Tối Cường Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1934: Thần linh lực lượng (1)




- Đó là ai?

Cực Đế ngước cổ, lẩm bẩm hỏi, hắn có thể cảm giác được hư ảnh to lớn truyền đến khí tức áp bách.

Mạnh!

Trước nay chưa có!

Từ khi Cực Đế xông xáo đến nay, đây tuyệt đối là địch nhân mạnh nhất, thậm chí khả năng còn mạnh hơn Tần Quân!

Tần Quân nheo mắt lại, không nghĩ tới trong Hồng Mông lại xuất hiện loại tồn tại này.

Hắn còn tưởng rằng dưới Hồng Mông Thần linh, đám người Lăng Đế xem như đỉnh tiêm.

Hiện tại xem ra, có kỳ quặc.

Cực Đế mạnh hơn, cũng không có khả năng nhanh như vậy liền đuổi kịp Lăng Đế, hoặc là Lăng Đế gặp được gông xiềng đột phá, hoặc là che giấu thực lực

Cái sau rõ ràng không có khả năng.

Hư ảnh to lớn còn đang điên cuồng hấp xả sinh linh, không nhìn Đại Đế Hám Thế quyền của Lăng Đế

Chính Hoa Tà Phật đáp lấy Mộc Quan bay lên, hắn nhìn Lăng Đế cười nói:

- Lăng Đế, đối thủ của ngươi cũng không phải hắn.

Thoại âm rơi xuống, một đoàn Ma khí đánh tới, như lưu tinh màu đen, tốc độ cực nhanh, Ma Uy cuồn cuộn, tứ ngược toàn bộ tinh không

Kinh đến vô số sinh linh ghé mắt nhìn lại, bao quát Tần Quân ở bên trong.

- Chu Ma đại đế.

Tần Quân nhẹ nói, cái tên này để khuôn mặt của Cực Đế có chút động

Tên tuổi của Chu Ma đại đế so với Lăng Đế chỉ mạnh không yếu, thậm chí được vinh dự thiên địch của Lăng Đế.

Sắc mặt của Lăng Đế đại biến, hoàn toàn không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được Chu Ma đại đế, xem ra truyền ngôn là thật.

Chu Ma đại đế thật sống lại!

- A...

Đúng lúc này, tiếng thét chói tai hấp dẫn Tần Quân, chính là Lưu Bang, hắn bay về phía hư ảnh to lớn cực nhanh, cực kỳ bối rối

Tần Quân đưa tay, nắm vào trong hư không một cái, kéo Lưu Bang lại bên cạnh.

Đợi Lưu Bang bình an, hắn còn thét lên, chưa lấy lại tinh thần.

Tần Quân không để ý đến hắn, ánh mắt ngóng nhìn phía trên.

Hiện tại hắn tràn ngập hiếu kỳ đối với hư ảnh to lớn kia, hắn dám khẳng định một điểm, hư ảnh to lớn kia không phải bất luận một vị Hồng Mông sinh linh nào hắn nhận biết, càng không phải Hồng Mông Thần linh

Chẳng lẽ là sau khi rời đi hắn, Hồng Mông sinh linh mới quật khởi?

Lúc này, càng ngày càng nhiều sinh linh bị hư ảnh to lớn thôn phệ, càng nhiều sinh linh bắt đầu chạy trốn, tinh không lâm vào trong hỗn loạn

Tần Quân không có ra tay giúp đỡ, một là không có nghĩa vụ, hai là không có tâm tư

Lúc trước những sinh linh này chế nhạo hắn, Tần Quân lại là Thiên Đế, Hồng Mông là Phân Hồn của hắn mở ra, trong mắt hắn, chúng sinh bình đẳng, cá lớn nuốt cá bé là đối đãi công bình nhất

- Lăng Đế! Ngươi ta tranh đấu còn chưa kết thúc!

Thanh âm của Chu Ma đại đế vang lên, rung động nhân tâm, Ma khí xoay quanh ở chung quanh Lăng Đế

Sắc mặt của Lăng Đế âm trầm, nhưng rất nhanh lộ ra mỉm cười, tay hắn nắm Bất Bại kiếm, cười nói:

- Chu Ma đại đế, tới đi, quyết thắng bại mà chúng ta chưa từng phân ra!

Thoại âm rơi xuống, hắn lao về phía Chu Ma đại đế, tốc độ cực nhanh, hóa thành một vệt kim quang cùng Ma khí của Chu Ma đại đế va chạm

Chiến đấu bạo phát!

Hai vị Đại Đế tranh đấu vô số năm, từ Hồng Mông đến Hỗn Độn, thẳng đến Chu Ma đại đế vẫn lạc, bọn hắn đều không có phân ra cao thấp, thật là tiếc nuối

Nhìn thấy Lăng Đế bị Chu Ma đại đế kiềm chế, sắc mặt của Khánh Đế vô cùng khó coi

Hắn ngay cả Chính Hoa Tà Phật cũng không có lòng tin ứng đối, huống chi cự ảnh khủng bố ở phía trên.

Hắn vô ý thức nhìn về phía Tần Quân, hiện tại hắn chỉ có thể xin Tần Quân giúp đỡ, nếu không Nam Hồng Mông gặp nạn

Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Tần Quân cười khẩy, để hắn nở nụ cười khổ

Xem ra hắn làm mất lòng Tần Quân rồi.

- Đi thôi!

Tần Quân quay người, chuẩn bị mang theo Cực Đế rời đi.

Trời sập xuống có Hồng Mông Thần linh khiêng, hắn lười quản.

Cực Đế gật đầu, thái độ cũng như thế, lúc trước các sinh linh nhục mạ hắn, nhất định muốn hắn chết, trừ khi đầu hắn hư mất, mới đi trợ giúp các sinh linh.

Hư ảnh to lớn không có hành động, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Cực Đế

Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Cực Đế quay đầu tới đối mặt, trong chốc lát, đồng tử của Cực Đế tan rã, cả người hoảng hốt một lát, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại

- Thì ra là thế.

Cực Đế lẩm bẩm, trong mắt vẫn có vẻ mờ mịt.

- Ngươi đang nhìn cái gì?