Tôi Đến Nơi Màu Xám - Thiên Thiên Tại Thượng

Chương 2: Nhường đường một chút




Đêm nay, Chúc Mịch Hồi mơ một giấc mộng.

Trong giấc mơ đó, vào năm lớp mười một, cô chuyển trường đến trung học Triệu Châu.

Từ tiểu học đến cấp ba, nhà cô vẫn luôn chuyển nhà,  chưa từng học ở trường nào quá lâu, vừa thích ứng được lại chuyển đến chỗ mới, sau đó cũng chẳng muốn thích ứng với hoàn cảnh nữa, càng lười kết bạn, từ trước đến nay đều độc lai độc vãng.

Ở trung học Triệu Châu cũng như vậy.

Sau đó, cuộc thi đầu tiên ở lớp mười một, tên cô ngoài ý muốn lại được lan truyền.

Họ đều nói lớp Văn 1 mới chuyến đến một bạn học nữ, cuộc thi đầu tiên làm cho đệ nhất khoa văn Khương Ý bị kéo xuống dưới, quan trọng là, bạn nữ đó lớn lên quá mức xinh đẹp.

Cũng sau khi đó, lần đầu tiên Chúc Mịch Hồi nhìn thấy Mạc Tầm Quy, cái tên trong truyền thuyết đệ nhất khối khoa học tự nhiên.

Cậu đi theo một cậu bạn đến lớp Văn 1, nhìn qua có vẻ như bị kéo đến đây, trên mặt hiện lên vài phần bất đắc dĩ.

Hai người đứng cạnh cửa sau, cậu bạn bên cạnh giơ giơ tay ngang cằm chỉ chỉ:

“Đấy, nghe nói ở chỗ kia, gọi là gì ấy nhỉ…à, Chúc Mịch Hồi. Aiz, quay lưng lại nhìn chẳng rõ mặt gì cả….thật muốn biết cô gái dễ dàng xử lý ma nữ Khương Ý có dáng vẻ như thế nào.” 

Đôi mắt Mạc Tầm Quy cũng không nhìn vào phòng học một lần, giọng nói biếng nhác:





“Cậu rảnh nhỉ, có về lớp không?”

Cậu bạn chậc một tiếng: “Mạc Tầm Quy.”

“Có về hay không?”

“Về về về……” Giọng bạn học đó bỗng nhiên thay đổi:  “Chúc Mịch Hồi……”

“Cái gì?”

“Bạn ấy lại đây……”

Mạc Tầm Quy quay đầu theo hướng bàn tay cậu bạn chỉ chỉ, ánh mắt liếc về phía cô một cái, bạn nữ này đi đến gần họ, chiều cao tiêu chuẩn, thật sự gầy, mặt trái xoan, làn da trắng đến lóa mắt, đồng phục to rộng lộ ra cánh tay mảnh mai đến độ nếu gấp lại liền đứt thành hai đoạn.

“Nhường đường một chút.” Trong tay cô cầm một xấp bài tập, giọng nói lãnh đạm.

Đầu cũng chưa nâng.

Bọn họ nghiêng người, Chúc Mịch Hồi lập tức đi ra khỏi phòng học.

……

Chúc Mịch Hồi tỉnh dậy, điện thoại chỉ ba giờ sáng, cô lấy một điếu thuốc từ hộp thuốc mà Mạc Tầm Quy đưa cho, châm lửa, ngón tay vuốt ve cạnh tam giác, nhớ đến giấc mơ vừa rồi, cô ngửa đầu phun ra làn khói trắng, cười cười. Vị thuốc là lan tràn trong miệng, là hương vị của cậu, hương vị cơ thể, hương vị ở đầu lưỡi.

Bỗng nhiên cô yêu cực kỳ hương vị mạnh mẽ này.

Giống như cậu đang vuốt ve trên thân thể cô, mỗi một tấc, đều làm thần hồn cô điên đảo.

Không có ai biết vì sao một ngày đó, rõ ràng chỗ cô ngồi ở hàng phía trước, lại đi từ cửa sau ra ngoài. Cũng không có người biết một ngày đó, từ chỗ ngồi đứng lên quay đầu nhìn lại, cô biết được như thế nào là say lòng người.

Người đó, nửa người dựa trên khung cửa, thần sắc có vẻ không kiên nhẫn, khi cô đến gần, có thể cảm giác được ánh mắt cậu đang đánh giá người mình, từ đầu đến chân, ánh mắt đó trong một cái chớp mắt ngả ngớn, rất ngắn ngủi, nhưng cô đã nhận ra.

Vài giây phút đi ngang qua nhau, nhìn thấy một sườn mặt thon gầy, mặt mày hẹp dài, mũi cao, môi mỏng, là gương mặt điển hình của nam chính trong tiểu thuyết, đẹp đẽ, nguy hiểm.

Đương nhiên là Chúc Mịch Hồi biết cậu.

Mạc Tầm Quy, học giỏi nhất lớp Lý 1, năm trước giảnh giải quán quân cuộc thi Vật Lý ở Triệu Châu.

Khi cô học ở trung học Số 3, đã từng nghe đến cái tên này, sau khi chuyển trường đến đây, được một tháng, không ngừng nghe thấy tên Mạc Tầm Quy trong miệng mọi người, người này ưu tú như thế nào, cả bạn nữ ngồi cùng bàn và hàng phía sau buôn chuyện, đây là một người dịu dàng soái ca ra sao.

Vội vã thoáng nhìn, soái ca đúng là không sai, người này đẹp trai quá mức, nhưng dịu dàng đâu thì không thấy.

Ánh mắt cậu nhìn cô, có tuỳ tiện, có khịt mũi coi thường.

Chúc Mịch Hồi từ nhỏ đã học được cách đeo mặt nạ làm người, ở trường học không muốn kết giao bạn bè nên sẽ trưng lên vẻ mặt kiêu ngạo lạnh lùng, khi ở nhà là một cô con gái ngoan nói gì nghe nấy, thành tích lúc nào cũng cao, nên cũng cho cô điều kiện trở thành con ngoan trò giỏi.

Cô lạnh lùng cũng ôn hoà, nhưng sự thật là phản loạn bất thường.

Thật thật giả giả, cô cũng không biết chính mình là dáng vẻ gì.

Nhưng ánh mắt Mạc Tầm Quy nhìn vào cô, làm cô có một cơn hoảng loạn như tấm mặt nạ của mình sắp bị xé mở.