“Buổi sáng tốt lành, ngài Kairu. Mỗi ngày trôi qua, trái tim em lại đập loạn nhịp trước đôi mắt ngái ngủ và biết cười của ngài đấy. Em yêu anh.”
“Chào buổi sáng, Ofiria. Đáng tiếc thay, những lời ngọt ngào ấy không đủ để giảm đi sự khinh thường của tôi đối với phụ nữ, nên tôi không thể đáp lại nó, xin lỗi nhé.”
…Và như thế, cuộc tỏ tình đáng nhớ lần thứ 333 của tôi đã thất bại thảm hại.
***
“Cái gì, cô lại tỏ tình lần nữa sao!? Ofiria, đến khi nào thì cô mới rút ra được bài học thế?”
Đó là cô hầu gái hiện đang là đồng nghiệp của tôi–Anne, cô ấy nhìn vào tôi với vẻ mặt ngạc nhiên khi tôi còn đang bận đánh bóng và lau dọn đồ đạc.
“Việc này…, cô đã bị ngài ấy từ chối bao lần rồi thế?
“Thì…, thật ra hằng ngày, kể từ khi chuyển đến ở đây, tôi đã luôn tỏ tình ngài ấy mà, vậy nên đây là lần thứ ba trăm ba mươi ba.”
“Ghê thật đấy. Khoan đã, cô đếm luôn sao?”
“Đúng vậy, phải đếm chứ, vì với tôi nó rất quan trọng mà.”
Ngày qua tháng lại, một cách chậm rãi mà êm đềm, đối với tôi mà nói thì khoảng thời gian đó là thứ không thể thay thế được.
“Ngay cả khi bị phũ mỗi ngày, tận hàng trăm lần tôi đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ trao cho anh ấy thứ tình cảm to lớn mà mình luôn vun đắp suốt ngần ấy thời gian.”
“Một tinh thần thép rất đáng ngưỡng mộ nhỉ, tôi thật sự không biết rằng mình có nên ghen tị với sự kiên trì đến mức ngoan cố của cô hay không nữa?”
Tôi đang được khen hay bị mỉa mai thế? Mà chắc có lẽ là cả hai.
Thành thật mà nói, sẽ chẳng to tát lắm đâu nếu người ta không hiểu được trái tim này.
Suy cho cùng, điều quan trọng nhất đối với tôi ngay bây giờ là bày tỏ cảm xúc trong lòng mình với ngài Kairu yêu quý. Không phải quá lời khi nói rằng bản thân tôi đang sống vì điều đó.
Hơn nữa thì, câu chuyện tôi gửi gắm cảm xúc cho ngài ấy cũng đã đi qua được 333 lần rồi, giả sử tôi có muốn dừng lại chuyện mình đã ấp ủ bao lâu nay đi nữa, cũng quá muộn màng rồi
“Nhưng Anne à, tôi nghĩ cô sẽ hiểu thôi nếu như cô đang trong một mối tình lãng mạn, trao cho ai đó những lời yêu thương. Đúng vậy, nó giống như những cảm xúc nồng chá–”
“Ai thèm quan tâm, lo dọn dẹp đống đồ đạc này nhanh đi, đồ mù quáng vô vọng.”
“Cơ mà, tôi đã xong từ trước rồi.”
“Gì chứ, nhanh quá! Thật không thể tin được, người như tôi lại thua cô về mặt tốc độ một cách nhục nhã như vậy saoo…”
Cô ta đúng là một người thô lỗ.
“Nhưng…Dù sao thì cô cũng biết rằng ngài Kairu sẽ không bao giờ chấp nhận tình cảm ngay cả khi cô thổ lộ với ngài đúng không?”
Đúng như lời cô Anne nói.
“Dù có qua bao nhiêu lần, qua bao ngày tháng, thì chủ nhân vẫn luôn có ác cảm với phụ nữ…”
***
Kairu Furindon
Vào năm anh vừa tròn hai mươi hai tuổi, anh đã phải gắng chịu nỗi đau mất cả cha lẫn mẹ và phải kế vị gia đình công tước. Với mái tóc đen bóng và đôi mắt long lanh, tinh anh ẩn chứa trong nó đầy sự kì bí đã tạo nên nét quyến rũ đặc trưng ở con người của anh.
Dù là trưởng của cả gia tộc khi mới ở tuổi đôi mươi, Kairu Furindon thực ra chưa bao giờ kết hôn với bất kì ai. Anh không những được thừa hưởng vẻ đẹp vừa khôi ngô tuấn tú lại còn sang trọng rạng ngời của người mẹ quá cố. Điều đó càng khiến anh trở nên vô cùng nổi tiếng, chắc có lẽ còn hơn cả Thái tử.
Nếu như “đeo vương miệng của công chúa” [note55569] là một việc rất nặng nề thì vợ của công tước dường như là vị trí vô cùng hấp dẫn khi được mọi người so sánh.
Vì thế, ngày qua ngày, Kairu luôn nhận được những lời cầu hôn của nhiều người phụ nữ khác nhau. Vì thế ngài ấy luôn bị bao vây bởi mọi người khi tham dự vào những buổi tiệc sang trọng, có thể nói ngay lúc đó ảnh còn đang bị phục kích cơ. Tôi có biết một điều, người quản gia là người khổ sở nhất, ông luôn than phiền vì phải luôn trả lời hàng triệu bức thư tình từ các cô gái khác nhau thay cho chủ nhân của mình.
Nhưng, ít ai biết rằng sự theo đuổi ấy có thể trở nên cực kì đáng sợ khi chúng đi quá giới hạn.
Sẽ là điều bình thường khi đó chỉ là một cuộc phục kích nho nhỏ, nhưng vẫn còn một số người có lòng dạ độc ác khi cứ vô cớ sử dụng những loại thuốc đáng ngờ đối với chủ nhân của tôi, họ còn dùng tiền để yêu cầu các nhóm người ở thế giới ngầm âm thầm theo dõi và bắt cóc ngài, thậm chí tung những tin đồn tục tĩu, thất thiệt nhầm bôi nhọ danh dự của ngài Kairu Furindon.
Chuyện như thế cứ liên tục diễn ra theo năm tháng đến tận bây giờ—Vậy điều gì đã xảy ra?
Phải, ngài Kairu đã mất lòng tin vào phụ nữ.
