Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 524




“Vị tiền bối này, ngươi muốn động thủ cũng có thể nhưng phải suy nghĩ tố hậu quả.”

Trần Hiển trầm giọng nói:

“Kim Ngọc Lâu chúng ta nhất định phải có được hài cốt Thiên binh, chỉ cần ngươi giao hài cốt Thiên binh cho chúng ta, chúng ta sẽ thả Sở Lâm ra, tại hạ cũng chuẩn bị một phần hậu lễ bày tỏ áy náy.”

“Nếu như ngài muốn động thủ, những người chúng ta không phải đối thủ của ngài, nhưng từ nay về sau Kim Ngọc Lâu sẽ kết thù hận không chết không thôi với ngài! Điểm ấy ngài cần phải cân nhắc tốt.”

Trần Hiển ý định đúng như Tô Tín suy đoán, chờ sau khi đám người Thái Lô Tây giao hài cốt Thiên binh ra hắn sẽ lập tức giết người diệt khẩu, hắn sẽ giết kẻ nào biết tin tức.

Hiện tại trước mặt có võ giả Nguyên Thần Cảnh thần bí xuất hiện, hắn cũng không dám làm như thế, cho nên hắn chuẩn bị tạo lối thoát cho Tô Tín, chúng ta thả người, ngươi phải giao hài cốt Thiên binh ra đây.

Hắn là tâm phúc của phó lâu chủ Kim Ngọc Lâu ‘ Thất Tinh Hải Đường ’ Lê Vạn Thành, lần này hắn thành công giao hài cốt Thiên binh cho Lê Vạn Thành, có thể nói tiền đồ của hắn trong Kim Ngọc Lâu sau này sẽ tươi sáng hơn nhiều.

Nhưng Tô Tín trước mặt lại cười quái dị, trên người hắn phóng thích khí tức băng hàn làm cho người trong đại sảnh run rẩy.

“Nói như thế ngươi muốn uy hiếp ta sao?”

Hàn khí quanh người Tô Tín bộc phát, băng sương vô tận tỏa ra bao phủ toàn bộ đại sảnh vào trong, nơi này như biến thành băng sương địa ngục.

Nhìn thấy uy thế đáng sợ như vậy, Trần Hiển sợ hãi không nhỏ:

“Tiền bối, ta không có ý này...”

Còn không chờ hắn nói xong, Tô Tín vươn tay ngưng tụ chân khí thành bàn tay băng sương bắt lấy Trần Hiển, dường như sau đó sẽ trực tiếp bóp nát hắn.

“Đã rất lâu rồi không có kẻ nào dám nói chuyện với ta như vậy, ngươi chỉ là một tiểu võ giả Tiên Thiên, con sâu cái kiến mà dám nói với ta như vậy hay sao?”

Trong mắt Tô Tín không mang theo chút cảm tình nào, hắn nói chuyện như ma thần bao quát chúng sinh, vô tình lại khủng bố!

Hắn vô thành vô tức thi triển Biến Thiên Kích Địa Tinh Thần Pháp, tinh thần lực yếu ớt thăm dò trong đầu Trần Hiển, cũng cắm cảm xúc khủng bố vào lòng hắn, làm cho hắn không dám vọng động và sợ Tô Tín giết mình.

“Cho dù là phó lâu chủ Kim Ngọc Lâu ‘ Thất Tinh Hải Đường ’ Lê Vạn Thành cũng không dám nói với ta như vậy, ngươi có dũng khí làm như vậy sao? Có tin hiện tại ta giết ngươi, Lê Vạn Thành còn phải đích thân tới xin lỗi ta hay không?”

Trong mắt Trần Hiển xuất hiện một tia hoảng sợ, chẳng lẽ đối phương không phải là Hóa Thần Cảnh, mà là Dung Thần Cảnh hay sao?

Hơn nữa nhìn khẩu khí của hắn vậy mà biết rõ lãnh đạo trực tiếp của mình, vậy hắn lần này chết cũng là chết vô ích, nói không chừng Lê Vạn Thành còn thóa mạ hắn ngu xuẩn gây phiền toái cho hắn.

Trần Hiển không có hoài nghi Tô Tín nói thật hay giả, dù sao bây giờ trong cảm nhận của Trần Hiển, Tô Tín đã là cường giả Dung Thần Cảnh, cường giả như thế cần phải lừa gạt hắn sao?

