Trên võ đài của Vân Lam Tông.
Tĩnh Lâm đứng đối diện với Tống Văn, ở giữa là đại trưởng lão làm trọng tài. Bên trên khán đài là nhòm Tần Song Thanh và Tần Song Kỳ cùng với vài đệ tử khác.
“Này tên đó là ai vây?”
“Không biết a! Nghe nói là đạo lữ của Tần sư tỷ, Tống sư huynh vì ghen ghét mà thách đấu a!”
“Thật vậy? Xem ra tin này khá giật gân đây!”
“Thế ngươi nghĩ ai sẽ thắng?”
“Hừ! Hỏi thừa, đương nhiên là Tống sư huynh rồi! Người kia nhìn tu vu chỉ mới Hóa Thần Sơ Kỳ mà Tống sư huynh lại là Hợp Thể Hậu Kỳ. Chênh lệch như thế còn hỏi?”
Một đám nam đệ tử bàn tán. Ngược lại bên phía nữ đệ tử thì...
“A! Vị su huynh kia đẹp trai quá!”
“Đúng vậy a! Rất chi là soái luôn!”
“Nghe nói là đạo lữ của Tần sư tỷ a!”
“Thật sao? Tần sư tỷ thật có phúc khi được soái ca như vậy làm đạo lữ a!”
Đám nữ đệ tử thì nhôn nhao vì dung mạo anh tuấn của Tĩnh Lâm. Tĩnh Lâm ở bên dưới võ đài thì cười khổ không thôi.
“Thanh Nhi, con nghĩ hắn có thắng được không?”
Phía bên trên, Tần Song Kỳ hiếu kỳ nhìn sang Tần Song Thanh hỏi. Mặc dù đã nghe đệ tử của mình kể lại. Tĩnh Lâm có thể đánh ngang với Hợp Thể Viên Mãn nhờ bí thuật tăng tu vi tạm thời nhưng nàng vẫn không tin chắc 100%.
“Không sao! Hắn luôn có biện pháp! Dù không sử dụng lại bí thuật đó vẫn có thể thẳng!”
Tần Song Thanh tự tin nói. Lần trước, dù chưa vận dụng bí thuật thì Tĩnh Lâm cũng đã có thể trụ vững trước Hợp Thể Viên Mãn thì Hợp Thể Trung Kỳ của Tống Văn chả là cái đinh gì hết.
Nhìn đệ tử của mình tự tin nói về nam nhân của nàng như vậy khiến Tần Song Kỳ có chút hứng thú đối với Tĩnh Lâm. Dựa vào điều gì mà một thiếu niên nhìn chỉ mới 15 tuổi lại có thể làm được như vậy.
•••
Bên dưới võ đài.
“Các ngươi đã sẵn sàng?”
Đại trưởng lão lên tiếng hỏi.
“Sẵn sàng!”
Tống Văn cao giọng nói.
“Nhanh nhanh đi! Ta còn bận về ôm lão bà nữa! Oáp!”
Tĩnh Lâm vẻ mặt buồn ngủ nói. Tống Văn thấy vậy thì khinh thường nhìn Tĩnh Lâm.
“Bắt đầu!”
Đại trưởng lão hô to, sau đó rời khỏi võ đài. Tống Văn cũng lao đến chỗ của Tĩnh Lâm, tay phải chuẩn bị xuất quyền.
“Hỏa Quyền!”
Trên bàn tay của Tống Văn tích tụ Hỏa Linh Lực và đấm về phía mặt của Tĩnh Lâm. Ngay khi quyền sắp chạm vào mặt của Tĩnh Lâm thì Tĩnh Lâm cúi người xuống, tay phải đấm móc từ dưới lên, hướng cằm của Tống Văn mà đến.
Vèo
Một cú đấm móc của Tĩnh Lâm chỉ là thuần thể thuật nên lực không bao nhiêu, nhưng đủ để Tống Văn văng ra một khoảng xa với Tĩnh Lâm.
Bịch
Tống Văn sau một hồi bay tự do thì cũng đáp cánh bằng mông.
“Làm...làm sao có thể?”
Thứ mà hắn không thể ngờ chính là tốc độ quá mức phi lý của Tĩnh Lâm. Ngay khi Tống Văn tiếp cận Tĩnh Lâm, chuẩn bị đấm trúng thì thân ảnh của Tĩnh Lâm biến mất và xuất hiện bên dưới hắn, xuất một quyền thẳng vào cằm từ dưới đi lên.
Bây giờ nhìn lại, Tĩnh Lâm đã vào tư thế thủ, 1 tay để dọc phía trước mặt, 1 tay đưa về ngang hông nắm chặt nấm đấm, 2 chân đứng tấn 1 trước 1 sau.
“Đến đây!”