Trên thực tế, có thể nói công tước Kairu có một nỗi ám ảnh liên quan đến phụ nữ. Anh không thích việc phụ nữ đến gần mình, vì vậy việc anh gạt họ sang một bên khi họ tiếp cận anh dù có là các tình huống tự nhiên của xã hội cũng là việc quá đỗi bình thường. Thế nên nhiều tin đồn được lan truyền khắp mọi nên và ai cũng đã biết rằng anh rất ghét phái nữ..
Nhưng dù có chịu bao nhiêu lời qua tiếng lại, cũng không thể làm giảm đi sự nổi tiếng vốn có của ngài Kairu Furindon. Nhưng không biết là may mắn hay xui rủi, số lượng lời cầu hôn mà ảnh nhận đã giảm đi so với lúc trước. Mà chắc là điều tốt thôi, anh ấy có thể chọn được một người phụ nữ ưu tú, xinh đẹp và dịu dàng để kết hôn qua sự việc này. Chỉ tiếc rằng ảnh là người mắc chứng ám ảnh phụ nữ, nên việc chọn lựa người làm bạn đời đối với ngài Kairu Furindon như cách mà một chú chim băng qua đại dương vậy, muôn trùng khó khăn.
“Ngay cả khi không lọt vào tầm mắt của chủ nhân, thì ngài ấy luôn là người duy nhất trấn yểm trái tim này.”
“Hửm, cái đó là ý gì đấy. Trà.”
“À vâng, em đã hiểu, chào mừng chủ nhân trở về nhà.”
Theo yêu cầu của ngài Kairu, người vừa đi về, tôi đi pha một ít trà nóng.
“Của ngài đây, thưa chủ nhân.”
“Được rồi.”
Sau khi nhấp một ngụm trà, ngài Kairu thở phào.
“Như mọi khi, trà của cô có vị rất ngon đấy.”
“Em rất vinh dự khi được nghe điều này ạ.”
“Cũng gần một năm kể từ khi cô chuyển đến đây rồi phải không? Trong suốt thời gian đó, chưa có ai có thể thay thế được hương vị đặc trưng này.”
“Tất nhiên rồi thưa ngài, đây là kĩ năng tôi đã hoàn thiện để có thể được pha cho ngài từng ly trà mỗi ngày.”
Khoảnh khắc ấy, tôi đã mỉm cười.
Tôi đã từng có một khoảng thời gian vô cùng khó khăn và gian nan, nhưng nhờ thế bây giờ tôi có thể trở thành người pha trà và luôn bên cạnh chăm sóc cho ngài Kairu.
Không ai có thể biết trước được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai, kể cả tôi.
“Em đang có một cảm giác tuyệt vời và vui sướng khi nghĩ rằng em là người phụ nữ duy nhất được gần gũi bên cạnh chủ nhân dù ngài không hề thích phụ nữ đấy.”
“Ra thế, nhưng tôi không đồng tình nhé. Đối với tôi, cô là sự lựa chọn an toàn nhất trong số các hầu gái đáng ngờ mà thôi. Không những vậy, tôi cần một người có thể chăm sóc cho tôi.”
Tôi có thể biết được hoàn cảnh của bản thân mình.
Ngài Kairu là người đứng đầu của gia đình công tước, còn tôi chỉ là một hầu gái trong nhà. Có những ranh giới không thể vượt qua, huống hồ quá khứ của tôi không có gì vinh quang và đáng để tôi sánh ngang với ai. Nhưng thành thật mà nói thì công việc hầu gái của tôi hiện tại đã đủ để tôi tự hào rồi.
Khi chủ nhân đang tận hưởng khoảng thời gian thưởng thức trà giữa giờ làm việc, bỗng ngài kêu lên.
“Ah!”
Sau đó Kairu ôm đầu của mình trong sự hốt hoảng.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
“…Tôi quên mất.”
Chủ nhân của tôi đã lấy một bức thư từ trong ngăn kéo sau đó đưa tôi với vẻ mặt cau có.
“Đó có phải là một lời mời ạ?”
“Đúng vậy…bữa tiệc do thái tử tổ chức…tôi đã hoàn toàn quên khuấy luôn.”
“Có vấn đề gì với nó thưa ngài?”
Khi tôi nghiêng đầu sang hỏi, ngài Kairu thở dài.
“Tôi phải đi cùng với một người con gái để khiêu vũ…”
“Ngài nói gì cơ?”
…Thái tử mời ngài Kairu, một người có ác cảm với phụ nữ, tới một bữa tiệc cần có bạn nhảy?
“Đó rõ ràng là sự quấy phá. Thái tử có vẻ chẳng ưa tôi cho lắm rồi hay sao ấy.”
Chủ nhân ôm đầu với vẻ bối rối.
Ngài ghét phụ nữ. Là điều đương nhiên khi anh ấy không muốn lấy một người phụ nữ làm người bạn đồng hành, nhưng không đồng nghĩa với việc ngài ấy có thể đi ngược lại quy tắc của bữa tiệc do Thái tử đã đề ra.
Mặt khác, nếu chủ nhân chọn lựa một người phụ nữ làm bạn đồng hành để đi đến bữa tiệc, người đó có thể hiểu lầm rằng ngài đang chọn mình làm bạn đời.
Ngài Kairu Furindon liên tục toả ra bầu không khí rằng ‘tôi không muốn đi’... ‘tôi không muốn đi’. Thấy vậy, tôi hỏi.
“Vậy còn em thì sao?”
“Hả?”
“Em có thể khiêu vũ, em cũng am hiểu về tiệc tùng. Hơn thế, em cũng tự tin về việc cải trang của bản thân để không ai có thể nhận ra em là hầu gái.”
Tôi liên tục nhấn mạnh những ưu điểm của bản thân.
“Hơn ai hết, em có thể nhận thức được vị trí của bản thân.”
Ngài Kairu có vẻ lặng đi sau câu đề nghị bất chợt đó, rồi ngài nói.
“Tại sao cô lại có suy nghĩ như vậy?”
“Bên trong phụ nữ luôn cất giấu một đến hai bí mật. Nhân tiện còn ba mươi mốt ngày nữa là buổi tiệc diễn ra… Ngày hôm đó lại vừa tròn một năm em giúp việc ở đây, nên em sẽ coi như đó là ngày kỉ niệm. Vì vậy, xin hãy đưa em đến đó để ăn mừng. Sau đó, em sẽ khắc ghi những khoảnh khắc ấy vào lòng và mang theo mình suốt khoảng đời còn lại.
