Trong phòng của Tĩnh Lâm.
2 thân ảnh đang ở trên giường. Cả 2 người hiện tại đều đang khỏa thân.
Băng Ngọc Vân khi khỏa thân thì lộ ra làn da trắng như tuyết không kém gì mấy người Băng Ngọc Linh.
Vì sao mà hắn biết ư? Lý do là vì hồi nhỏ hắn hay tắm cùng mấy nàng mà. Đương nhiên là đã ngắm sạch rồi. Giờ nghĩ lại, hắn thật may mắn khi xuyên không mà vẫn được giữ nguyên ý thức.
Quay lại hiện tại, 2 thân ảnh chính là Tĩnh Lâm cùng với Băng Ngọc Vân. Tĩnh Lâm trên, Băng Ngọc Vân ở dưới.
Cả 2 vẫn hôn nhau say đắm. Tất nhiên là Tĩnh Lâm cũng không hiền lành gì khi mà 2 bàn tay không có việc gì làm thì hắn giờ đây bắt đầu giao việc cho chúng. Chính là xoa nắn cặp hung khí của nàng. Chúng vừa to vừa mềm khiến hắn không tự chủ được mà nắn bóp thành muôn hình dạng.
“Ưm...Ưm”
Nàng bắt đầu rên do sự kích thích đến từ bộ ngực.
“Nàng thật đẹp!”
Sau một hồi hôn thì hắn tách môi và ngắm toàn thân nàng nói.
“Hứ... Vậy trước đó thì xấu à?” (Băng Ngọc Vân)
Nàng bĩu môi với hắn.
“Haha... Trước đó, nàng mà xấu chắc toàn bộ nam tử trong thiên hạ bị mù hết rồi!”
Hắn trêu đùa nói. Mà hắn vẫn không quên công việc của mình.
Hắn chuyển chủ ý sang bộ ngực của nàng mà bú xuống.
“Ưm...”
Nàng cảm thấy như điện xẹt qua người, toàn thân vô lực. Hai tay kéo đầu hắn sát vào cơ thể nàng hơn.
Bên dưới, tay hắn mò xuống cô bé của nàng mà bắt đầu kích thích. Lần này thì nàng run rẩy, giật mình khi cảm giác bên dưới cô bé truyền lên. Một cảm giác khó tả dâng lên trong nàng.
Sau một hồi táy mày và kích thích nào thì bên dưới nàng đã ướt đẫm.
“Ưm... Chàng mau cho thiếp... Thiếp chịu hết nổi rồi!” (Băng Ngọc Vân)
Hắn cũng không chần chừ mà rút tiểu huynh đệ 20cm của hắn ra. Hắn đặt tiểu huynh đệ ngay miệng cô bé của nàng.
“Ta vào đây!”
Nói xong, hắn đâm một phát vào sâu tận bên trong nàng, đụng tới hoa tâm. Theo đó là máu hồng từ nơi tư mật chảy ra.
“A... Đau... Đau chết thiếp!”(Băng Ngọc Vân)
Nàng vừa la vừa cào cái lưng hắn khiến hắn chỉ biết chịu đựng. Hắn cũng không thể ngừng việc. Hắn tiếp tục hôn nàng và xoa nắn bộ ngực khiến nàng bớt đu cảm giác đau đớn.
“Động đi chàng... Thiếp hết đau rồi!” (Băng Ngọc Vân)
Hắn cũng bắt đầu nhấp. Tốc độ từ từ lên cao làm cho Băng Ngọc Vân đạt đến khoái cảm.
“Ưm...Sướng...Sướng quá phu quân...A...Ưm...Sướng...!”
Từng tiếng rên rỉ của nàng phát ra ngày càng rõ ràng.
Sau 2 canh giờ chiến đấu thì cả 2 cũng dừng lại. Hắn dừng không phải vì đã kiệt sức mà Băng Ngọc Vân đã không chịu nổi nữa nên hắn cũng đành tha cho nàng.
Để nàng nằm kế bên hắn mà ngủ thiếp đi. Trên gương mặt nàng vẫn còn để lại nét cười thỏa mãn khiến hắn cũng xém nhẫn ngơ.
Cũng đúng thôi, 2 kiếp mà chỉ có kiếp này được động gái. Từng phản ứng, hắn đều để ý. Hay nói đúng hơn hắn là một tên chuyên bao che khuyết điểm cho người thân mình, đặc biệt là lão bà của hắn.
Sau 3 tiếng ngủ say thì Băng Ngọc Vân cũng tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra thì bắt gặp ánh mắt của Tĩnh Lâm, ánh mắt đen huyền sâu thẳm như không thấy đáy. Tựa như nàng không thể nhìn thấu hết hắn.
“Nàng tỉnh rồi?”
Hắn ôn nhu vuốt ve mái tóc đen và má của nàng.
“Ưm” (Băng Ngọc Vân)
Nàng cũng nhẹ nhàng đáp lại hắn.
“Mà chàng này... Chàng có bí mật gì mà giấu thiếp đúng không?”(Băng Ngọc Vân)
Nàng bất chợt hỏi hắn thì hắn cũng giật mình.
“Sao nàng lại hỏi vậy?”
Hắn cũng không tức giận khi nàng hỏi vậy.
“Bởi vì chàng sử dụng vài ngôn từ xa lạ và còn biết khiển binh lược trận. Thậm chí có thể...đánh thắng tên Ma Tộc đó nữa!”
Lần này thì hắn thật sự chấn kinh. Không nhờ cô nàng này đêm qua theo dõi hắn.