Tĩnh Lâm làm động tác khiêu khích về phía Tổng Văn. Tống Văn tức giận, đứng dậy và lao vào Tĩnh Lâm lần nữa.
“Đừng có mà xem thường ta!”
“Bạo Hỏa Quyền!”
Lần này, Tống Văn lao vào nhanh hơn, trên tay tích tụ nhiều Linh Lực hớn.
“Hừ! Trò trẻ con!”
Tĩnh Lâm cười khinh bỉ một cái. Ngay khi nấm đấm tiến lại gần Tĩnh Lâm lần nữa, hắn đưa ra một tay nắm lấy cánh tay của Tống Văn, tay còn lại thục một quyền vào ngay bụng của Tống Văn.
“Hự!”
Cảm nhận cơn đau từ dưới bụng truyền đến, Tống Văn quỳ gối xuống ôm bụng mà trừng mắt nhìn Tĩnh Lâm. Tĩnh Lâm vẫn lạnh lùng nhìn Tống Văn, Tông Văn bỗng cảm nhận được sự uy hiếp đến từ Tĩnh Lâm.
Tống Vân nén cơn đau lại, lùi về phía sau trong khi vẫn ôm bụng.
“Xem ra ta đã xem thường ngươi rồi! Lần này ta sẽ dùng toàn lực!”
Lời vừa dứt, thân thể Tống Văn bắt đầu tích tụ Linh Lực ta bên ngoài hình thành vật thể. Sau một hồi thì trước mắt của Tĩnh Lâm, Tổng Văn đang bao trùm cơ thể bằng một loại áo giáp được tích tụ từ Hỏa Linh Lực.
Tĩnh Lâm cũng khá ngạc nhiên khi Tổng Văn có thể làm như vậy.
“Về nhà thử luyện chiêu này xem!”
Tĩnh Lâm thầm nghĩ. Thấy ánh mắt ngạc nhiên của Tĩnh Lâm, Tống Văn đắc ý nói.
“Sao nào tiểu bạch kiểm! Thấy sự lợi hại của ta chưa?”
Tĩnh Lâm vẫn không mấy quan tâm đến lời nói của Tống Văn. Trên tay tích tụ Phong Linh Lực xuất một quyền về phía Tống Văn.
Vù Vù Vù
Ầm Ầm Ầm
Một quyền của Tĩnh Lâm hướng một đường thẳng bay đến Tống Văn, va chạm vào Hỏa Giáp trên thân của hắn. Một vết nứt cũng không có.
“Hô! Cứng phết!”
Tĩnh Lâm cảm thán nói. Tống Văn thấy sự phòng thủ của Hỏa Giáp không bị gì thì đắc ý cười lớn.
“Haha! Ngươi còn chiêu gì, mang hết ra đây!”
“Ngươi chắc chứ?”
Tĩnh Lâm hỏi lại.
“Ngươi còn chiêu gì?”
Tống Văn cười khinh bỉ nói.
“1 chiêu thôi! Chiêu này sẽ khiến ngươi khá chua xót!”
Tĩnh Lâm giơ lên 1 ngón tay nói.
“Haha! 1 chiêu? Ngươi đùa ta đấy à?”
Tống Văn cười nói. Hắn không tin Tĩnh Lâm có thể 1 chiêu đánh bại hắn!.
Tĩnh Lâm không đáp mà thân ảnh biến mất tại chỗ rồi lại xuất hiện trước mặt của Tống Văn.
“Sút Bi Thần Sầu!”
Tĩnh Lâm dồn lực vào chân phải hướng bộ hạ của Tống Văn mà sút thẳng.
“Hự!”
Cảm nhận được cơn đau từ hạ thể truyền lên, Tống Văn vẻ mặt đau đớn, 2 tay vô thức bụm quần lại, quỳ gối xuống cùng với khuôn mặt đầy đặc sắc.
“Ngươi...ngươi!”
Tống Văn không ngờ Tĩnh Lâm còn chiêu âm hiểm đến vậy. Vốn Tĩnh Lâm cũng không định dùng chiêu này, bất quá toàn bộ giáp của Tống Văn thì nơi hạ thể là không có giáo và có sơ hở nên hắn mới tận dụng. So với chiêu Thâu Đào Chi Thuật của tên bẩn bựa nào đó trong tiểu thuyết thì của hắn sạch sẽ hơn nhiều. Đúng vậy rất sạch sẽ.
Bốp Bốp Bốp
Tĩnh Lâm cũng không rảnh mà quan tâm trạng thái đau khổ của Tống Văn bây giờ mà liên tục tát, đám vào mặt hắn.
“Thế nào phục không?”
“Phục cái mả cha nhà ngươi!”
Tống Văn không phục nói.
