Lâm Giai Hân cô đơn quay lưng đi về phía căn phòng dành cho khách mà mình đang ở.
Trong lúc nhất thời, phòng khách chỉ còn lại Lâm Hành Tri và mẹ Lâm. Mẹ Lâm nhìn đứa con trai lớn của mình, vẻ mặt có chút do dự, bà nói: "Hành Tri, hai đứa nó vẫn còn nhỏ, dỗ dành một chút là được thôi mà."
Mẹ Lâm cảm thấy đứa con trai cả của bà đối xử với Lâm Giai Hân và Trình Hi có chút thờ ơ lạnh nhạt, giống như thể anh không để hai đứa nó ở trong lòng.
Bác Lưu lại càng cảm thấy đau lòng cho Lâm Hành Tri, ông nhỏ giọng nhắc nhở: "Bà chủ, sợ là cậu chủ đã một ngày rồi chưa ăn cơm."
Mẹ Lâm sững sốt, giờ bà mới nhớ ra, con trai cả của bà vừa xuống máy bay đã về nhà luôn. Không phải là bà không quan tâm đến con trai mình, mà là bà không thể chu toàn mọi mặt được, lo chuyện này là rất dễ xem nhẹ những chuyện khác. Nghe thấy vậy, bà vội vàng nói: "Chúng ta ăn trước đi."
Lâm Hành Tri không phải là người sẽ để những thứ khác ảnh hưởng đến mình, anh đi cùng mẹ mẹ mình đến nhà ăn, nói: “Mẹ, hai đứa chúng nó không thể ở chung hòa thuận với nhau đâu, cũng không có cách nào thân thiết giống chị em ruột như mẹ mong muốn được. Mẹ không cần phải ép buộc chúng như vậy, ngoài chuyện điều đó sẽ khiến mẹ nhìn mà cảm thấy vui vẻ ra thì chẳng có tác dụng nào khác cả.”
Những lời này đối với mẹ Lâm thực ra có chút nặng nề, Lâm Hành Tri vốn định sau này sẽ từ từ nói chuyện với mẹ, nhưng khi nghĩ đến cốt truyện mà mình nhìn thấy trong mơ, nếu đó là sự thật thì suy nghĩ và sự can thiệp của mẹ anh vào lúc này đều sẽ mang lại tổn thương rất lớn đối với hai người kia, còn không bằng cứ để yên như vậy.
Mẹ Lâm khiếp sợ nhìn Lâm Hành Tri: "Mẹ, mẹ không có ý đó, mẹ chỉ hy vọng hai đứa nó có thể... Bất kể kết quả là như thế nào thì đó đều không phải là lỗi của chúng, thế nên mẹ không muốn nhìn Hi Hi cứ căm ghét Giai Hân như vậy."
Trước tiên, Lâm Hành Tri kéo ghế cho mẹ mình, sau đó chờ bà ngồi xuống rồi anh mới ngồi bên cạnh bà: "Vẫn là tùy theo mong muốn của chúng đi. Thật ra thì chờ chúng tốt nghiệp cấp ba xong cũng sẽ rời nhà thôi. Mẹ cứ coi như mình đang tập làm quen trước với những ngày tháng bọn chúng vắng nhà.”
Nói xong, Lâm Hành Tri bưng cháo cho mẹ: “Đứa trẻ đã trưởng thành thì dĩ nhiên là sẽ có suy nghĩ và sự lựa chọn của riêng mình, chỉ cần chúng khỏe mạnh là được, không cần phải cứ ở cùng nhau đâu.”
Mẹ Lâm cảm thấy nuốt không trôi, nhưng lại nghĩ đến lời nhắc nhở của bác Lưu, con trai bà đã một ngày không ăn gì rồi, thế là vẫn cúi đầu húp cháo, lại dùng đũa gắp thức ăn cho Lâm Hành Tri, nói: "Ăn cơm trước đi đã."
Lâm Hành Tri nói câu cảm ơn rồi im lặng ăn cơm.
Chờ hai người họ ăn xong, phòng ăn cũng đã dọn dẹp sạch sẽ, bác Lưu mới nói: “Hai vị cô chủ đều không dùng cơm.”
Mẹ Lâm có chút lo lắng.
Lâm Hành Tri nói: "Thế tức là chúng không thấy đói, cứ kệ chúng đi."
Mẹ Lâm do dự hỏi: "Như vậy có ổn không?"
Lâm Hành Tri nhẹ giọng nói: "Chỉ sợ là trước khi có kết quả xét nghiệm ADN, hai đứa nó cũng sẽ chẳng có tâm trạng ăn cơm đâu. Chờ mọi thứ trần ai lạc định là ổn thôi."
Mẹ Lâm cảm thấy con trai bà nói có lý nên gật đầu rồi không nói gì nữa.
Lâm Hành Tri nói: "Sợ là ba cũng đang nóng lòng muốn biết chuyện là như thế nào, không bằng mẹ nói chuyện lại cẩn thận với ba đi."
Mẹ Lâm vội vàng nói: "Được, mẹ lập tức liên lạc với ông ấy."
Chờ mẹ mẹ mình đi rồi, Lâm Hành Tri nói: "Bác Lưu, chờ đến sau chín giờ thì mang cho hai đứa nó mỗi đứa một ly sữa bò, trái cây và một ít bánh quy nữa."
Bác Lưu nghe vậy nói: "Cậu chủ yên tâm."