Editor: Hạ Uyển
Beta: Mee
**********
Tôi đang trên đường trở về từ bệnh viện, ông trời thay đổi thất thường thật đấy, một giây trước còn nắng chói chang mà một giây sau đã mưa tầm tã rồi.
Tôi thở dài mang theo túi và nghĩ thầm thời tiết hôm nay cũng khá hợp với hoàn cảnh ấy chứ.
Ba ngày trước tôi đã nhận được một bản báo cáo, trên đó ghi cơ thể tôi không sao cả, nhưng hôm nay bệnh viện lại gọi đến nói là có việc, sau đó tôi mới biết thì ra bản báo cáo hôm trước đã bị đánh sai.
Thì ra bản báo cáo lúc trước là của người khác, còn tôi chỉ lặng lẽ nhìn mấy chữ trên phần báo cáo của mình.
Ung thư phổi giai đoạn cuối.
Theo như bác sĩ nói, thời gian còn lại của tôi là ba tháng, nhưng nếu phối hợp trị liệu tốt thì có lẽ tôi sẽ sống được lâu hơn.
Mặc dù bây giờ các tế bào ung thư đã bắt đầu di căn đến thực quản...
Lúc này tôi chỉ cười cười, còn 3 tháng nữa là sinh nhật 31 tuổi của tôi rồi.
Hơn nữa lời nói lúc sau của bác sĩ khiến tôi bàng hoàng.
Tôi lắc đầu cười, chuyện này cứ như một giấc mộng dài phảng phất tựa cánh lục bình trôi nổi, cũng giống như miếng ngọc vỡ làm lòng người tan nát.
Tôi làm gì có người thân nào đáng để nói, để bảo họ chuẩn bị tâm lý thật tốt chứ?
Cha mẹ chỉ ước tôi chết đi, còn người tôi yêu lúc nhìn thấy tôi lại cứ như bố thí.
Ngay cả bạn bè... tôi cũng không có.
Mấy năm trước vì tình yêu khiến đầu óc tôi mê muội, làm bạn bè ngày càng xa lánh, nếu đã chọn đi con đường này thì chắc hẳn tôi phải nghĩ đến việc này từ lâu rồi nhỉ.
Nếu tính cả Chopper và An An thì bạn bè của tôi chỉ có một con rùa xanh và một con chó Collie biên giới.
Vẫn như thường lệ, chỉ cần mưa một chút thì chợ cũng sẽ ít người hơn, trong không khí tản ra mùi hôi thối khó mà xua tan được.
Tôi cúi người xuống ho dữ dội, khí lạnh và mùi hôi bám lên người theo dây thần kinh mà bắt đầu lan ra, nó khiến tôi cảm thấy thật lạnh lẽo.
Còn rất đau nữa......
Nước mưa theo lọn tóc nhỏ xuống bản báo cáo tôi đang cầm trên tay, làm chữ in trên đó bị nhòe đi.
"Cậu này, cậu không sao chứ?" Một bác gái mặc áo sơ mi hoa đi ngang qua cầm dù che lên đỉnh đầu tôi.
Tôi ngẩng đầu, đôi môi giật giật và run hai lần nhưng vẫn không nói được câu nào. Lúc này cổ họng đau rát, chỉ thở thôi tôi cũng thấy mệt.
Bác gái thấy tôi ngẩng đầu thì bà rất kinh ngạc.
Có lẽ do gương mặt tái nhợt của tôi đã dọa bà ấy hoảng sợ.
Xin lỗi, tôi nhắm mắt lại.
Đáng buồn thay tôi chẳng còn sức lực để nói nữa, tôi chỉ có thể lắc đầu và dùng khẩu hình để nói với bà ấy 'Tôi không sao, cảm ơn.'
Bác gái trách tôi vì sao trời mưa mà không che dù, nếu bị cảm sốt thì người nhà sẽ lo lắng lắm, bà ấy còn nói thêm rất nhiều, rất nhiều thứ nữa.
"Cho cậu cây dù này." Bác gái nhét cây dù vào tay tôi, hai má bà ấy đỏ ửng như bếp lò. "Về nhà cậu nhớ phải tắm nước nóng rồi uống canh gừng đấy."
Tôi ngơ ngơ ngác ngác gật đầu, mở mắt ra thì bóng dáng ấy đã chìm vào trong làn mưa bụi mờ mịt, tôi chẳng thể làm gì ngoài việc nhìn theo hướng bà ấy đi rồi nói một tiếng cảm ơn.
Điều đáng mừng chính là trời chỉ mưa bốn mươi lăm phút thì tạnh.