Bốp Bốp Bốp
Tĩnh Lâm lại tát, đấm tiếp
Bên trên võ đài, đám đệ tử thì ánh mắt như nhìn ác ma nhìn lấy Tĩnh Lâm, còn Tần Song Thanh và Tần Song Kỳ thì khóe miệng co giật. Ngươi ít có ác với hắn lắm a.
Sau một ăn đòn liên tục thì khuôn mặt Tống Văn lúc này rất chi là đẹp với khuôn mặt gấu trúc ? cực cute.
“Thế nào, còn không phục?”
“(T)a (p)hục!”
Bị đánh liên tục khiến Tống Văn hết khả năng kháng cự, đành tuyệt vọng mà nói ra.
“Tốt!”
“Trọng tài, cho kết quả đi chứ!”
Tĩnh Lâm quay sang đại trưởng lão nói.
“À! Trận này, do Tống Văn đã mất đi khả năng chiến đâu nên Tĩnh Lâm Công Tử chiến thắng!”
Đại trưởng lão hô lớn. Tĩnh Lâm cũng nhận Linh Thạch rồi phóng về hướng Tần Song Thanh mà đi.
[Nhiệm vụ hoàn thành
Ký chủ nhận được 50.000 điểm thành tựu và Thiên Không Đảo]
Nghe thanh âm hệ thống thì Tĩnh Lâm thầm vui mừng trong lòng, muốn đem ra xài thử a.
•••
Trong một đình viện của Vân Lam Tông.
3 người gồm Tĩnh Lâm, Tần Song Thanh và Tần Song Kỳ đang ngồi thưởng thức trà với nhau.
“Không ngờ huynh ra tay hiểm đến vậy!”
Tần Song Thanh mở miệng trêu chọc nói.
“Ây da! Ta có biết gì đâu! Thấy nơi nào sơ hở nhiều nhất thì tấn công chỗ đó thôi!”
Tĩnh Lâm nhún vái cười nói. Với lại một phần hắn cũng không rảnh mà phô trương thực lực làm gì cho phiền phức.
“Quay lại một chút! Tần Tông Chủ hiện tại đang ở tu vi gì rồi?”
Tĩnh Lâm quay lại vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Hợp Thể Hậu Kỳ! Nhưng ngươi có thể gọi ta là Tần Song Kỳ, không cần xưng Tông Chủ đâu!”
Tần Song Kỳ nhẹ nhàng đáp. Với người thanh niên trước mắt này, nàng thậm chí không nghĩ có một cơ hội có thể đánh thắng, mặc dù chênh lệch tu vi rất nhiều. Với lại với thân phận là Tông Chủ của Vân Lam Tông thì nàng chắc chắn Tĩnh Lâm rất đáng để kết giao. Với thực lực khủng bố cùng trí thông minh hơn người thì làm thân với hắn cũng không thiệt. Huống chi hắn là nam nhân của Tần Song Thanh, thân lại càng thêm thân.
Tĩnh Lâm như đoán được suy nghĩ của Tần Song Kỳ lúc này, nự cười nguy hiểm. 2 con người với cười thầm với nhau, một bên Tần Song Thanh cảm thấy bản thân đang đứng trước 2 con quỷ đang tính toán với nhau.
“Trong vòng bao lâu thì có thể đạt đến Đại Thừa Kỳ?”
Tĩnh Lâm vẫn điềm tĩnh mà hỏi.
“Ước chừng 2 3 năm!”
Tần Song Kỳ cũng đã tính toán trước thời điểm mà bản thân có thể đột phá.
“Quá lâu! Đây là một vài Ngũ Phẩm Đan Dược! 2 người sử dụng chúng để đột phá càng nhanh càng tốt! Ma Tộc sắp xuất thế rồi!”
Lời của Tĩnh Lâm không phải là dư thừa mà là hoàn toàn có căn cứ. Lần trước là Sát Dã đề cập đến việc Ma Vương đang phục sinh nhưng không biết khi nào. Cách tốt nhất là càng nhanh mạnh lên thì càng tốt.
“Được!”
Tần Song Kỳ cũng không khách khí mà nhận lấy. Với lại, Tĩnh Lâm là nam nhân của Tần Song Thanh thì còn cần gì khách khí?
“À đúng rồi! Gần đây có nơi nào buôn bán nô lệ không?”
Tĩnh Lâm hỏi.
“Nô lệ? Ngươi tìm làm gì?”
Tần Song Kỳ tò mò hỏi.
“Tìm vài thiếp thân thị nữ làm ấm giường a!”
Tĩnh Lâm trêu đùa nói. Lời vừa dứt thì Tần Song Thanh nhìn Tĩnh Lâm với ánh mắt hình viên đạn kèm theo đó là cú vặn eo cực thốn.
“Aa, đau, đau!”
Tĩnh Lâm kêu la oai oái.
“Hừ!”