Sau khi nghe tôi nói, ngài Kairu thở dài.
“Ra thế. Chắc sẽ an toàn hơn thật nếu tôi đưa cô đi cùng. Dù sao thì cô cũng biết được thân phận của bản thân nhỉ?”
“Vâng, tất nhiên!”
“Đây quả thật là lần đâu tiên có người tỏ tình với tôi và nói rằng tôi không cần trả lời đấy.”
Tôi cười thật tươi sau khi nghe lời nói ấy.
“Em rất vui khi có thể truyền đạt cảm xúc của mình ạ.”
***
Rồi ngày ấy cũng đã đến.
“Ngài Kairu và bữa tiệc, ngài Kairu và bữa tiệc, ngài Kairu và bữa tiệc...”
“Bình tĩnh đi.”
“Em đang bình tĩnh nhất có thể. Ngài nhìn xem, em thậm chí còn không chảy máu mũi nè.”
“Định nghĩa về bình tĩnh của cô là như thế nào đấy?!”
Ngài Kairu đang kiểm tra đồ cho tôi từ trên xuống dưới, sau một hồi chủ nhân ngưng lại.
“Nó hợp với cô đấy.”
“Em biết ngài chỉ đang lịch sự thôi, nhưng dù sao thì em cảm thấy rất phấn khích khi được nghe câu nói đó từ ngài. Em cảm ơn. Dù cho chuyện đột ngột như thế nào thì họ cũng đã may cho em một chiếc váy rất xinh đẹp. Đúng là tuyệt vời mà.”
Vì ngài Kairu đã hoàn toàn quên mất bữa tiệc, nên chúng tôi đã rất vội vàng đi đặt mua một chiếc váy. Một phần nữa vì chiếc váy của người mẹ quá cố đã lỗi thời và tôi thì chẳng có chiếc váy nào xinh xắn phù hợp cho buổi tiệc.
Tôi thật sự khá lo khi chỉ còn vài ngày nữa là tới ngày diễn ra buổi tiệc. Tuy nhiên, đúng như mong đợi từ gia đình công tước. Sau khi lấy xong số đo của tôi, chiếc váy đã hoàn thành và được giao tới đúng lúc cho buổi tiệc.
Với chiếc đầm lộng lẫy, phụ kiện và cách trang điểm lung linh thì tôi có thể nói rằng mình đang làm rất tốt, ít nhất là…
…Một người phụ nữ sẽ toả sáng khi họ được đánh bóng, phải.
Tôi cũng cảm thấy như vậy.
“Chà, không phải tôi đang cố lịch sự đâu, thật lòng đấy. Cô thật sự rất xinh đẹp.”
Ngài Kairu nói không một chút do dự.
“….T-thật vậy ạ?”
Tôi vội vàng cúi xuống chỉ để che đi vệt má đang ửng hồng của mình. Và có lẽ ngài ấy không nhận ra điều đó.
Chủ nhân chỉ nói những điều ngài ấy đang nghĩ.
Chẳng trách, bảo sao ngài lại có nhiều phụ nữ say mê.
Với tôi mà nói, tôi yêu tất cả mọi thứ về ngài Kairu Furindon, nên điều đó cũng không ngoại lệ.
“Em yêu anh.”
“Tôi biết.”
Câu trả lời của ngài ấy hình như không giống như thường lệ thì phải.
Mà kệ đi, tôi nghĩ tất cả sẽ ổn thôi.
“Cô không hỏi lại về câu trả lời của tôi à?”
Chủ nhân đột nhiên hỏi tôi.
Và đó là lần đầu tiên, ngài ấy hỏi tôi một câu hỏi kì lạ khi tôi thổ lộ tình cảm của mình.
“Em không muốn mối quan hệ của mình bị phá vỡ.”
Trên xe ngựa, tôi nói trong khi tay tôi đang đặt lên tay của ngài Kairu, người đang đưa tay để giúp đỡ tôi.
“Hiện tại mọi chuyện rất tốt đẹp. Em sẽ vô cùng hạnh phúc khi có thể truyền đạt được cảm xúc tận đáy lòng mình.”
Với những lời nói của tôi, ngài Kairu chỉ đáp lại “Ừm, tôi hiểu rồi.”
***
Khi tôi bước vào nơi tổ chức buổi tiệc cùng với ngài Kairu, tôi tự nhủ rằng tôi càng phải tập trung hơn vì biết rằng mọi người xung quanh chúng tôi bây giờ đều đang để ý tới.
Ngài Kairu Furindon, người chưa từng cùng ai đi vào các buổi tiệc sang trọng, giờ đây lại mang theo một người phụ nữ lạ lẫm. Chỉ riêng điều này thôi cũng đã đủ khiến người người sửng sốt rồi.
Tôi e dè tiến về phía trước với đầy rẫy những suy nghĩ ‘Ai là người phụ nữ đi cùng với ngài Kairu hôm nay?’ từ những người xung quanh.
Tôi phải gửi lời chào với người đã tổ chức bữa tiệc ngày hôm nay, đồng thời hỏi thăm những những vị khách khác.
Mọi người đều từ từ mở đường, nên tôi có thể tiến bước đến gặp người tổ chức lập tức.
Đó chính là Thái tử của vương quốc.
“Này, Kairu Furindon! Tôi đang chờ đợi cậu đấy.”
Tôi thấy một nụ cười rạng rỡ trên gượng mặt của Thái tử khi tia được ngài Kairu. Nghe nói rằng hai người họ là bạn chơi rất thân từ thời thơ ấu và có một mối quan hệ rất tốt đẹp.
Ngài Kairu từng nhìn lời mời và nói rằng Thái tử ghét ông. Tôi thì lại nghĩ khác. Thái tử có lẽ đang trêu đùa chủ nhân Kairu thôi, hoặc đó là cách thể hiện quan tâm, tôi đoán thế.
Hoàng thân Thái tử nhìn phía tôi rồi chợt mỉm cười. Sau đó, ngài ấy lập tức chuyển hướng và đặt tay lên vai chủ nhân.
“Này, Kairu. Có bạn gái thì cậu cũng nên nói với tôi trước chứ.”
“Đ-đó không phải là vị phu thê của tôi, cô ấy là người giúp việc ở nhà thôi."
“Cái gì!? Cậu đang hẹn hò với một người giúp việc sao? Có sự khác biệt lớn về địa vị đấy nhé..."
“Nói cái gì vậy trời?”