Lúc này Lưu Kiêu vẫn không nói chuyện lại cẩn thận hỏi thăm một câu:

“Có phải tiền bối là người thuộc thiên địa nhị cung?”

Tô Tín buông Trần Hiển ra, ánh mắt lạnh như băng nhìn sang Lưu Kiêu, hắn thản nhiên nói:

“Ngươi biết thiên địa hai cung?”

Lưu Kiêu vội vàng nói:

“Nghe gia phụ nói một lần, lần này là Kim Ngọc Lâu ta làm không đúng, kính xin tiền bối thứ tội, tại hạ sẽ lập tức thử vị tiểu ca này ra, hơn nữa ta lập tức bảo người chuẩn bị hậu lễ tạ lỗi với ngài.”

Cũng chỉ có một ít đại nhân vật trên giang hồ mới biết tới thiên địa nhị cung, tối thiểu cũng phải là tồn tại ngoài Hóa Thần Cảnh mới biết, thậm chí trong đó một ít võ giả Hóa Thần Cảnh xuất thân thế lực nhị lưu hoặc tán tu đều không biết.

Lưu Kiêu thân là nhi tử lâu chủ Kim Ngọc Lâu Lưu Thiên Phóng, cho dù hắn không biết tin tức thiên địa nhị cung kỹ càng nhưng khẳng định nghe Lưu Thiên Phóng nói qua, Tô Tín cũng bớt việc.

Tô Tín thu hồi bàn tay chân khí của mình, Trần Hiển ngã xuống đất, băng sương trong đại sảnh biến mất, đám võ giả Lan Hoa Đường lúc này thở ra một hơi.

“Không cần tạ lễ gì đó, ta có chút giao tình với người Kim Ngọc Lâu các ngươi, chuyện lần này xem như kết thúc, sau này con mắt sáng một chút, không nên động người không thể động.”

Tô Tín thản nhiên nói.

Lưu Kiêu và Trần Hiển vội vàng gật đầu, lúc này bảo người thả Sở Lâm ra.

Sau khi Sở Lâm bị thả ra, hắn thất tha thất thiểu đi về phía Thái Lô Tây, hắn dùng ánh mắt thù hận nhìn Lâm Nguyệt Minh.

Tô Tín cũng nhìn thấy nên chỉ vào Lâm Nguyệt Minh, nói:

“Giết kẻ này cho ta.”

Hắn không nói lý do, nhưng một cường giả Dung Thần Cảnh muốn giết người còn cần lý do hay sao? Trần Hiển nghe xong lập tức rút đao tấn công Lâm Nguyệt Minh.

Hắn hiện tại cũng hận Lâm Nguyệt Minh, nếu không phải hỗn đản này cổ động thì hắn làm sao lâm vào tình cảnh hiện tại?

Hiện tại không chỉ không kiếm được hài cốt Thiên binh, ngược lại còn đắc tội một cường giả thần bí.

Cho dù hắn không biết thiên địa nhị cung có ý gì nhưng hiển nhiên Lưu Kiêu biết rõ địa vị của đối phương cao không hợp thói thường.

Hơn nữa đối phương còn quen biết lãnh đạo trực tiếp của mình là Lê Vạn Thành, như thế rất tốt, không cần nói ban thưởng, sau này hắn không bị Lê Vạn Thành phạt là may mắn lắm rồi.

Lâm Nguyệt Minh kêu thảm một tiếng:

“Thanh Liên cứu ta!”

Sở học của hắn pha tạp, thực lực bản thân bình thường, hắn còn không phải đối thủ của Trần Hiển, chỉ qua vài chiêu đã bị Trần Hiển bức vào góc tường.

Ánh mắt Địch Thanh Liên mang theo chán ghét, trực tiếp nghiêng đầu sang một bên, đao thế lạnh giá của Trần Hiển chém xuống liên tục, Lâm Nguyệt Minh không ngăn nổi mười chiêu đã bị Trần Hiển chém chết.

Tô Tín thoả mãn gật gật đầu, mang theo đám người Thái Lô Tây rời đi, Lưu Kiêu và Trần Hiển thở ra một hơi.