Bên trong hang động.
Tĩnh Lâm cùng Tần Song Thanh đang hôn nhau say đắm. Tĩnh Lâm cũng không để tay rảnh rỗi mà mò xuống bộ ngực của nàng mà xoa nắn.
Cảm nhận được bàn tay của Tĩnh Lâm đang chạm vào bộ ngực mình mà nhào nặn, Tần Song Thanh không khỏi có chút giật mình nhưng cũng không thể làm gì, cứ để cho Tĩnh Lâm muốn làm gì thì làm.
“Ưm...ưm!”
Tần Song Thanh khẽ rên một chút do bị kích thích. Tĩnh Lâm bắt đầu từ từ cởi đai lưng của nàng ra. Theo sự biến mất của đai lưng, y phục của nàng cũng bị tụt sang 2 bên hiện ra yếm ngực màu lam vài hoa văn trên đó của nàng cùng bộ ngực ngạo nghễ mà nãy giờ Tĩnh Lâm xoa nắn.
Mặc dù thân thể hiện ra yếm ngực nhưng Tần Song Thanh hiện đang trong cơn mê với nụ hôn của Tĩnh Lâm thì không phản ứng gì mấy. Tĩnh Lâm cũng nhẹ nhàng kéo dây của yếm ngực của nàng để nó tụt xuống, hiện ra 2 quả núi to bự của nàng, làn da trắng nõn cùng đầu ti đỏ hồng nhìn rất dễ thương.
Tĩnh Lâm tách môi nàng ra, đánh chủ ý sang bộ ngực của nàng, cúi đầu xuống ngậm lấy bầu ngực mà mút.
“Ưm...thoải mái!”
Bị Tĩnh Lâm tấn công xuống bầu ngực, Tần Song Thanh ôm đầu Tĩnh Lâm ép vào ngực mình như không muốn hắn tách rời. Tĩnh Lâm cũng chuyển một tay ra mò xuống bộ hạ của nàng mà châm chọc tiểu huyệt.
“Ưm...thoải mái quá!”
“A...có gì đó đang ra!”
Sau một hồi được chăm sóc tận tình bộ ngực cùng kích thích đến từ vùng dưới thì Tần Song Thanh dâng lên cao trào, phía dưới nàng tràn ra dâm thủy làm ướt cả tay của Tĩnh Lâm. Tĩnh Lâm đưa tay lên mút vào miệng. Thấy vậy, Tần Song Thanh vội vàng la lên:
“A...Đừng... Thứ đó bẩn lắm!”
Phốc
Tĩnh Lâm phì cười với cô nàng này rồi ôn nhu nhìn nàng nói:
“Ta không nghĩ vậy a! Cả cơ thể nàng không có chỗ nào bẩn hết a! Với lại mùi vị cũng ngon ngọt mà!”
Tần Song Thanh nghe vậy như được nếm mật, vô thức tay đưa xuống dưới lấy một chút dâm thủy đưa lên mút thử.
“Đúng là ngọt thật!”
Tần Song Thanh nhỏ giọng nói. Tĩnh Lâm cũng không ngừng động tác, tay hắn lại đưa xuống kéo sợ dây giữ nội khố nàng để nó tụt xuống, hiện ra tiểu huyệt hồng hào của Tần Song Thanh. Hắn cũng cởi bỏ toàn bộ y phục của mình ra.
Tần Song Thanh thấy hắn cởi sạch toàn bộ y phục ra, bao gồm luôn cả nội khố, hiện ra cự long đầy dữ tợn của hắn. Cự long dài tận 20cm của hắn ngạo nghễ mà dựng.
“Vậy ra đây là thứ của nam nhân à?! Nóng và to quá!”
Tần Song Thanh đưa tay lại sờ cự long thì cảm nhận ban đầu là nóng, to và dài. Tĩnh Lâm thấy nàng như vậy thì dục hỏa bộc phát, đè nàng xuống.
“Ưm...!”