Ngài Kairu nhìn Thái tử với vẻ mặt ngán ngẩm, nhưng Thái tử thì chào đón tôi như thể ông không hề quan tâm đến việc địa vị kia.
“Rất vui khi được gặp, thưa quý cô. Tôi là Kuraivu và là Thái tử ở vương quốc này.”
Sau đó tôi liền giới thiệu bản thân để không phải làm mất mặt chủ nhân.
“Thật vinh dự khi được gặp ngài. Tên tôi là Ofiria và hiện tại tôi không có họ ạ.”
“Tôi hiểu rồi."
Hoàng thân Thái tử đã nở một nụ cười dịu dàng dành cho tôi.
“Cuộc sống trong ngôi nhà của công tước Furindon dạo này như thế nào? Cô làm việc ở đấy có tốt không?”
“Mọi người đều cực kì hoà đồng và tốt bụng, nó là một nơi làm việc rất lí tưởng ạ.”
“Vậy thì tốt.”
Thái tử thở phào một cách nhẹ nhỏm rồi nói “Cứ vui vẻ nhé.” và bước vào đám đông nơi mọi người đang đứng. Tôi cùng nhẹ nhõm đi đôi chút.
“Có vẻ như tôi đã bị thuyết phục bởi cô rồi.”
“À há.”
Tôi tự hỏi nếu tôi cũng bị bắt có người đồng hành đi theo thì sẽ như thế nào.
“Đợi đã.”
Dứt lời, ngài Kairu đi đến quầy trưng bày thức ăn và mang cho tôi một ít nước uống và đồ ăn nhẹ.
“Đây là một bữa tiệc linh đình của hoàng gia, vì vậy cô hãy tận hưởng những điều tuyệt vời ở đây nhé.”
“Phải ha, đồ ăn quả thật rất ngon.”
Tôi nói rồi, đây là một nơi làm việc cực kì lí tưởng, đến cả cơm của người giúp việc cũng rất ngon miệng nữa.
Một lúc sau khi ăn, nhạc đã được thay đổi, một giai điệu bây giờ rất khác so với lúc trước.
Ra là tới lúc khiêu vũ à.
Ngài Kairu đặt ly rượu đang dang dở lên bàn rồi đưa tay ra dìu dắt tôi.
“Cô đã từng nói rằng cô có thể nhảy.”
“Vâng, đúng là như vậy ạ.”
“Dù sao thì cô cũng đã vất vả đi đến đây, chúng ta hãy cùng nhảy một bài đi.”
Khi ngài Kairu kéo lấy tay tôi và hoà vào trong nhóm người đang khiêu vũ, có thể thấy được mọi người đang nhìn chăm chăm vào phía chúng tôi.
Chủ nhân chưa từng khiêu vũ trước đây. Lần này, ngài ấy đã dẫn theo một người bạn đồng hành theo quy tắc trong buổi tiệc của Thái tử và đương nhiên điều này chưa bao giờ xảy ra.
Ngài Kairu Furindon đang nhảy cùng với bạn nhảy của người. Có thể thấy rõ được ánh mắt của mọi người đang đổ dồn về phía chúng tôi khi từ từ di chuyển bước chân một cách uyển chuyển.
Không biết từ bao giờ, tôi đã không khiêu vũ nên có chút lo lắng rằng sẽ có lúc dẫm phải chân của chính mình.
“Nhảy tốt lắm.”
“Thật hãnh diện khi em được nhận lời khen ngợi từ ngài.”
Được chủ nhân của mình khen ngợi, tôi thở nhẹ, lòng vô cùng vui sướng nhưng sau đó tôi liền lấy lại nhịp thở của bản thân.
—
“Này, cô thực sự là ai thế?”
Tim tôi đập thình thịch. Liền che đi sự sợ hãi của mình và hỏi.
“…Ý của ngài là gì?”
“Cách ứng xử của cô trong bữa tiệc vừa rồi rất tốt, thậm chí còn có thể khiêu vũ nữa. Sự nhã nhặn khi trả lời trước điện hạ cũng rất hoàn hảo. Điều này dường như đến từ một sự giáo dục bài bản từ nhỏ, mà ở đây chỉ có thể là những gia đình quý tộc. Vậy thì tại sao người như cô lại muốn làm người giúp việc cho tôi chứ?”
Không ngoài mong đợi.
Ngài Kairu vẫn sắc xảo như thường ngày.
“Bây giờ tôi chỉ là một người giúp việc.”
“Tôi chưa từng nghe về cô trước đây.”
“Thưa ngài…sự thật thì…”
Thay vì đáp lại ngay, tôi quyết định nở một nụ cười thật tươi, vì tôi đã nghe thấy tiếng bước chân đang chạy tới chỗ này.
Mình vừa rồi cười có xinh không nhỉ?
“Ngài sẽ biết ngay thôi.”
Bởi vì nó có thể là lần cuối cùng.
–
“Ofiria Izumaru!”
Khi tôi nghe thấy giọng nói đó cũng là lúc tôi nhận ra bản thân đang bị bao vây bởi những người lính hoàng gia.
Âm thanh đó phát ra từ phía của Hoàng thân thái tử.
“Từ giờ ta sẽ bắt cô như một tội nhân.”
Hoàng thân Thái tử đã không còn nở một nụ cười với tôi như trước, gương mặt ngài giờ như đang sắp khóc.
“Izumaru…?”
Một vị quý tộc gần đó lên tiếng. Mọi người xung quanh trưng ra một vẻ mặt kinh ngạc nhiên.
Hẳn rồi, chắc ai cũng từng nghe qua từ đấy mà nhỉ.
Vâng, cái tên đó…
Tôi quay người lại, cúi xuống chào một cách trang trọng.
“Tên tôi là Ofiria Izumaru.”
Mọi người đều xầm xì và đã có người lên tiếng.
“Tôi là người sống sót duy nhất của gia tộc Izumaru. Cũng là người đã chiến đấu chống lại đất nước này vào một năm trước.”
Ngài Kairu lúc ấy, có thể nói là bị đứng hình.
Đây là lần đầu tôi thấy gương mặt đó của chủ nhân đấy, suýt thì bật cười mất rồi.
“Tại sao gia tộc Izumaru…?”
Ngài Kairu nói với giọng gượng gạo, thấy vậy tôi cũng đáp lại.
“Vì lí do đất nước tôi không có cơ hội dành thắng lợi trong cuộc chiến này, chi bằng tôi tiết lộ thông tin mật thiết bên tôi để có thiệt hại tối thiểu nhất, bù lại tôi sẽ được hoãn lệnh hành quyết sau một năm.”