Tần Song Thanh bỏ tay ra, quay mặt đi hướng khác không thèm để tâm hắn nữa.
“Ngươi ghé thử Thương Nhân Hội đi! Ở đó chuyên mua bán nô lệ đấy!”
Tần Song Kỳ nói.
“Đa tạ! Vậy ngày mai ta sẽ đi!”
Tĩnh Lâm nói rồi tiếp tục hàn thuyên với 2 nàng.
•••
Đến tối, bên trong Vân Lam Tông.
Trong một đình viện, Tĩnh Lâm đang ngồi trên mái nhà mà nhìn ánh trăng. Hình ảnh Tần Song Kỳ hiện ra trong tâm trí hắn. Quá giống, nàng quá giống Ngọc Linh. Từ dung mạo cho đến trí thông minh. Ngọc Linh cũng vậy, nàng luôn là người mà Tĩnh Lâm ở kiếp trước theo đuổi.
“Không lẽ trùng hợp?”
“Tiểu Tiên, sự trùng hợp này là sao?”
Tĩnh Lâm dù nhìn cỡ nào đi chăng nữa thì dung mạo quá giống nhau, chỉ khác mỗi màu tóc.
“Không biết a!”
Tiểu Tiên cũng lắc đầu.
“Haizzz! Thôi vậy, nghĩ nhiều làm chi cho mệt não! Chuyện của Ma Tộc làm mình mệt lắm rồi!”
Tĩnh Lâm định nằm ngã ngửa xuống thì bỗng cảm giác được có ai đó phía sau chặn hắn lại.
“Có chuyện gì sao, Thanh Nhi?”
Người đến chính là Tần Song Thanh, trên thân nàng là một bộ đồ ngủ màu trắng, bên ngoài khoác một cái áo choàng màu lam trông rất đẹp.
“Chàng có tâm sự?”
Tần Song Thanh nhìn biểu hiện của Tĩnh Lâm cũng đoán được phần nào từ sau khi gặp sư phụ nàng là Tần Song Kỳ.
“Ừm!”
Tĩnh Lâm cũng gật đầu đáp.
“Có thể chia sẻ cho thiếp biết được không? Từ khi gặp sư phụ thì chàng rất lạ!”
Tần Song Thanh vuốt ve mái tóc của Tĩnh Lâm nói.
“Cũng được!”
Tĩnh Lâm cũng không có gì phải giấu nàng cả, đu nàng biết cũng không thay đổi được gì.
“Chuyện là ta không phải người thế giới này! Ta được xuyên qua đây từ 15 năm trước!”
“Sau đó được Băng Ngọc Linh, Tông Chủ Băng Linh Tông mang về nuôi dưỡng và ta lớn đến tận bây giờ!”
“Ở kiếp trước ta có một người mà ta thích nhưng người đó đã chết, nàng tên Ngọc Linh!”
Tĩnh Lâm nhẹ nhàng kể lại.
“Ý chàng là sư phụ giống với nàng ấy?”
Tần Song Thanh cũng giật mình. Không lẽ là trùng hợp?
“Ừ! Rất giống, dung mạo cho đến tài nghệ! Có thể nói nàng là mục tiêu phấn đấu của ta ở kiếp trước!”
Tĩnh Lâm nhớ lại hồi ức xưa cũ.
“Nhưng khi ta và nàng lên đến 15 tuổi thì nàng lại bị tai nạn, không qua khỏi và chết đi!”
Nói đến đây thì Tĩnh Lâm tâm trạng có chút buồn. Tần Song Thanh cũng vẫn tiếp tục vuốt ve mái tóc của hắn.
“Từ giờ chàng có bọn thiếp rồi! Nếu chàng muốn thì ta giúp chàng thu luôn sư phụ!”
“Đừng! Ta không muốn ép buộc vì chuyện kiếp trước của ta mà sư phụ nàng mang mối hận với ta!”
Tĩnh Lâm lắc đầu nói.
“Tùy chàng! Thiếp đều nghe theo chàng!”
Tần Song Thanh vẫn ôn nhu nói.
“Cảm ơn nàng!”
Tĩnh Lâm nhẹ giọng nói một chút rồi lại quay lại nhìn lên ánh trăng.
Cả 2 người cứ ngồi đó ngắm trăng cho đến nửa đêm.
Phía xa xa có một thân ảnh đang đứng nhìn 2 người từ phía xa, đương nhiên cuộc trò chuyện lúc nãy, người này đã nghe hết.
“Ơ...”
Không hiểu vì lý do gì mà một bên của nàng bỗng xuất hiện một dòng lệ.
“Tại sao ta lại rơi lệ?”
Một câu hỏi trong đầu người này đặt ra cho chính bản thân. Sau đó thân ảnh biến mất để lại bầu trời đêm cho cặp tình nhân vẫn ngồi đó ngắm trăng.