Tĩnh Lâm lại hôn xuống môi nàng, cùng lúc đó thì điều chỉnh cự long ngay giữa tiểu huyệt của nàng.
Phốc
Tĩnh Lâm dùng lực đẩy mạnh cự long đi vào sâu bên trong nàng, xuyên qua một tấm màng mỏng, theo đó là máu đào chảy ra. Tần Song Thanh đã chính thức trở thành nữ nhân đúng nghĩa.
“A...Đau...đau quá!”
Tần Song Thanh bị phá thân, cơn đau ập đến khiến trên khuôn mặt nàng xuất hiện 2 dòng lệ nhưng là dòng lệ của sự hạnh phúc.
Tĩnh Lâm cũng không nhấp hông vội mà xoa nắn ngực nàng để giảm đi cơn đau. Sau một hồi thì cơ thể nàng thả lỏng và 2 tay ôm tấm lưng trần của Tĩnh Lâm nói:
“Chàng động đi...Thiếp hết đau rồi!”
Nghe giai nhân nói vậy thì Tĩnh Lâm còn chần chừ gì nữa. Hông từ từ mà nhấp.
“Ưm...ư...ư...ưm!”
Bạch Bạch Bạch
Cảm nhận được sự ma sát của cự long bên dưới âm đạo của mình, khoái cảm từ từ kéo đến khiến Tần Song Thanh bắt đầu rên rỉ.
“A...sướng...sư...sướng quá...mạnh...mạnh lên...chơi...chết thiếp đi!”
Tần Song Thanh càng lúc càng phát ra từng âm thanh dâm đãng, Tĩnh Lâm cũng càng ngày càng hăng mà tăng tốc.
Bạch Bạch Bạch
“A...thiếp ra...thiếp lại ra...a!”
Sau gần 100 cú đâm của cự long thì Tần Song Thanh cũng lên đỉnh, cự long cũng bắt đầu co giật.
“Ta cũng ra đây!”
Phụt Phụt
Một dòng tinh hoa nóng bắn thẳng vào hoa tâm nàng.
“A...nóng...nóng quá!”
Tần Song Thanh hét lên một tiếng rồi cơ thể cũng xụi lơ. Nhưng cự long thì còn sung mà Tĩnh Lâm thì chỉ nhiêu đó là đủ.
Hắn lật nàng sang tư thế nằm sấp rồi đưa cự long ngay giữa tiểu huyệt mà đâm thẳng.
“Aaaa!”
Cảm nhận được cự long lại lần nữa đi vào âm đạo, Tần Song Thanh lại bắt đầu rên rỉ vì khoái lạc.
Bạch Bạch Bạch
Nhưng thanh âm va chạm xác thịt lại lần nữa vang lên khắp hang động.
Sau 3 tiếng chinh chiến thì Tĩnh Lâm cũng buông tha cho nàng. Tần Song Thanh vô lực nằm trong lòng của Tĩnh Lâm, đầu kê trên cánh tay của hắn, tay ôm lấy hắn. Tĩnh Lâm kéo tấm chăn lên đắp cho cả 2, hôn lên trán một cái rồi cả 2 cùng chìm vào giấc ngủ.
•••
Đến tận trưa hôm sau, Tĩnh Lâm cùng Tần Song Thanh mới bắt đầu tỉnh dậy. Điều đầu tiên mà Tĩnh Lâm bắt gặp chính là ánh mắt u oán của Tần Song Thanh nhìn hắn.
“Chàng là quái vật à! Đêm qua hành hạ nhân gia suốt gần 4 tiếng mà không biết mệt!”
“Ai bảo phu quân nàng là kim thương bất khả bại làm gì!”
Tĩnh Lâm đắc ý nói. Tần Song Thanh liếc xéo hắn nói.
“Hứ! Kệ chàng! Bây giờ làm nhân gia đau đến nỗi không đi đứng được luôn này!”
Tần Song Thanh giọng điệu trách móc nhìn hắn.
“Ai bảo lão bà ta đẹp quá làm gì! Ta không kiềm được a!”