Đó là sự nhiệt tình trong việc tiếp đãi một gia tộc của nước láng giềng. Vì lẽ đó mà tôi không thể không cảm ơn thái tử điện hạ vì đã lắng nghe mong muốn của mình.
“…Thế sao cô lại ở nhà suốt một năm qua?”
“Ngày nào em cũng nói cho ngài rồi mà… ”
Hẳn rồi, tôi đã luôn kể lí do của mình trong suốt gần một năm.
“Bởi vì em yêu anh, em muốn được ở bên cạnh anh đến khi em ra đi.”
Được ở bên cạnh chủ nhân là điều hạnh phúc nhất..
Do đó, có thể truyền đạt cảm xúc của bản thân thôi là quả đủ rồi.
Tôi không muốn có một mối quan hệ yêu đương với ngài Kairu. Vì tôi sắp phải rời xa thế giới này.
“Anh là ánh sáng đã thắp hi vọng cho cuộc đời em. Em yêu anh. Hãy sống thật tốt nhé!”
Tôi cúi đầu tạm biết với chủ nhân lần cuối.
***
…
Vừa nhìn phong cảnh bên ngoài trong khi đi trên cỗ xe sang trọng, tôi vừa không ngờ rằng mình đi với danh là một tội nhân.
Tôi sẽ không thể chiêm ngưỡng cảnh đẹp kia nữa rồi, sớm thôi.
“Bữa tiệc cuối cùng đó có phải dành cho tôi không?”
Vì có chút thắc mắc nên tôi đã hỏi Hoàng thân Thái tử.
“Chắc chắn rồi, ta đã nghĩ rằng mình nên tạo cho cô nhiều kỉ niệm đáng nhớ.”
“Cám ơn ngài rất nhiều, nhờ người và việc làm ân đức này nên tôi có thể chết đi mà không hề hối tiếc.”
Sau lời cảm ơn của tôi, Thái tử cũng nói.
“Không đâu, cô đã cho bọn ta rất nhiều thông tin và từ đó mới có chiến thắng như bây giờ. Đó không phải là điều bình thường. Cô nên được tha thứ nhiều hơn ngay cả khi là công chúa của nước láng giềng. Nhưng cô lại muốn nhận án tử hình sau một năm. Bây giờ cô vẫn nhất quyết như vậy sao?”
Tôi gật đầu trước Thái tử.
“Nếu chiến tranh cứ tiếp tục diễn ra thì rất nhiều người vô tội sẽ phải mất đi của cải và tài sản, thậm chí là cái chết. Ngày từ đầu thì đất nước của tôi đã không có cơ hội chiến thắng. Vậy nên tôi càng không muốn những người vô tội phải hi sinh vì mong muốn vô lí của cha mình. Tất nhiên, điều đó vẫn sẽ không thay đổi ngay cả khi tôi phản bội nước nhà, và ắt hẳn một số người có ác cảm với tôi. Hơn hết tôi lại là người còn lại của gia tộc Izumaru. Nếu ngài không ngăn vết máu chảy, nó sẽ trở thành một ngọn lửa mới.”
Tôi cười.
“Sẽ là điều tốt lành nếu tôi chết đi.”
Thái tử nghe xong đành gượng cười.
“Được, tôi hiểu rồi.”
Cỗ xe ngựa đã dừng lại, dường như tôi đã đến nơi cần đến.
Tôi bước xuống, trước mặt tôi là một toà tháp nhỏ.
“Hãy ở tạm đây một thời gian, tôi sẽ cho cô biết ngày hành quyết khi được quyết định sau.”
“Được rồi ạ.”
“Bất kể cô làm điều gì, ngay cả khi bỏ chạy…”
“Tôi nhất định sẽ không bỏ trốn.”
Hoàng thân Thái tử giật mình, rồi mỉm cười nhưng với nét mặt u sầu, sau đó ngài cũng rời khỏi nơi này.
Tôi đi sâu vào bên trong toà tháp, dường như nó được đặt trong khuôn viên của gia đình quý tộc nhưng lại cách rất xa cung điện chính.
“Tôi muốn mình có thể ở trong tù hơn.”
Ngài ấy thật tốt bụng.
Là một thái tử, ngài đang cho người dân được sống hạnh phúc tại đất nước này.
“Thật sự rất khác so với đất nước của tôi.”
***
Tôi sinh ra tưởng chừng như là một công chúa của gia tộc Izumaru.
Tuy nhiên, mẹ tôi, bà ấy là một thường dân, người đã bị cha tôi bắt lấy và buộc vào trong một cái lồng chim [note55568], kể từ khi ông ta gặp được mẹ. Vì thế nên tôi chả có một vị trí nào trong gia tộc này.
Việc bị đánh đập để giảm bớt căng thẳng và lo lắng là điều quá đỗi bình thường. Đôi khi tôi còn phải tắm nước lạnh buốt người và đứng bên ngoài qua đêm dài. Từ lâu, tập tục đã thành lệ, gia tộc Izumaru sẽ bắt nạt những thành viên thấp nhất trong hoàng tộc để xoa dịu căng thẳng, buồn chán.
Vào ngày nọ, mọi người truyền tai nhau rằng sẽ có những người vĩ đại của đất nước láng giềng ghé thăm và tôi được chọn để phục vụ họ. Nhớ lúc ấy tôi ăn mặc còn tồi tàn hơn người hầu, nhưng dù sao tôi cũng đã cố gắng phụ vụ tận tình và chu đáo.
Nhưng làm việc với cơ thể gầy gò và thiếu chất dinh dưỡng là một điều quá sức. Vì thế tôi hay bị chóng mặt và ngất đi, có lần khi tôi sắp ngã ra sàn, có ai đó ôm chầm đỡ lấy tôi.
Khi từ từ mở mắt, trước mặt tôi là mà một chàng trai với mái tóc đen huyền đang nhìn tôi với đôi mắt tròn xoe sâu hút.
Tôi đã nhất thời say đắm chàng nhưng sau đó tôi đã sớm bình tĩnh.
“Ôi, mình thành thật xin lỗi!”
Tôi cúi đầu xin lỗi.
Chàng trai ấy có vẻ ngạc nhiên về hành vi của tôi những vẫn đỡ tôi ngồi xuống một cách nhẹ nhàng.