“Sao nàng lại phát hiện?”
Lần này thì hắn nghiêm túc nhìn thẳng mắt nàng.
“Thực ra hôm qua...”(Băng Ngọc Vân)
Nàng bắt đầu kể lại.
Thì ra hôm qua, khi hắn trong thời gian thay y phục và đeo mặt nạ đã bị nàng thấy từ xa. Sau đó nàng tạo ra một con chim bằng linh lực rồi đi theo hắn. Và kết quả là nàng đã chứng kiến hết mọi việc.
“Haizzz... Nàng có thể giữ bí mật này giúp ta được không? Hiện tại không phải lúc để ta công khai thực lực!”
Hắn nghiêm túc nói. Trong thế giới thực lực vi tôn này, chỉ trừ khi ngươi đạt đến đỉnh cao thì còn lại đều xem ngươi là con kiến hôi mà thôi. Việc bại lộ thực lực chân chính chính là trí mạng đầu tiên. Thể hiện ra thực lực chân chính tức là lật lá bài tẩy lên sớm. Lúc đó sẽ không còn thủ đoạn giữ mạng mà sẽ là cái chết.
“Được, thiếp nghe theo chàng!” (Băng Ngọc Vân)
Cả 2 người ôm nhau rồi nằm xuống tận hưởng cảm giác yên bình này.
•••
Sau nửa ngày ôm ấp nhau thì Băng Ngọc Vân cũng chịu trở về phòng mình.
“Tiểu Tiên, trong thương thành hệ thống có huyết kế giới hạn sharingan với rinnegane không?”
Hắn tò mò muốn khám phá xem thương thành hệ thống có đồ tốt gì.
“Có a, giá thì từng loại a!” (Tiểu Tiên)
“Mở ra xem!”
[Sharingan 1 câu ngọc: 50.000 điểm thành tựu
Sharingan 2 câu ngọc: 100.000 điểm thành tựu
Sharingan 3 câu ngọc: 150.000 điểm thành tựu]
“Ủa rồi rồi Rinnegane với Mangekyou Sharingan đâu?”
“Tại công tử chưa nâng cấp hệ thống nên không xuất hiện mấy món đó chứ sao. Mà giá thì cao hơn rồi” (Tiểu Tiên)
“Hừm... Đã hiểu!”
Hắn đóng thương thành hệ thống lại bới hắn vẫn chưa đủ điểm thành tựu để mua bất cứ thứ gì trong đó. Vẫn phải cố gắng đi cày nhiệm vụ hệ thống vậy.
Một lúc sau, hắn rời khỏi phòng hướng Bang Linh Điện đi.
“Chào Linh tỷ!”
Vừa vào Băng Linh Điện thì hắn đã phóng tới chào Băng Ngọc Linh.
“Đệ đến đây làm gì?” (Băng Ngọc Linh)
Nàng hiếu kỳ nhìn hắn hỏi. Bởi bình thường nàng thừa hiểu Tĩnh Lâm sẽ không làm mấy việc dư thừa như đi chào hỏi ai đó.
“Chỉ có tỷ là hiểu đệ nhất! Đệ muốn ngày mai cùng tỷ xuống núi a!”
Hắn mỉm cười nói.
“Được thôi, mà ngươi không được tham gia chiến đấu với Ma Tộc!” (Băng Ngọc Linh)
Nàng mặc dù không muốn hắn đi theo nhưng nghĩ lại với cái tính cách làm việc tùy hứng của hắn thì việc hắn mở miệng muốn đi theo tức là đang có động lực gì đây.
“Mà ngươi sao nay tự chủ động xuống núi tham gia chiến trận vậy! Khác hắn mọi ngày à nha! Không lẽ để ý cô nương nào ở đó nên lo lắng sự an toàn của nàng?” (Băng Ngọc Linh)
“Ây da, tỷ nói vậy là sai rồi a! Ta vì lo đại sự, sợ tên Ma Tộc cùng Ma Thú cường hãn tiến vào Vũ Lâm Thành đồ sát chúng sinh chứ bộ!”
Hắn làm vẻ mặt chính nhân quân tử, tự tin vỗ ngực nói. Nhưng câu nói của hắn gây sát thương cực lớn đến những người trong Băng Linh Điện.
Phốc...
Toàn bộ đám người trong Băng Linh Điện hiện tại đang đơ người trước câu nói cực chất của hắn nhưng tất nhiên cả đám không ai tin.
Ngược lại, Băng Ngọc Linh cùng 5 vị trưởng lão thì che miệng cười mỉm. Không thể không nói, độ vô sỉ cũng như khả năng tấu hài của hắn là thuộc hàng đỉnh cao.
“Thôi được rồi! Đệ về chuẩn bị đi. Sáng sớm mai chúng ta xuất phát!”
Băng Ngọc Linh quay lại chính sự nói.
“O, được!”
Hắn định nói “ok” nhưng nhớ lại lúc mà Băng Ngọc Vân nói thì hắn mới phải cố gắng sửa lại.
“À đúng rồi, Tiểu Tiên. Hệ thống có giúp ta đi sang vị diện khác được không?”
Hắn thầm nghĩ nói với Tiểu Tiên.
“Được a. Mà công tử phải hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến nơi này trước!” (Tiểu Tiên)
“Nhiệm vụ chính tuyến?”
Ủa có luôn à. Từ lúc qua đây tới giờ hắn chưa nhận nhiệm vụ chính tuyến nào a.
“Từ từ rồi sẽ có! Hihi!”, (Tiểu Tiên)