Chương 1: Bị đuổi?
Chương 1: Bị đuổi?
Trái Đất, Nhật Bản, Tokyo Ginza.
Ngày mười Tháng ba năm 20XX
Văn Phòng Kihara Seiji.
11h 14' AM
Một người phụ nữ với Mái tóc màu đen mượt mà óng ả và đôi mắt tinh tường kiêm chức vị quản lí mặc đồ công sở bước nhanh lại gần chỗ các nhân viên đang làm việc.
"Cô Ayashi kìa!"
"Đẹp quá, nhìn vào nhiều lần vẫn không ngán!"
"Cổ chuẩn bị đi làm gì thế? "
"Tôi nghe nói là tiền bối Ashoka sắp bị đuổi việc bởi phó giám đốc!"
"Tiếc thật...! Anh ấy thật sự là một người tốt! "
Bỏ ngoài tai những lời xì xào, bàn tán xung quanh, có vẻ như cô không quá quan tâm đám hậu bối này.
Tìm kiếm các bàn một hồi cô bước nhanh lại bàn có để biển tên " Ashoka Kagawa " rồi nói ra với người trước mắt.
" Thưa anh Ashoka Kagawa, Phó Giám Đốc có chuyện cần gặp anh ngay bây giờ" Cô ta nói.
"Vâng, tôi sẽ đến chỗ ông ta ngay lập tức, cô có thể thông báo cho giám đốc" Người đàn ông sửa sang chiếc cà vạt một chút rồi cũng bước nhanh theo cô gái.
Ayashi liên tục nhìn sang Ashako rồi hỏi: "Anh... Nghĩ mình sẽ bị như thế nào khi 'bị' giám đốc gọi? "
Có lẽ là do may mắn đã sài hết trong năm này? Hắn không trả lời mà nghĩ thầm trong lòng.
Cốc cốc
"Thưa sếp, tôi có thể bước vào chứ? "
"Mời vào "
Phòng của phó giám đốc, phía gốc kế bên ghế ngồi là hàng đống tài liệu được đặt trên kệ tủ một cách ngăn nắp, chậu hoa đặt cân đối bốn gốc phòng, mọi chi tiết từ hoa, tranh,ảnh.
Dữ dội hơn là một thanh katana của ai đó được gác trên giá đỡ, đều chỉnh chu, hoàn mỹ đến phi lí.
Nơi này... Cho dù hắn đã ở đây hai tháng mà vẫn là không thể thích ứng được cái cách trang trí tuyệt đẹp của người Nhật.
"Ơ... Hèm" Là lão sếp, lão ta đang ngồi trên ghế giám đốc, bụng phệ ra để cho người khác nhìn nhiều cứ tưởng cong xương sống.
Mắt lão hơi híp cùng "lượng mỡ dồi dào" làm cho lão ta cực kì phù hợp mấy nhân vật âm hiểm, cưỡng đoạt vợ của nhân viên bla bla...
Ánh mắt lão chăm chú nhìn lên Ashoka cộng với đôi mắt híp trông như đang suy nghĩ cách 'hố' hắn một vố thật đau.
"Thưa sếp... "
" Ghế ở đó anh ngồi đi."
Ngồi vào chiếc ghê sô pha hắn có chút hồi hợp, hầu như ai cũng vậy, đối mặt với sếp có thể sẽ được thưởng, có phạt thậm chí là đuổi việc.
"Anh cứ tự nhiên! Tuy vậy anh phải nghiêm túc lắng nghe những lời sau đây của tôi ." Lão giám đốc lên tiếng.
Nhìn lên lão giám đốc một hắn hít sâu một hơi vào để lấy lại bình tĩnh: "Vâng " hắn đáp.
"Trước hết, tôi cho anh nhìn thứ này là anh sẽ hiểu vấn đề gì" Lão ta đẩy một tờ giấy ra cho hắn, rồi tiếp nhận tờ giấy.
Đây... Đây là...?
Không sai vào đâu được, đây chính là thông tin cá nhân của hắn thậm chí có cả tiền sử bệnh án.
[ Hồ sơ bệnh nhân ]
Tên: Ashoka Kagawa
Tuổi: hai mươi tám tuổi
Nghề nghiệp: Nhân Viên
Bệnh: Ung thư gan [Giai đoạn cuối].
Bác sĩ trị liệu: Shoko Ogirawa
Số tiền đã đóng: hai mươi vạn yên ~
Lão già này... Lão đã biết sớm như vậy Ư?
Xem ra việc nhiều lần từ chối đi nhậu nhẹt đã làm lão khó chịu.
Đi nhậu sau khi đi làm là một cái thói quen thường hay thấy ở Nhật, thường thì sếp và cả nhân viên đều nhậu trên tinh thần " lợi ích chung " .
Nhưng lão già này vô cùng kéo kiệt, bủn xỉn không đãi lão là sẽ bị lườm, đưa vào sổ đen, cắt giảm tiền lương là nhẹ chứ nặng nhất là sẽ bị kiếm cớ đuổi việc.
Có lẽ tiền thân sẽ vì công việc mà sẵn sàng 'phục vụ' cho lão, chứ... Nằm mơ ta cũng không đi làm việc đó cho ngươi, lão già khốn nạn...!
