Nó đến trường thì cuộc thi cũng đãbắt đầu được 1 lúc. Trần Duy đang sải bước tự tin trên sàn catwalk, ánhmắt ấm áp và khóe miệng nhoẻn 1 nụ cười. Phần đầu của cuộc thi là "Trang phục tự chọn". Hắn khoác lên mình bộ đồ thể thao trắng,, mũ và giàycũng trắng nốt, đeo túi đựng gậy đánh gôn đằng sau. Trông hắn lúc nàyvừa năng động, vừa lịch lãm, đúng với phong cách của hắn. Đám fan củahắn ở dưới được thể cứ gào rú ầm ĩ lên.
Nó vội vàng vào phòng chọn đồ ở phía sau sân khấu thì đụng Hoàng Kỳ ngay ở cửa. Hắn nhếch miệng:
- Chà, tôi còn tưởng cậu không đến cơ đấy.
Nó nheo mắt lại:
- Yên tâm, trước khi đánh bại cậu thì tôi chưa chết đâu.
Nó vào chọn đồ xong thì ra trang điểm. Vừa ngồi yên cho chuyên viên make up, nó vừa tranh thủ bắt chuyện với Trung - 1 cậu bạn cùng lớp:
- Nè cậu, tại sao có mình lớp ta thi thôi vậy?
Trung liếc nhìn nó 1 cái rồi từ tốn:
- Cậu không biết gì mà vẫn vào học ở đây à? Lớp mình là lớp dành chonhững người muốn trở thành người mẫu. Hôm nay chỉ thi để chọn người mẫuthôi. Hai người dành chiến thắng sẽ được MZ đào tạo, giống như 1 suấthọc bổng ấy.
Nó gật gù:
- Ra là vậy.
Trung tiếp:
- Năm ngoái Uyên Uyên lớp mình là 1 trong 2 người được chọn đấy.
- Hả? Hèn chi hôm nay không thấy cô nàng đâu.
- Ừ, cô ấy không phải thi nữa. Mà này, nói nhỏ nhá, số đo thực của cô ấy là 88- 50- 86 đấy. Trên báo thì nói là 90- 60- 89.
- Ha ha, sao cậu biết được hay vậy? (Tên chết tiệt)
- Tôi còn biết cả chuyện cô ấy làm gì trước khi ngủ, thích ăn gì, uốnggì nữa cơ. Khó có chuyện gì mà Nam Trung này không biết lắm!
Vừa nói Trung vừa há miệng ra cười làm cô chuyên viên trang điểm sợ hãiđánh rơi cả hộp phấn lên người hắn. Nó hừ nhẹ 1 tiếng rồi mặc xác hắn hí hửng kể lể đủ thứ, nó chỉ ngồi sửa soạn lại 1 chút. Sắp đến lượt nórồi.
Nó đứng bên cánh gà và nhìn Hoàng Kỳ đang biểu diễn. Lần đầu tiên nóthấy hắn cũng......... đẹp trai. Các fan ở dưới thi nhau chụp hình vàhét lên phấn khích. Hắn mặc một chiếc áo len mỏng dài tay màu tro có cổtim, quần bò và giầy đen, trông rất lãng tử. Cái bản mặt nhăn nhó thường ngày trở nên lạnh lùng và có chút gì đó thu hút. Bước đi của hắn vữngvàng và chuyên nghiệp khiến nó cảm thấy mình phải cố gắng hơn nữa mới có thể thắng được.
Những điều cơ bản mà 1 người mẫu cần biết, nó đều được học từ khi cònrất nhỏ. Lúc ấy mẹ nó rất yêu nghề (giờ vẫn vậy) nên khi về nhà thườngdạy nó đi, đứng, tạo dáng sao cho đẹp. Cả gu thẩm mĩ của nó cũng ítnhiều ảnh hưởng từ bà.
Hoàng Kỳ bước vào thì nó bước ra. Nhưng chân của nó, sớm không sớm, muộn không muộn lại chọn ngay lúc này mà vướng phải bậc thềm làm nó ngã uỵch xuống. Phía dưới khán đài ồ lên. Trần Duy đang đứng ở gần đó và HoàngKỳ đang đi về phía nó, cả 2 vội vàng đến đỡ nó dậy. Chân nó khuỵu xuống. Có lẽ là đã bị thương rồi, cổ chân có vết bầm lớn và bàn tay cầm vántrượt cũng bị trầy xước không ít. Nhưng nó chỉ có chưa đầy 1 phút trênsàn diễn, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ được? Nghĩ thế, nó đứng dậyvà..... đi tiếp. Ánh mắt nó cương quyết và mạnh mẽ như muốn nói lên rằng "Tôi nhất định không thua, nhất định không gục ngã!"
Nó bước trên sàn catwalk 1 cách tự tin và chuyên nghiệp không kém nhữngngười mẫu hàng đầu. Chiếc áo thun dài tay được nó kết hợp với áo sơ micộc tay khoác ngoài và quần bò bạc, tay cầm chiếc ván trượt màu xanhdương và đội chiếc mũ lưỡi trai màu xanh dương pha trắng. Vẻ đẹp tựnhiên, phong cách ấn tượng cùng sự thu hút trời phú và sự kiên cườngmạnh mẽ, nó làm tim của 2 anh chàng đứng sau và hàng trăm con tim ở đâylỗi mất 1 nhịp.
