Chương 134: Dpe (22) Nhân Tâm Con Người Bán Hiện Đại!
Thành phố Tịnh Biên!
Giờ thứ 72 sau khi xảy ra t·hảm h·ọa đ·ộng đ·ất!
Sau khi trải qua năm giờ cứu hộ, tình hình hiện tại vẫn không khả thi mấy, tuy rằng có thêm 50 ngàn chiến sĩ quân giải phóng hỗ trợ, nhưng quá trình cứu hộ vẫn rất khó khăn vì bị ảnh hưởng bởi dư chấn.
Tính đến hiện tại, nhóm người chỉ tìm kiếm cùng giải tỏa được một phần mười tám của thành phố này, vẫn còn rất nhiều nơi và nhiều người bị vùi lấp.
Lúc này, Khải Minh ngồi trên một tảng đá lớn trên một ngọn núi bên ngoài thành phố, ánh mắt hắn tràn đầy bất đắc dĩ nhìn về phía thành phố, một lúc lâu sau hắn lại thở dài, nằm ngửa nhìn lên bầu trời.
Vừa rồi, có một nhóm người tự xưng chức trách gì đó, Khải Minh thật ra chẳng biết chức vụ của họ ra sao, chỉ biết quyền lực của họ đứng đầu cả tỉnh này.
Họ đến, họ buộc Khải Minh phải giao lại toàn bộ các trang thiết bị và nguồn lương thực hiện tại cho họ, lý do được đưa ra là phải để chính tay bọn họ ủy quyền trọng trách trên.
Và vì không muốn thêm phiền phức, Khải Minh giao lại tất cả cho bọn họ, ban đầu Khải Minh cũng nghĩ rằng nếu để cho họ làm, hắn có thể sẽ rảnh để làm việc khác.
Nhưng đến lúc này, Khải Minh chỉ cười trừ rồi lắc đầu thở dài, quả thật hiện tại hắn không biết phải làm sao.
Cứ tưởng những người nhận lấy lương thực của Khải Minh sẽ làm đúng việc cần làm, nhưng không, bọn họ chỉ để lại một phần nhỏ lương thực và máy móc ở lại, số còn lại bọn họ vận chuyển trở lại thủ đô.
Chỉ cần việc vận chuyển về thủ đô như vậy, dù với bất kỳ lý do gì thì việc này vẫn không thể chấp nhận.
Nơi này không cần cứu giúp nữa hay sao?
Mang về thủ đô để làm gì?
Khi mà Khải Minh đến hỏi họ, họ lại nói tiền tuyến đang cần lương thực, do đó phải vận chuyển đến đó.
Vậy nơi này chắc không cần?
Qua chuyện vừa rồi, Khải Minh
không biết phải làm gì, tiếp tục cứu giúp hay bỏ mặc không thèm quan tâm đến.
{Ký chủ, xét theo tình hình ký chủ hiện tại, tiểu Thê Tử có gợi ý từ hệ thống cho ký chủ.}
Trong lúc muốn buông bỏ tất cả, âm thanh của tiểu Thê Tử đúng lúc vang lên.
"Có vấn đề gì cứ đi thẳng vào, không cần vòng vo làm gì!" Khải Minh nghe vậy liền nói thẳng ý nghĩ của mình.
[Đinh, giai đoạn cứu trợ bị r·ối l·oạn, ký chủ có muốn sử dụng điểm Nhân Đạo hay không?] Sau lời của Khải Minh, hệ thống lập tức phát ra một cái thông báo.
"Có!" Khải Minh không thèm nghĩ ngợi mà trả lời, mặc dù tiểu Thê Tử còn nói thêm, lúc này dùng điểm Nhân Đạo, giá trị của loại điểm này không được cao.
[Đinh, sử dụng điểm Nhân Đạo, Tâm Thiên Nhân Ưu, Vô Linh Nhân Sử!]
[Đinh, khởi động chức năng thế giới Tin Tức Toàn Tri!]
[Lưu ý và giải thích: Điểm Nhân Đạo có thế dùng để trao đổi với Thiên Đạo thế giới này, có thể trao đổi Âm - Dương hoặc ngược lại, có thể trao đổi quyền uy hoặc tin tức.
Điểm Nhân Đạo của Dpe chỉ áp dụng ở địa phận Tinh Cầu Dpe!
Thiên Đạo ở thế giới này không hoàn chỉnh, không được bổ khuyết đúng chuẩn, khi ký chủ sử dụng Điểm Nhân Đạo, những điểm này sẽ được hóa thành năng lượng, dùng để chữa trị và hoàn thiện Thiên Đạo Dpe!]
Hệ thống thông báo rõ ràng về cái gọi là Nhân Đạo, đây cũng chính là nguồn năng lượng Tối thượng nhất của thế giới Dpe.
"Vậy tìm hiểu xem, ta phải làm gì hiện tại, cứu giúp người khác là việc ta làm sai sao?" Khải Minh trầm lắng suy nghĩ nói.
Có đôi lúc hắn không muốn giúp bất kỳ ai, có đôi lúc hắn chỉ muốn việc tốt cho riêng mình, có đôi lúc.....
Nhưng, khi mà nhìn thấy người g·ặp n·ạn, hắn không cam lòng mặc kệ những người đó.
[Đinh, phát động Tin Tức Toàn Tri, chức năng hỗ trợ mạch suy nghĩ bắt đầu hoạt động.
Trước mắt ký chủ vẫn chưa biết chính xác con đường và việc mình cần làm hiện giờ, vì thế, hệ thống sẽ tạo ra một chương trình nhân số hóa, giúp cho ký chủ có một cái nhìn tổng thể về mọi việc.
