Tôi Đã Nói Yêu Em Từ Hàng Trăm Năm Trước

Chương 16




"Duẫn Hạo, anh không phải con người, anh chính là quỷ dữ!" Tôi cất giọng lạnh lùng, từng chữ như cắt vào tim. "Thật ra có một điều có thể giúp anh gỡ rối trong lòng, nhưng bây giờ tôi không định nói cho anh biết nữa. Với loại người như anh, anh xứng đáng chịu sự dày vò bất tận, sống mãi trong sự hối hận."

Thật ra, khi Duẫn Hạo vừa mở miệng, tôi đã biết chấp niệm của hắn là gì. Ngày hôm đó, tất cả hoàng tộc đều bị đưa đến trước cổng thành, nhưng tôi không thấy bóng dáng của cô cô tôi, là Trưởng Công chúa. Chắc chắn Duẫn Hạo đã giấu cô cô ở đâu đó.

Còn việc tại sao Duẫn Hạo chec, có lẽ cô cô tôi đã tự tay kết liễu hắn, sau đó cũng tự kết thúc cuộc đời mình.

Khi chúng tôi bước ra khỏi nhà tù, Giản Chu đột nhiên nói: "Anh có thể nhanh chóng đến được kinh thành là nhờ có Trưởng Công chúa, chính bà ấy đã báo tin cho anh."

Tôi gật đầu: "Thật ra hồi nhỏ Duẫn Hạo rất tốt. Anh ấy luôn nhường nhịn tôi, thường lén lút mang đồ ăn từ ngoài cung vào cho tôi. Tôi vẫn nhớ mỗi khi phụ hoàng rảnh rỗi, ông sẽ dẫn cả tôi và anh ấy đến bãi cưỡi ngựa. Lúc nào anh ấy cũng chơi rất vui."

Việc Duẫn Hạo trở nên như thế này có liên quan rất nhiều đến mẹ hắn, Trưởng Công chúa. Bà là con gái được cưng chiều nhất của Tiên Đế, từ nhỏ muốn gì được nấy. Cuộc sống trưởng thành của bà lại càng xa hoa. Duẫn Hạo là kết quả của một lần du ngoạn, khi bà lỡ mang thai. Trở về cung, bà không nói ra cha của Duẫn Hạo là ai, chỉ nhất quyết muốn giữ lại đứa bé. Tiên đế nổi giận, nhưng cũng không làm gì được bà, vội vã định hôn sự cho Trưởng Công chúa, gả bà cho Phò mã trước khi cái bụng lộ rõ.

Sau khi sinh Duẫn Hạo, Trưởng Công chúa bỏ bê không màng đến hắn, Phò mã cũng rất ít khi tiếp xúc với hắn. Nhưng cuối cùng, sự thật không thể che giấu mãi. Chuyện về thân thế của Duẫn Hạo bị lan truyền khắp nơi. Cái tin đó nhanh chóng trở thành chủ đề đàm tiếu ở khắp Vũ Quốc.

Duẫn Hạo trở thành một sự tồn tại lạc lõng trong phủ Phò mã. Tệ hơn nữa, sau khi Trưởng Công chúa và Phò mã có con chung, Duẫn Hạo dường như trở thành một cái bóng trong phủ, không ai đoái hoài đến hắn. Hắn đã có một tuổi thơ cô độc trong phủ Phò mã.

Khi chúng tôi đang đi, Giang Dã bỗng nhiên hỏi: "Chị, mọi chuyện đã kết thúc rồi, có phải chị và anh ta sắp phải rời đi rồi không?"

Đúng lúc đó, Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện trước mặt chúng tôi, chỉ là Giang Dã không thể nhìn thấy họ.

Tôi biết họ đến để đưa tôi đi.

Tôi cố gắng kìm nén nước mắt, nói với Giang Dã: "Phải, chị phải đi rồi. Em hãy cứ tiếp tục bước về phía trước, đừng quay đầu lại. Hãy quên hết những chuyện xảy ra mấy ngày qua, chăm sóc ba mẹ và sống thật tốt."

Giang Dã không muốn rời đi, nước mắt lưng tròng nhìn tôi: "Chị!"

"Chị bảo em đi, em có nghe không?" Tôi quay lưng lại, không dám nhìn em trai lần nữa. "Đi đi! Nhanh lên!"

"Chị, em đi rồi. Mong kiếp sau chị vẫn là chị của em."

Một bước, hai bước... tôi nghe tiếng bước chân của Giang Dã dần xa, đến khi không còn nghe thấy nữa.