Mưa không còn rơi nữa mà chỉ theo làn gió bay tới.
Nước mưa văng tung tóe trên mặt dù, tôi tiện tay vò bản báo cáo thành một cục rồi ném vào cái thùng rác màu xanh đang bốc mùi.
Rác rưởi thì chỉ có thể bị ném vào thùng rác mà thôi.
Nghe theo lời dặn của bác gái, tôi đã mua một túi gừng, nếu có gừng rồi thì hẳn sẽ nghĩ đến rượu.
Hai thứ này hợp lại, nói không chừng sẽ giải cảm tốt hơn ấy. Nhưng có một điều làm tôi không tài nào hiểu nổi, rõ ràng tôi và bác gái không quen không biết, vậy tại sao bà ấy lại tốt với tôi như vậy.
Haizzz...
Tôi thở dài một tiếng, âm thanh vỡ vụn cứ như một cái ống bễ cũ nát, chưa kịp chấn động mà âm thanh lại càng lớn hơn nữa.
Quả là trời muốn diệt tôi, ngay cả giọng nói Thẩm tiên sinh yêu thích cũng bị tôi hủy hoại hoàn toàn rồi, xem ra sau này hắn sẽ càng ghét tôi hơn.
Đột nhiên tôi lại thấy hơi khổ sở, hắn rất ít khi chạm vào cơ thể tôi, hắn luôn chê bàn tay đầy vết chai và dáng vẻ quê mùa này.
Tôi hơi do dự đứng trước quán rượu, có lẽ trông tôi giống một con ruồi bẩn thỉu hơn là con cá chạch dính nhớp khiến mắt của chủ quán phát đau.
"Mua rượu à?" Chủ quán từ quầy bar bước ra. "Không mua thì cút đi."
Tôi muốn mua nên vội há miệng nói nhưng cuống họng bỗng truyền đến một cơn đau bén nhọn, đáng tiếc tôi lại không thể nói ra một âm thanh nào.
"Sao?" Hình như ông chủ đã mất kiên nhẫn rồi, ông ta không muốn dính líu đến người câm điếc nên phất phất tay nói: "Đi đi đi, tránh sang một bên đi."
Sau đó ông ta trợn mắt nhìn tôi, không nói cũng không hề cử động.
Từ ánh mắt đó, hẳn là ông ta đang nhìn tôi. Tôi chợt nghĩ, có lẽ mình đã bị cảm.
Tôi hít hít mũi, nhưng ánh mắt của ông ta vẫn bất động.
Vì thấy phiền muộn, theo bản năng tôi đưa tay lên lau.
Đầu ngón tay bỗng có cảm giác ấm áp.
Rốt cuộc tôi cũng hiểu vì sao ông ta lại nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc đó rồi.
Máu mũi cứ như sợi tơ hồng đứt đoạn chảy từ mũi đến ngực, nó tô điểm cho chiếc áo phông trắng ướt nhẹp và trong suốt, từng giọt máu như xuyên qua lồng ngực tạo thành một cái hố nóng hầm hập.
Tựa hoa mai nở đỏ thắm trên nền tuyết trắng xóa, tôi bịt miệng và mũi mình lại.
Chỉ là bây giờ vẫn còn cách mùa đông quá xa.
Tôi lắc đầu với ông chủ và ra hiệu mình không sao, rồi lại khẽ gật đầu nhìn chai rượu mơ.
"Cậu không sao chứ? Ôi đệt." Ông chủ rút một cuộn giấy trên bàn rồi nhét vào tay tôi. "Rượu mơ hả? Cậu muốn uống à?"
Tôi gật đầu và nhìn vào tờ giấy trắng đến chói mắt.
Khi về đến nhà, cả người tôi ẩm ướt nằm bẹp trên ghế sofa, An An ở bên chân cũng dùng đầu lưỡi ấm áp để liếm mấy giọt nước dính đầy cánh tay tôi.
"Gâu gâu!"
An An bỗng nghiêng đầu nhìn tôi rồi vội chạy vào nhà vệ sinh.
Nó đang gọi tôi đi tắm ư?
An An thật là ngoan, tôi nâng người loạng choạng đứng dậy, lúc này thuốc giảm đau trong túi quần bỗng lăn ra rồi rơi xuống đất.
Sau đó tôi đã đá vào bình thuốc, kết quả là chân tôi đứng không vững, còn đầu thì chúi xuống đất.
Một thoáng đó, trong lòng tôi đã nghĩ chắc chắn mình xong đời rồi.
Hết chương 1.