Đầu tiên, hệ thống sẽ truy xuất ra những ý nghĩ hiện tại của người dân Đại Việt, về việc ký chủ hỗ trợ lương thực và cứu hộ cứu nạn.
Theo truy xét qua 72 triệu người dân Đại Việt, những ý nghĩa của bọn họ như sau:
Về phần tầng lớp thượng lưu, giàu sang phú quý, bọn họ nghĩ rằng ký chủ là một kẻ ngu ngốc, một kẻ có tiền thích làm trò, một kiểu thánh mẫu vô dụng, thâm tâm bọn họ đều khinh thường, đố kỵ ký chủ.
Với loại người này, bọn họ chiếm 10% dân số Đại Việt, trong đó 9% người đều có ý nghĩ mình là thượng đẳng, đều nghĩ rằng mình cao cả hơn những người khác, cách sống của họ là keo kiệt bủn xỉn, tỏ vẻ thanh cao với người yếu hơn mình, nịnh nọt với người mạnh hơn mình, nếu có ý kiến nhờ bọn họ quyên góp cứu trợ, bọn họ khẳng định không móc ra một xu.
Với 1% người còn lại của tầng lớp này, bọn họ đều là những người giàu đi lên bằng cái nghèo, bằng nỗ lực, được xã hội cải tiến bộ não trở nên hiện đại, vì thế, bọn họ vẫn còn sót lại một phần lương thiện của con người, một phần nhân tâm của dân tộc, nhưng một phần của nhóm người này bởi vì quá tốt mà bị kẻ xấu lợi dụng, vì chân thật chân tâm nên thường thua thiệt, cũng bởi vì thế mà số lượng của nhóm người này không được nhiều, mà có khi lại giảm rất sâu.
Về phần tầng lớp trung lưu, đây là nhóm người có mức sống trung bình, không đói không no, nhóm người này chiếm số lượng khoảng 30% dân số, đối với ý nghĩ của bọn họ, một nửa cho rằng ký chủ làm rất tốt cho việc cứu trợ Hà Nam, trong lòng bọn họ đối với ký chủ đều tán dương khen ngợi, một nửa còn lại thể hiện sự ganh ghét, luôn luôn tìm cách trào phúng một cách thậm tệ nhất, bọn họ luôn tìm ra những cái sai dù là nhỏ nhất để đem ra bắt lỗi, luôn lợi dụng người khác để mưu lợi cùng thỏa mãn cho chính bản thân mình.
Về phần tầng lớp thấp nhất của Đại Việt, thường được gọi là hạ lưu, kẻ cao quý gọi là hạ đẳng, bọn họ nay chịu đói mai còn kém hơn, cứ nghèo thêm nghèo, nghèo cho đến vinh quang, nghèo đến nỗi không thể dùng từ nghèo để hình dung.
Nhưng bọn họ sống một cách đều rất vui vẻ, sống quan tâm đến nhau dù chỉ là người lạ, sống không muốn hạ thấp ai hoặc bêu xấu ai, có lòng tốt đến không thể tốt hơn.
Tuy nghèo, tuy thiếu thốn, nhưng nếu có ai cần giúp đỡ, dù chỉ là một hạt gạo cuối cùng, bọn họ vẫn rất vui mừng đem ra giúp đỡ, giúp đỡ một cách không cần sự hồi đáp.
Ấy vậy, bọn họ ở trong mắt người tầng lớp cao không bằng một con động vật được nuôi, không bằng một cây cỏ được trồng ở bên ngoài.
Tất cả cũng vì tích cách của họ, nếu họ tâm ngoan thủ loạn, lòng luôn mang ý đồ tự thân, chỉ nghĩ đến mình mà thôi, muốn đạt được cái gì đó thì không từ thủ đoạn, người không vì mình - trời tru đất diệt.
Chỉ cần như những gì đã nói ở trên, người ở tầng lớp thấp ấy sẽ không còn gọi là thấp.
Nhưng có vẻ như họ không làm được nên cứ mãi hạ lưu như vậy.
Về việc ý nghĩ của họ về việc làm của ký chủ, đối với ký chủ bọn họ ai cũng mang lòng tôn kính, trong thâm tâm luôn ngợi khen tôn sùng, thậm chí có một số người chí khí chương cương, khi nghe về t·hảm h·ọa cùng việc ký chủ cứu trợ, bọn họ lặn lội từ phương xa tiến đến nơi b·ị n·ạn, mục đích muốn hỗ trợ người khác, không có tiền bạc thì bỏ ra sức người.
Qua việc trên, hệ thống cũng đưa ra một đôi lời cho ký chủ!
Ký chủ tại sao phải cứu những người này, xét theo các việc, ký chủ cùng bọn họ chả có liên quan gì đến nhau, do đó không cần quan tâm đến!
Ký chủ tốn công tốn sức cứu người, rồi nhận lại ký chủ sẽ được gì?
Chỉ nhận được sự chửi rủa cùng sự khinh thường của mấy kẻ thượng đẳng?
Không có ích lợi, làm như vậy được gì, trở thành Thánh Mẫu để người người tôn kính hay sao?
Nếu ký chủ tâm ngoan thủ loạn, cứ việc nhúng tay phá hủy vận khí của các quốc gia, bảo đảm không bao lâu, tất cả đều trọng thương nặng nề, thậm chí hủy diệt!
Cứu người để làm gì?
Nhưng nói đi cũng nói lại, cứu người có đúng có sai.
Chỉ là có người đáng cứu, có người không đáng cứu!
Một việc khác, đây là một thế giới kỳ bắt đầu, vẫn nằm trong trạng thái ban sơ, nhân đạo chính là nguồn năng lượng chính.
Vì thế, lòng muốn cứu hay không cứu chính ở tự thân mình!]
Hệ thống phát ra một cái thông tin vừa dài vừa rất đau đầu.