"Thằng bé đi rồi, chúng ta cũng nên đi thôi," Hắc Vô Thường lên tiếng.

Tôi nhìn ông ta: "Xin lỗi anh Hắc, đã làm phiền anh rồi."

Hắc Vô Thường thở dài: "Không sao."

Sau đó, ông và Bạch Vô Thường đưa tôi và Giản Chu trở về â.m p.h.ủ.

Giản Chu là bán linh, và hình phạt chờ đợi anh là thanh kiếm trừng phạt.

Mắt tôi đỏ hoe, nghẹn ngào hỏi Hắc Vô Thường: “Anh Hắc, không còn cách nào khác sao? Nhất định phải giec anh ấy sao? Thanh kiếm đó dài như vậy, anh ấy sẽ rất đau."

Hắc Vô Thường lắc đầu: "Giang Nguyệt à, anh ta là bán linh, đây là cái giá phải trả. Thậm chí, ngay cả cái người đang ở dương thế kia, sau này chúng ta cũng phải tìm cách xử lý.”

"Nhưng cô yên tâm, thanh kiếm tuy dài, nhưng sẽ không đau đớn đâu. Chỉ là chuyện của vài giây, rất nhanh thôi."

Giản Chu nhìn tôi, gương mặt anh bình thản: "Giang Nguyệt, không sao đâu. Anh đã biết sớm muộn gì cũng có ngày này."

Nói xong, thanh kiếm trong tay Hắc Vô Thường đã xuyên thẳng qua người Giản Chu.

"Không!" Tôi hét lên.

Cơ thể của Giản Chu bắt đầu tan biến, chân anh ấy dần biến thành những mảnh vụn sáng lấp lánh, tiếp đến là cơ thể, rồi đến tay.

Tôi chỉ kịp ghi nhớ nụ cười của anh ấy trước khi anh ấy hoàn toàn biến mất, kèm theo lời cuối cùng: "Anh yêu em."

Tôi được đưa đến cầu Nại Hà, nơi Mạnh Bà đã chờ sẵn từ lâu.

Thấy tôi đến, bà đưa cho tôi một bát canh Mạnh Bà: "Lần này ta đã cho thêm một lượng lớn để cô quên sạch." Bà nháy mắt với tôi.

Cuối cùng tôi cũng hiểu mọi chuyện. Những ký ức mà tôi nhớ lại ở nhân gian không phải là ngẫu nhiên, mà là do Mạnh Bà. Chính bà đã để tôi nhớ lại mọi thứ.

Mạnh Bà thở dài: "Ta không có khả năng để hai con người có tình đến được với nhau. Việc cô có thể nhớ lại anh ta trong kiếp này, đối với anh ấy cũng đã là một niềm an ủi rồi.”

"Cô gái, hãy đi đi, kiếp sau phải sống thật tốt.”

"Hy vọng lâu lắm nữa chúng ta mới gặp lại nhau."

Tôi gật đầu, uống cạn bát canh Mạnh Bà, rồi một mình bước lên cầu Nại Hà.

Kiếp sau, tôi sẽ trải qua những điều gì? Tôi sẽ còn gặp lại ba mẹ, Giang Dã và Giản Chu không?



"Cậu gì ơi, cậu đánh rơi đồ này."

Khi tôi đang đi trên đường, một người từ phía sau chạy đến, đưa cho tôi một chiếc thẻ sinh viên: "Cậu ơi, thẻ sinh viên của cậu bị rơi."

Tôi nhìn bức ảnh trên thẻ, nhận lấy nó và nói: "Cảm ơn cậu nhé! Tôi để trong túi mà không biết nó rơi lúc nào."

Khi tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy, tim tôi đột nhiên đập nhanh, không thể kiềm chế mà thốt lên: "Hình như tôi đã gặp cậu ở đâu đó."

"Thật trùng hợp, tôi cũng cảm thấy cậu rất quen, như thể chúng ta từng gặp nhau." Cậu ấy chìa tay trái ra và mỉm cười: "Xin chào, tôi là Phó Dần Lễ."

Tôi cũng đưa tay phải ra, mỉm cười đáp: "Xin chào, tôi là Giang Nguyệt."

Đúng lúc đó, loa phát thanh của trường vang lên: "Tôi chắc chắn rằng, từ hàng trăm năm trước, tôi đã từng nói yêu em. Chỉ là em đã quên mất, và tôi cũng không còn nhớ nữa..."

Hết.