Lão ta không ngồi ình ở đó nữa, bước ra khỏi ghế và tiến gần lại hắn nói ra: "Tôi biết, trong thời gian ngắn ngủi năm năm này anh đã là một nhân viên tốt cống hiến cho nơi này, nhưng tôi biết sức khoẻ con người là có hạn nên tôi cho phép anh nghỉ hưu để an hưởng thời gian cuối đời. "
Nói rồi lão ta nhắm mắt, trang nghiêm lên khuôn mặt như toả ra một bộ dáng " Coi này, thấy ta tốt bụng không? "
Lão, lão... Mới bây giờ mà đã coi hắn là n·gười c·hết?
Lão ta còn nói tiếp: " Yên tâm, tôi sẽ đưa cho tiền lương tháng này dù anh chưa làm việc hết tháng nhưng cứ coi đây là lời àn ủi" Vươn tay ra lão đưa hắn một phong bì: " À, mà sẵn tiện tôi có cho thêm anh tiền để làm đám tang long trọng chút, làm người không thể c·hết mà cứ vô danh được, tôi nói có đúng không? "
Bây giờ, không biết là hắn có tức giận hay là đã tức tới mức mà đã trở thành người vô cảm khi nào rồi...
Dù giận như thế hắn cũng không dám thất thố: " Vâng, cảm ơn sếp rất nhiều nhưng mà cho tôi hỏi, tôi nghỉ liền ngay bây giờ hả sếp? "
"Tất nhiên là nghỉ liền thưa anh!"
[Tất nhiên là nghỉ liền! Có tiền sử bệnh án, có n·gười c·hết trong văn phòng thì ta phải giải thích như thế nào với giám đốc? Và tất nhiên nhờ việc này mà ta cũng xử cái gai trong mắt...]
Hắn cá chắc một trăm phần trăm lão già đã nghĩ như thế.
" Được rồi, chuyện nên nói đã nói, giờ thì mời anh ra ngoài! Chứ tôi cũng không muốn lãng phí thời gian quý báu cuối đời của anh nữa! À mà nếu có vợ, hay con gái thì tôi sẽ cân nhắc việc nhận chăm sóc! " Lão nở một nụ cười mà lão cho là hiền hậu.
Trong khi phải gắng nhịn cơn giận bời lời nói của lão Phó Giám Đốc, lại nghe được lời nói của lão ta một lần nữa thì tay của hắn gồng lên các đường gân xanh, một cỗ lửa giận như thiêu đốt cả lồng ngực, cả cơ thể đang run rẩy, bản năng và "tàn dư" linh hồn tiền thân đều đang đau đớn!
Hắn biết... Hắn biết chứ! Tuy tiền thân mồ côi đi đôi với đó là nghèo, xấu xí nhưng... Sỉ nhục như thế, lão không biết chừng mực là gì à?
Hắn nghe hiểu lời của lão... Ý lão là đang chê trách một chàng thanh niên đã hai mươi tám tuổi đầu rồi vừa còn chưa kiếm cho mình một người vợ.
Sau khi xuyên việt tới, tuy đã không còn phải là một "Ashako Kagawa" nữa nhưng không hiểu tại sao, trải qua kí ức dung hợp nhưng chuyện tiền thân đã trải qua hắn đều cảm nhận được hết!
Đó là nhịn nhục, hèn nhát, cô đơn, coi việc làm như một công cụ để g·iết thời gian khi tiền thân biết mình đã bị u·ng t·hư gan giai đoạn cuối!
Cuối cùng không c·hết vì u·ng t·hư mà lại c·hết vì đột quỵ và vận mệnh trớ trêu thay khi cái xác gần như lạnh băng bỗng chợt tăng lên nhiệt độ như hồi quang phản chiếu và cái xác đã không còn là Ashako Kagawa mà là Duy Khang là một cái Việt Quốc người.
Lúc trước khi c·hết hắn chỉ nhớ mình bị chóng mặt nhức đầu, tê bì chân tay hình như... Là đột quỵ?
Trùng hợp như thế nhưng hắn không vui, đơn giản vì trải qua một lần đột quỵ đã không ổn, dung hợp kí ức đã khiến hắn trải một lần đột quỵ nữa!
Hai lần đột quỵ liên tiếp! Ai mà chịu nổi?
Lắc đầu quá lại, hít một thật sâu kiềm chế cơn tức giận lại, vì biết rằng thể hiện sự nóng nảy ngày bây giờ chỉ để Lão ta cười nhạo thêm thôi.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, thời gian còn dài, khi còn có xuyên việt giả thân phận hắn sẽ không chịu thua! Sẽ không để uy danh của người xuyên việt bị nghiền nát như vậy!
Chuẩn bị lại tinh thần hắn nhìn chăm chú lão giám đốc, lão có vẻ chỉ hơi giựt mình bởi phản ứng ngoài dự đoán của lão.
Nhưng cũng chắc chỉ là giác ngộ c·ái c·hết nhất thời, trong tương lai cũng sẽ sợ hãi c·ái c·hết nhưng bao người khác thôi ~
Ha ha~~~
Tôi viết vì đam mê, sẵn tiện tôi tuổi còn đi học, là một cái hậu bói chứ không phải đại thần nên mong chờ nhận xét.