Đang đến giữa sân khấu thì chân nó hơi khuỵu xuống 1 giây nhưng ít aithấy được vì nó vẫn mỉm cười đi tiếp. Ở lượt quay về, nó đặt chân lêntấm ván trượt và để ván tự lăn đi 1 đoạn ngắn. Khán giả ở dưới phấnkhích vỗ tay và hét ầm lên. 3 vị giám khảo: Cô Hiệu trưởng, Đại diệncông ty MZ và cựu người mẫu Lý Tiểu Oanh im lặng quan sát và.........lắc đầu (?)
Nó vào được sau cánh gà thì cả lớp nhào đến hỏi thăm rồi bắt nó đếnphòng y tế kiểm tra. Nó cười nhẹ bảo không sao nhưng Hoàng Kỳ đứng ngoài khoanh tay nói:
- Đôi chân và gương mặt là thứ cần được bảo vệ nhất của 1 người mẫu. Đểcho mình bị thương thì cậu là đồ bất cẩn, để cho mình bị thương mà không chăm sóc thì cậu chỉ là 1 tên nghiệp dư không đáng xách dép cho tôithôi.
Nói rồi hắn bỏ đi, mặc kệ lời phàn nàn của 1 số bạn rằng hắn nói hơiquá. Nhưng nó cũng tức cái thái độ của hắn thôi, chứ ai bảo là nó khôngđịnh chăm sóc vết thương? Hơ hơ, cả nhà nghĩ sao ấy chứ, nó là ai nào?
Trần Duy dìu nó lên phòng y tế thì không thấy cô y tá đâu, hắn đành sáttrùng vết thương rồi băng bó cho nó. Nó chỉ ngồi nhìn còn hắn thì cứcười tủm tỉm. Nó có cảm giác đang bị cười nhạo, cau mày hỏi:
- Cậu cười cái gì?
- Cười là nghề của tôi mà!
- Thế thì tiếp tục đi, tiếp tục cho tới khi cái miệng cậu rộng như miệng con cá ngão ấy!
Hắn lại bật cười thành tiếng làm nó phát cáu. Hắn dường như cũng biết nên thôi không cười nữa, nói với nó:
- Ước mơ thật sự của cậu là gì?
Nó lạnh lùng, nghĩ chắc hắn lại lôi ước mơ nhỏ bé của nó ra làm trò cười:
- Đừng hỏi lại những điều cậu đã biết.
Hắn nhìn thẳng vào mắt nó, hỏi nghiêm túc:
- Ý tôi là có việc gì khiến cậu đam mê và có thể chịu mọi gian khổ để làm được không?
Nó hơi bối rối khi chạm vào ánh mắt ấy - ánh mắt sâu như đọc thấu tâm can nó:
- Tôi... thực ra... Hồi nhỏ tôi đã từng ước được làm một siêu mẫu như mẹ.....
- Mẹ cậu là người mẫu?
- Ơ.. à... ý tôi là, mà thôi, cậu quan tâm đời tư người khác làm gì? Bây giờ tôi chẳng thích làm gì hết! Cậu hết việc để làm rồi hay sao mà...
Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên lạnh lùng trong chốc lát khiến nó lạnh sống lưng, nói với nó:
- Vì tôi coi cậu là bạn nên mới nói với cậu điều này. Nếu như cậu khôngcó đam mê với nghề này thì tốt nhất là đừng có dây dưa thêm. Tôi có thểnhường cơ hội cho 1 người có đủ năng lực và đam mê hơn mình nhưng tuyệtđối sẽ không lùi bước trước 1 kẻ không coi trọng nghề đâu.
Nói xong hắn lại mỉm cười:
- Giờ cậu cứ nghỉ đi, chừng 30 phút nữa sẽ thi phần tiếp theo.
Hắn để nó ở lại phòng y tế rồi đi. Nó khá bất ngờ trước thái độ thay đổi như tắc kè hoa và những điều hắn nói. Liệu nó có hứng thú với nghề làmngười mẫu không nhỉ? Trước đây nó từng rất thích, rất muốn làm ngườimẫu. Nhưng từ khi chứng kiến mẹ mình phải nhập viện do làm việc quá sứcvà không ăn uống đầy đủ thì nó cảm thấy sợ hãi. Sau đó mẹ nó đã khôngnhận được bất cứ hợp đồng nào, dần chìm vào quên lãng. Nhưng trước khibiến mất khỏi giới người mẫu, bà lại dùng các mối quan hệ và vốn liếngcủa mình để dựng nên công ty MZ hôm nay. Bà luôn hy vọng sẽ đáp ứng được đầy đủ những yêu cầu mà một người mẫu cần để không ai phải làm việc quá sức như mình.
Nó đang suy nghĩ thì có điện thoại:
- A lô?
- Mày làm cái trò gì mà để bị vấp ngã thế hả em???
- Anh giảm volume xuống hộ em cái. Chỉ là vấp ngã chút thôi mà.
- Hừ, sưng cả chân lên mà còn cãi!
- Em vẫn đi được. Mà sao anh biết nhanh vậy?
- Ơ, à.... em nghỉ ngơi cho khỏe đi nhá, anh chợt nhớ ra có con chuộttrong phòng, phải đi tìm, à nhầm, đi tập kích nó đã, chào em gái yêunhá! Bye!!
- .....
- tút tút tút
- HOÀNG ANH ĐÁNG CHẾT!!!
Nó tức giận hét vào cái máy dù bên kia đã tắt máy rồi. Chắc chắn ông anh có nội gián ở trường rồi, nếu không sao lại biết nhanh đế vậy. Để xem,nó nhất định sẽ điều tra!
Đang ngồi nguyền rủa Hoàng Anh thì nó lại nhận được điện thoại. Nhìn vào màn hình, nó há hốc miệng:
- Mẹ.....???