“Bạn không cần phải xin lỗi. Cơ mà sao bạn lại phải phục vụ cho mọi người? Đôi mắt đó… Bạn là người của gia tộc Izumaru phải không?”
Người của gia đình Izumaru đều có một đôi mắt như viên hồng ngọc đặc trưng. Đó là lí do mà tôi được nhiều người công nhân là thành viên của gia tộc hoàng gia mặc dù tôi là một thường dân giống như mẹ của mình.
“À thì, cái đó…”
“Này, ai cho mày nghỉ ngơi?”
Một người chị đã chú ý đến tôi, cô ta ngước mặt lên và trao ánh nhìn viên đạn thẳng vào tôi.
“Lo đi làm việc thật tốt đi! Đồ cặn bã!”
Cô ta đã giơ tay và định đánh tôi, tôi bất giác nhắm mắt lại, nhưng may thay không có chuyện gì tồi tệ xảy ra. Khi tôi từ từ mở mắt, đã thấy chàng trai ấy giữ lấy tay của chị tôi lại.
“Này, cậu làm gì vậy?!”
“Trước mặt một vị khách, cô lại giơ tay định đánh đứa em gái của mình? Tôi được biết rằng Izumaru là một đất nước còn giữ phong tục cũ, nhưng điều này thật sự quá khủng khiếp.”
Chàng trai dường như chưa hiểu rõ chuyện gì đã diễn ra, những anh ta ắt hẳn đã biết mình vừa khiến cho cô chị của tôi biến thành một kẻ ngốc. Mặt cô ta đỏ lên.
“Cái gì? Cậu là ai chứ?”
Chị tôi vẫn chưa chịu thua, cô ta còn định giơ tay đánh luôn chàng trai kia. Tiếc thay cho cô, anh ấy vẫn không hề thay đổi biểu cảm của mình.
“Con đang làm gì vậy?”
Một tiếng nói vang vọng. Người cha của tôi, đang trò chuyện ở ngoài, cuối cùng cũng đến giải vây.
“Cha ơi, đây là…!”
“T-thưa công tước, con gái của tôi chưa hiểu chuyện. Mong ngài có thể nể mặt tôi mà tha thứ cho con bé.”
Bố tôi giải thích với chàng trai kia. Chị tôi bắt đầu tỏ ra sợ hãi.
“Gì cơ, công tước…? Công tước là đứa trẻ này sao?”
“Đúng vậy, dù cậu ấy là một đứa trẻ nhưng cậu ấy quả thật là công tước.”
Cậu bé đó, là người vẫn đang ở tuổi thiếu niên, nhưng với vẻ ngoài trang nghiêm đó thì cậu hoàn toàn xứng đáng là một công tước.
“Có chuyện gì thế?”
Ở phía bên kia, một người dường như là vua của nước láng giềng và một người nhỏ tuổi khác mang gương mặt rất giống vua. Người đó có lẽ là Thái tử.
“À vâng, thưa Điện hạ, thưa Hoàng thái tử, chỉ làm một chuyện cỏn con thôi…”
Chàng trai tóc đen ngắt lời người cha dối trá của tôi.
“Có vẻ đất nước này đang hành hạ con cái của chính họ.”
“Cái gì?”
Hoàng thân Thái tử cau mày hỏi.
“Nhân tiện tôi nghe nói rằng nơi đây có phong tục kinh khủng như vậy từ rất lâu rồi… Cháu vẫn đang bị hành hạ sao? Đứa trẻ này? Thật đáng tiếc…”
Hoàng thân nhìn tôi với vẻ thương hại.
“Ông định lôi những đứa trẻ này vào những phong tục xấu này trong bao lâu đây? Nếu là người đứng đầu của hoàng tộc, đừng cư xử như một đứa trẻ mà hãy kiềm chế cảm xúc và kiểm soát hành vi của bản thân mình đi chứ.”
Vua nước làng giếng nghiêm nghị nói như thế với cha tôi, khiên ông ấy rất tức giận.
Có sự khác biệt về quyền lực giữa hai quốc gia Izumaru và Rinenbakude, vì thế nên bố tôi phải nhẫn nhịn.
Bố tôi nó rằng ông sẽ bù đắp cho biểu hiện của ông bằng một cách nào đó.
“Phải nhỉ, đã đến lúc cắt bỏ đi những thứ tập tục tệ hại như thế này.”
“Được, ông đúng là không phụ lòng của tôi. Hãy cho con bé một bữa ăn đầy đủ và thịnh soạn.”
“Ofiria, xuống đây đi. Cha sẽ cho con một bữa ăn đúng nghĩa kể từ bây giờ.”
Bố tôi có vẻ không hề hài lòng nhưng vẫn giữ khuôn mặt tươi cười trước mặt ngài Rinenbaku.
“Hãy làm điều đó đúng cách, không chỉ bây giờ, thỉnh thoảng tôi sẽ đến kiểm tra đấy.”
Bố tôi tặc lưỡi.
Nhưng ổng vẫn tỏ hái độ vui vẻ với vua Rinenbaku. Có lẽ bố tôi cũng nghĩ rằng sẽ rất phiền phức nếu ông làm cho vua của nước láng giềng thấy tồi tệ hơn nữa.
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ thay đổi từ giờ trở đi. Dù sao thì cô bé đó cũng là người thuộc hoàng gia mà.”
Kể từ ngày hôm đó, câu chuyện bị hành hạ của tôi đã biến mất.
Chị tôi vẫn luôn xấu tính với tôi nhưng may thay tôi đã không còn bị đánh đập, được thưởng thức những bữa ăn ngon và một chiếc giường êm ấm. Hơn thế, tôi còn có thể đi học như một quý tộc và dành cho bản thân nhiều thời gian như bao người bạn đồng trang lứa khác.
—Cậu ấy, đã thay đổi cuộc đời tôi
Thật lòng mà nói, tôi rất biết ơn chàng trai ngày hôm đó.
Mỗi ngày tôi đều nghĩ về sự xuất hiện của cậu ấy đã sưởi ấm trái tim tôi.
Tôi chắc chắn rằng chàng trai đó bây giờ đang lớn lên và trở nên mạnh mẽ với nét đẹp đàn ông, quý phái.
Tôi mong chờ khi nghĩ về anh ấy, mong rằng chúng ta có thể gặp lại nhau. Tôi dành cả ngày chỉ để nghĩ về điều đó.
“Ta đang nghĩ đến việc cho con đính hôn.”
