Tối Cường Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1948: Không xứng thành Thần (1)




Ầm ầm...

Thiên Phượng Hải từ chỗ trung ương bắt đầu gạt ra, vô số sao trời bị cuốn đi, mấy chục ngàn phi tháp của Thiên Các cũng vội vàng rút lui

Ở trước Thiên Phượng Hải bàng bạc, Tần Quân cùng Tử Vi Đại Đế lộ ra vô cùng nhỏ bé, phảng phất như lúc nào cũng có thể sẽ bị sóng biển bao phủ, nhưng nếu rút ngắn khoảng cách, liền có thể cảm nhận được khí thế của bọn hắn, không sợ Thiên Phượng Hải

- Thật mạnh!

Tử Vi Đại Đế trầm giọng nói, Triều Thiên Phượng cùng thực lực của hắn chênh lệch, từ bài danh của Thành Thần bảng liền có thể nhìn ra rất trực quan

Cho dù Triều Thiên Phượng bị Tô Đế kích thương, khí thế vẫn rất mạnh, Lạc Đà gầy còn lớn hơn Ngựa!

Rất nhanh, Triều Thiên Phượng xuất hiện, cả người hắn vòng quanh liệt diễm màu tím, thân hình như Đại Hán khôi ngô, khuôn mặt thì là Phượng thủ, ánh mắt hung ác, thân mặc cẩm hoa bào màu tím, chân đạp Càn Khôn Ngoa, liệt diễm màu tím ở phía sau hóa thành một con Phượng Hoàng dữ tợn to lớn, khàn giọng huýt dài

Triều Thiên Phượng!

Thứ mười bốn trên Thành Thần bảng!

Cường giả đỉnh cấp của Tây Hồng Mông!

Một tuyên cổ cự phách của Hồng Mông tinh không!

Hắn căm tức nhìn Tần Quân, tiếng như hồng lôi hỏi:

- Ngươi chính là Thiên Đế?

- Không sai, là trẫm, chuẩn bị kỹ càng tiếp nhận thất bại lần nữa chưa?

Tần Quân cười hỏi, hoàn toàn không có để Triều Thiên Phượng vào mắt

Khí thế của Triều Thiên Phượng kinh khủng bực nào, chỉ là đứng ở Thiên Phượng Hải, liền để Hồng Mông tinh không run rẩy.

Các sinh linh không dám tới gần, chỉ có thể xa xa quan vọng, cực kỳ khẩn trương, sợ Triều Thiên Phượng gặp bất trắc.

Nghe vậy, Triều Thiên Phượng khó thở mà cười, Lôi Âm gầm thét nói:

- Bổn Tọa xưng bá Tây Hồng Mông bao nhiêu năm, há là hoàng mao tiểu nhi như ngươi có thể đánh bại?

- Cho dù Bổn Tọa thụ thương, cũng có thể nhẹ nhõm trấn áp ngươi!

Hắn nghe được sinh linh Thiên Các lớn tiếng gọi tốt, hò hét tên Triều Thiên Phượng.

Tử Vi Đại Đế nhíu mày, hừ lạnh nói:

- Đừng có sính miệng lưỡi, đại trượng phu sợ thì sợ, không cần kiếm cớ?

Một câu liền để lồng ngực của Triều Thiên Phượng chập trùng, tuy mặt ngoài hắn cuồng vọng, nhưng trong lòng lại chột dạ, cho nên mới dùng kế kích tướng, kích thích Tần Quân lần sau tái chiến

Loại cường giả cấp bậc như bọn hắn, hẳn là rất quan tâm mặt mũi mới đúng!

- Trẫm không dùng pháp lực Thần thông, chỉ dùng một tay, như vậy ngươi còn có gì bất mãn không?

Tần Quân cười vang, âm thanh phóng đại, truyền ra xa xa.

Hắn cũng không muốn để chúng sinh nói hắn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!

Không dùng pháp lực Thần thông, chiến lực tuyệt đối đại giảm, huống chi chỉ dùng một tay?

Cái này khiến các sinh linh ở phương xa quan chiến vỡ tổ

- Thiên Đế không khỏi thật ngông cuồng đi!

- Nếu đúng như vậy, Các Chủ có thể đánh bạo hắn!

- Thật coi Tây Hồng Mông chúng ta dễ khi dễ?

- Thiên Đế quá mức tự phụ, hẳn phải chết!

- Các Chủ của chúng ta ở trên Thành Thần bảng thứ tự là cao hơn hắn!

Bởi vì Tần Quân cuồng ngôn, khiến cho các sinh linh của Thiên Các đều cảm thấy hắn đang tìm chết

Triều Thiên Phượng ngẩn người, hoàn toàn không nghĩ tới Tần Quân còn cuồng hơn hắn, nhưng hắn sẽ không dễ tin Tần Quân, nếu như trong chiến đấu, Tần Quân bị buộc thôi động pháp lực, đây chính là rất trí mạng

- Làm sao? Như vậy ngươi vẫn sợ?

Tử Vi Đại Đế hừ lạnh nói, mặc dù hắn không có sắc mặt tiểu nhân, nhưng bởi vì quá nghiêm túc, khiến cho lời nói càng có ý vị nhục nhã

Trong mắt Triều Thiên Phượng lóe lên sát ý, rất muốn bóp chết Tử Vi Đại Đế, nhưng hắn trước tiên cần phải đánh bại Tần Quân đã.

Tần Quân chậm rãi đứng dậy, dạo bước đi về phía Triều Thiên Phượng.

Tay phải của hắn thả ở sau thắt lưng, tay trái đưa ra trước, đi về phía Thiên Phượng Hải bàng bạc vô biên, sóng biển cuồn cuộn hình thành cuồng phong lay động mái tóc, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Triều Thiên Phượng, như nhìn một con mồi

- Đáng giận, khinh người quá đáng!