Tĩnh Lâm nịnh bợ Tần Song Thanh một chút để nàng bớt giận.
“Vậy còn được! Vậy chàng đi làm đồ ăn rồi mang vào đây cho thiếp đi!”
Tần Song Thanh nũng nịu nói.
“Tuân lệnh, lão bà!”
Nói xong, Tĩnh Lâm phóng ra ngoài hang, lấy nguyên liệu ra bắt đầu chế biến đồ ăn. Không thể không nói, suốt một tháng được ăn những món do Tĩnh Lâm nấu thì Tần Song Thanh luôn có một thói quen là luôn thích ăn những món của Tĩnh Lâm nấu, bởi vì hương vị thực sự là quá ngon, so với các đầu bếp hàng đầu trên tinh cầu này thì của Tĩnh Lâm lại cao hơn hẳn.
Sau một hồi thì Tĩnh Lâm quay lại cùng với một cái mâm đồ ăn.
“Giới thiệu với lão bà, đây là menu của hôm nay!”
Tĩnh Lâm cười nói.
“Mê nu?”
Tần Song Thanh ngẩn ngơ với từ ngữ xa lạ.
“Chết bà! Lại lỡ mồm rồi!”
Tĩnh Lâm thầm nghĩ, mồ hôi lạnh cứ liên tục tuôn ra.
“Là thực đơn ấy mà! Haha!”
Tĩnh Lâm gãi gãi đầu cười nói.
“Ồ! Ra là vậy!”
Tần Song Thanh đảo qua một vòng mâm thức ăn thì có rất nhiều món. Bên đó là 1 dĩa rau xào, 1 thố cơm đủ 2 người ăn, 1 dĩa thịt nướng cùng nước sốt chấm được Tĩnh Lâm tự sáng tạo ở thế giới này.
Thế lad cả 2 bắt đầu vào dùng bữa, Tĩnh Lâm đương nhiên là chăm sóc Tần Song Thanh từ A đến Z, thậm chí còn đút cho nàng ăn nữa. Tần Song Thanh được Tĩnh Lâm chăm sóc như vậy cũng hơi ngại ngùng nhưng nhớ lại thân cũng trao cho hắn rồi thì còn ngại gì nữa.
Sau khi bữa ăn kết thúc, Tĩnh Lâm để Tần Song Thanh ở lại nghỉ ngơi thêm một chút do bên dưới nàng vẫn còn đau. Hắn ra bên ngoài hóng giá sẵn tiện kiểm tra vài thứ.
“Tiểu Tiên! Quà lần trước của ta đâu?”
“Công tử muốn nhận ngay bây giờ?”
Tiểu Tiên hỏi.
“Ừ!”
Tĩnh Lâm bình tĩnh đáp.
“Có trong không gian hệ thống rồi đó! Cồn tử muốn lấy ra sử dụng không?”,
“Có!”
Tĩnh Lâm nhẹ nhàng nói. Là Gokai Galleon a, tàu bay có thể chịu áp lực ngoài vũ trụ, hàng xịn a.
Ầm Ầm Ầm
Trên không trung, một chiến hạm màu đỏ với biểu tượng là 2 thanh kiếm đan chéo với nhau, ở giữa là thứ gì đó khá giống chiếc mũ. Con tàu dài 46,3m rộng 21m cao 22m. Phải gọi là quá đẹp quá ngầu.
“Thích chứ công tử?”
Tiểu Tiên thấy phản ứng của Tĩnh Lâm cũng cười trộm.
“Đương nhiên là thích rồi!”
“À đúng rồi! Vận tốc tối đa của nó là bao nhiêu vậy?”
Tĩnh Lâm hỏi.
“900km/h!”
Tiểu Tiên đáp.
Hít
900km/h, tốc độ khủng bố a. Kiểu này hắn có thể đi du hành khắp nơi rồi.
“Haha! Kiếm được món lời rồi!”
Tĩnh Lâm cười to nói. Sau đó, Tĩnh Lâm thu hồi lại và quay vào bên trong bồi bạn với Tần Song Thanh.