Bố tôi đến gần và nói với tôi với nụ cười không mấy tốt đẹp. Dù tôi không còn bị hành hạ nữa nhưng mọi người xung quanh vẫn chế giễu tôi, họ còn cô lập tôi.
Tuy nhiên, việc ông ấy đến lặn lội đi đến tận đây ắt hẳn là có việc quan trọng mà ông ta cần làm.
“Đính hôn sao…?”
Là với một người cao tuổi nào đó?
Hay với một người chồng bạo lực?
Tôi đã rời bỏ người cha ruột này, ông luôn làm mọi cách đề quấy rối cuộc sống của tôi. Kể từ khi ông ta cho tôi đi học để tôi có một nền giáo dục vững chắc, tôi đã biết rằng điều này sẽ xảy ra vào một ngày nào đó dù sớm hay muộn.
Nhưng, những gì tiếp theo là điều ngoài mong đợi đối với tôi.
“Con có thể đính hôn với Thái tử Rinenbaku. Đó là một điều không tồi đâu.”
Tôi chớp mắt.
Đó là đất nước Rinenbakude, nơi mà cậu bé tóc đen hồi ấy sinh sống.
Nếu đến đó tôi có thể gặp lại cậu ấy.
Khi trái tim tôi đập liên hồi, cha tôi bỗng nở một nụ cười quái dị.
“Và con sẽ là gián điệp tại đó.”
“…Dạ?…Gián điệp sao?”
Tôi đang tự nhủ rằng mình có nghe nhầm ở đâu không. Hy vọng là có sự nhầm lẫn, nhưng cha tôi, ông ấy chưa từng nói đùa.
Cha tôi tiếp tục nói.
“Nếu con trở thành gián điệp và gửi cho ta thông tin nội bộ về bên ấy, thì con sẽ chiếm lấy được quốc gia đó. Ngươi đã làm ta trở thành kẻ ngốc, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ, lão vua chết tiệt.”
Tôi tự hỏi liệu ông có đang nói về chuyện đã diễn ra cách đây vài năm không.
Cha tôi ngoan cường như một con rắn. Nó luôn bắt nguồn từ việc ở bữa tiệc vào ngày hôm tôi bị ngất xỉu.
Và ông ta đang dòm ngó tìm cơ hội để trả đũa.
“Con có thể làm được. Trong suốt ngần ấy thời gian, ta luôn cố rèn dũa ngươi để ngươi có cơ hội là vị hôn thê của Thái tử. Nếu con thể hiện vai trò một người phụ nữ tuyệt vời thì việc cải trang thành gián điệp là điều không hề khó khăn.”
“Hãy phá huỷ đất nước đó.” Cha đã nói như thế đấy.
“…Dù cho lợi thế rằng có con theo dõi và giám sát, vẫn còn quá nhiều chênh lệch về quyền lực giữa hai quốc gia. Nên ngay cả khi chúng ta thắng đi nữa, sẽ có rất nhiều người phải hi sinh.”
“Ta cóc cần biết. Cho đến kết quả cuối cùng thì thứ ta cần là chiến thắng, hiểu chưa?”
Một tuyên bố mạnh mẽ từ cha tôi.
Nếu tôi làm điều như ông ta nói, sẽ có bao nhiêu người phải chết đi, và thiệt hại mà họ phải gánh vác là bao nhiêu?
Trái ngược với khuôn mặt xanh xao của tôi bấy giờ, là gương mặt tự mãn của bố mình.
Ông ta không hề có trái tim.
Đó là lí do tôi quyết định rằng, tôi sẽ không làm những điều mà ông ta muốn.
Ai cũng biết tôi đến đất nước này và trở thành vị hôn thê của Hoàng thân Thái tử, nhưng thật ra tôi lại là một điệp viên cung cấp thông tin phía ngược lại.
Khi tôi nói với Thái tử về việc cha tôi cử mình đến đây để thu thập thông tin về đất nước này cung cấp cho Izumaru, ngài ấy đã rất bối rối nhưng cuối cùng vẫn tiếp nhân người như tôi.
Tôi đã nghĩ đây là một điều tốt. Nhưng không ngờ rằng cha đã đi trước tôi một bước, ông ta tiên phong mở ra cuộc chiến.
Cuối cùng tôi lại không thể tránh khỏi cuộc chiến, tuy thế thì, dựa trên những thông tin mà tôi cung cấp, thái tử đã nghĩ ra được chiến lược chiến thắng.
Cha, mẹ và chị gái của tôi đều lần lượt ra đi bởi đao kiếm của những người lính Rinenbakude, những người có âm mưu xâm chiếm lâu đài hoàng tộc kia.
Nhưng khi số phận của tôi cũng sắp giống họ, thái tử đã hỏi tôi có nguyện vọng nào không… Vì vậy tôi có tham lam một chút.
Tôi đã yêu cầu một năm được ở bên cạnh ngài Kairu.
***
“Ối, khoan đã.”
Tôi lấy ra một chiếc kính màu từ trong túi.
Chiếc kính mà tôi đã mượn từ Thái từ nhằm che đi đôi mắt hồng ngọc đặc trưng.
“Quên trả lại mất rồi.”
Tôi đặt nó lên bàn và nhìn xa xăm ngoài cửa sổ. Bên ngoài có trăng rất tròn.
“Mình đã rất hạnh phúc đấy nhỉ.”
Năm vừa qua là năm hạnh phúc nhất cuộc đời tôi.
Tôi đã thực hiện được những điều tôi muốn, tôi đã có thể gọi tên ai đó như một người bạn, và hơn hết tôi đã có thể dành trọn thời gian của mình cho người tôi yêu.
“Thế là quá nhiều rồi.”
Tôi đã hài lòng với cuộc sống này.
***
“Nó thật sự có ổn không?”
Tôi gật đầu trước những lời nói của Thái tử. Tuy ngài nhìn tôi chằm chằm một cách buồn bã nhưng sau đó lại lập tức chuyển hướng.
Có lẽ ngài ấy cũng sẽ phải chịu đựng một chút đau buồn, thành thật tôi thấy hơi có lỗi.
“Vậy thì bây giờ, tôi sẽ thực hiện việc hành quyết cô Ofiria Izumaru.”
Mọi người ai nấy đều reo hò sau câu nói của Thái tử.
Tôi đã đi lên giá treo cổ trước sự thúc giục của đao phủ.
Trong lúc cảm thấy cảm thấy sợi dây buộc vào cổ, tôi hít một hơi thật sâu.
