiểm, tay luồn xuống dưới ấn lên đầu cây gậy đang cương cứng: “Cậu lại cứng rồi.”
Mạc Tầm Quy bắt lấy bàn tay không an phận của cô, nhẫn nhịn đến độ giọng nói cũng ách: “Đừng nghịch, cậu còn đang bệnh.”
Cô lại như yêu tinh biến hình, chỉ muốn bức cho cậu quăng mũ cởi giáp, dán trên người cậu, cô không mặc áσ ɭóŧ, bộ ngực mềm như bông cọ cọ, đưa bàn tay đang nắm tay cô xuống váy, giọng nói khàn khàn tựa như thôi miên: “Nhưng mà, nó cũng rất nhớ cậu.”
Cậu chạm vào một mảnh ẩm ướt.
Yêu tinh quyến rũ đang mặc chiếc váy ngủ tối màu dẫn dụ, đứng ở trước mặt chàng trai, hai viên anh đào cương cứng cách một lớp vải dệt mỏng manh đặt trên người, mà bàn tay nhỏ nhắn tinh tế của cô gái nắm ấn bàn tay to rộng của chàng trai, dẫn dắt vào nơi tư mật yếu ớt của mình.
Hơi thở của cô tựa như một mồi lửa, dễ như trở bàn tay thiêu đốt lý trí của cậu.