Đây có lẽ là sự kết thúc.
—
“Chờ đã!”
Một giọng nói vang lên. Không thể nhầm được, đó là ngài Kairu.
“C–chủ nhân?”
Vị công tước ấy đang đứng bên dưới.
“Việc hành quyết chính thức bị huỷ bỏ!”
“Hả….?!”
Tôi bị đơ người ra sau câu nói ấy
“Ngài đang nói cái gì vậy? Việc hành quyết em đã được quyết định…”
“Tôi đã nhận được sắc lệnh hoàng gia từ nhà vua để huỷ bỏ việc xử tử. Hơn nữa đây là chữ kí phản đối từ cả người dân Rinenbakude và Izumaru.”
Nói xong, ngài Kairu ném xấp giấy mà ông đang có
Nhiều giấy thế?! —.
Thật sự đã rất nhiều người kí tên nhằm đồng ý ngăn chặn việc hành quyết à.
“Tại sao…?”
“Bởi cô không làm gì sai cả.”
Ngài Kairu nói khi tôi vẫn đang choáng váng.
“Cô đã bàn giao thông tin để giảm thiểu thiệt hại cho người dân ở cả hai nước, thậm chí còn sắp xếp cho người dân Izumaru có thể trốn thoát an toàn. Vì thế nên thiệt hại giữa hai nước là rất ít, nhìn vô còn không biết được rằng hai bên đang xảy ra chiến tranh. Vì mục tiêu ban đầu chỉ là tấn công gia đình hoàng tộc của Izumaru.”
Thì cũng đúng, tôi đã tìm cách xin thái tử nhằm tạo đường trốn thoát sang Rinenbakude cho người dân Izumaru để họ không tham gia vào cuộc chiến này.
Ngoài ra tôi đã bí mật nói với người dân Izumaru về tình hình hiện thời nhằm để người dân không thù địch và tấn công lính Rinenbakude, thái tử cũng nói với những quân lính không tấn công dân Izumaru.
Đó là những điều kiện tôi đưa ra để trao đổi thông tin
“Công chúa!”
Bỗng tôi nghe được những tiếng reo dưới kia.
“Xin đừng chết!”
“Xin thương xót đấng cứu rỗi chúng ta!”
“Tôi sẽ không tha thứ nếu các người giết công chúa.”
Đó là người dân Izumaru.
Tôi tưởng bọn họ phải hò reo cho cái chết của tôi
Thế mà, họ lại khóc sao?
“Ofiria!” - Một giọng nói quen thuộc.
Là Anne.
“Cô đang làm gì thế, ai cho cô quyết định mình sẽ chết hả?!”
Ở khoảng cách này, tôi có thể thấy Anne đang khóc. Dù chỉ có một năm bên nhau, nhưng cô ấy là người bạn đầu tiên của tôi.
“… Không thể…”
Mắt tôi bắt đầu lã tã những giọt lệ…
“Nếu tôi còn sống, tôi sẽ trở thành nguồn gốc của xung đột... Bởi vì ngay cả khi chết đi, tôi vẫn là thành viên của gia đình hoàng gia Izumaru, tôi vẫn có thể máu lạnh đấy. Thiệt hại tuy nhỏ, nhưng điều đó không có nghĩa là không có ai có ác cảm với Rinenbakude. Nếu những người đó cố gắng đưa tôi lên, đó sẽ là hạt giống của cuộc xung đột không cần thiết..."
Phải, tôi nên chết đi.
Sau tất cả, người thuộc gia đình hoàng gia của một nước bại trận không đáng được sống.
“Điều đó không đúng.”
Ngàu Kairu dõng dạc.
“Hãy nhìn vào những người ở Izumaru. Mọi người đều ngưỡng mộ cô. Chưa hết, nếu xử tử cô. Người dân Izumaru sẽ không còn tin tưởng vào Rinenbakude, và có thể có một cuộc nổi loạn.”
Tôi nhìn ngài Kairu.
“Nếu cô thực sự quan tâm về cả hai quốc gia, đừng chết.”
Tôi cắn môi.
“Em không thể! B–bởi vì em đã giết cha mẹ của mình đấy…!” …”
Ngay cả khi tồi tệ cỡ nào, sát hại cả mẫu thân và phụ thân là điều còn ghê tởm hơn cả–!
Địa ngục còn không có chỗ cho tôi khi tôi để cha mẹ chết, những cảm xúc tội lỗi cứ thế đè nén lên người tôi.
‘Đứa phản bội—’
Tôi chắc chắn rằng tôi sẽ không bao giờ quên lời nói ấy, cha đã thốt lên khi ở giây phút cuối đời.
“Nếu thế, tôi sẽ gánh vác nó.”
Ngài Kairu điềm tĩnh nói, tôi còn không nhìn quá rõ vì hàng nước mắt đã thấm thành dòng trên mi.
“Tôi sẽ mang theo tội lỗi, hình phạt và mọi thứ khác cho cô.”
Ngài Kairu đi lên giá treo cổ và lấy sợi dây quanh cổ tôi.
Sau đó, ngài kéo tôi vào lòng.
Trong cơn choáng, tôi hỏi.
“Điều gì đã xảy ra với sự căm thù phụ nữ của ngài thế…?”
“Tôi không ghét cô.”
Ngài Kairu, người chưa bao giờ thực sự thẳng thắn bộc lộ cảm xúc của mình.
Thế nên, chủ nhân sẽ nói những điều mình thích thành…
‘Tôi đâu ghét nó.’
Đó là lời ngài ấy luôn nói những gì mình thích.
Tôi bật khóc nức nở.
—Em
"E–em muốn được sống…”
—Cùng anh….
***
Hôm nay cũng là một buổi sáng tốt lành.
Tôi gọi cho chồng tôi, người đang nằm cạnh tôi trên chiến giường ấm áp.
“Buổi sáng tốt lành, Kairu. Hôm nay cũng vậy, trái tim em lại đập thình thịch với vẻ ngái ngủ còn đọng lại trên đôi mắt xinh đẹp của anh đó. Em yêu anh.”
“Chào buổi sáng, Ofiria. Dù em có ầm ầm giữa sáng như thế, có vẻ anh cũng chẳng thể ghét em được nhỉ.”
Tất cả lời yêu thương tôi gửi gắm sau cái ngày 365 định mệnh ấy, đều là những cảm xúc được hồi đáp lại….
—---------------------------------------- —-